Chương 37: Đêm đầy sao

Chiều mưa rả rích trầm buồn làm tâm trạng con người trở nên mệt mỏi cực độ. Nguỵ Lãnh Vân đưa tay ra hứng từng giọt mưa man mát. Những bong bóng tạo trên nền cũng tan theo theo bọt nước.

Hoài Chi rất thích chơi bong bóng trong mưa, chỉ là hôm nay bé con cũng không có tâm trạng nữa rồi. Bé con vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nắm tay ba lớn của mình, bi ba bi bô.

“Ba nhỏ… ba ba….”

Nguỵ Lãnh Vân liền mỉm cười đầy hiền từ với con mình, khẽ bế con vào căn phòng lớn nhất trong nhà.

Trên chiếc giường lớn, một thân hình gầy gò nằm đó. Triệu Chi Lan thở từng hơi khoa nhọc. Tuy má đã gầy rộc đi, chân tay cũng không còn tí thịt nào, nhưng ánh mắt cậu khi nhìn con vẫn dịu dàng và vui vẻ như thế.

Bé con tuổi rưỡi, nhanh chóng leo lên giường, nằm bên cạnh ba nhỏ, hưởng thụ cái vuốt lưng của ba ba. Phải biết rằng bé rất ít khi có cơ hội này. Toàn bộ thời gian của ba nhỏ đều bị ba lớn chiếm hết khiến Hoài Chi rất là ghen tị.

Dù cho ba lớn dành cho Hoài Chi rất nhiều thời gian, nhưng để nói yêu thương ai hơn có lẽ Nguỵ Hoài Chi sẽ trả lời là ba nhỏ. Chính bé cũng không biết nữa. Mỗi ngày bé chỉ được phép lại gần ba nhỏ từ 1 đến 2 tiếng. Nhưng ba nhỏ luôn đem lại cảm giác cực kì ấm áp cho bé. Bé thích rúc người vào phần chăn ấm nóng của ba, say sưa hưởng thụ cái vuốt ve của ba rồi chìm vào trong giấc ngủ tựa như lúc này.

Đợi đến khi bé con ngủ say sưa trong vòng tay của ba mình, Nguỵ Lãnh Vân bế con nhẹ nhàng sang phòng bên cạnh cho bảo mẫu trông. Hoài Chi nhìn tính tình có vẻ im lặng, nhưng thực ra nghịch cực kì. Bé con lúc nào cũng dư thừa năng lượng. Người nhiều bệnh mệt mỏi như Triệu Chi Lan hoàn toàn không trông được con.

Bế thằng quỷ nhỏ đi rồi, Nguỵ Lãnh Vân tìm kiếm một chỗ yên ấm, rúc mình vào đùi của Triệu Chi Lan. Cả hai im lặng. Triệu Chi Lan cũng không chống cự, bàn tay còn vuốt nhẹ mái tóc loà xoà của người kia.

“Thằng bé nhìn giống mày lắm.”

Triệu Chi Lan cảm thán không biết bao nhiêu lần. Chính cậu cũng bật cười về sự thật này. Hoài Chi không khác gì phiên bản thu nhỏ của cha mình, ngay cả điệu chun chun mũi mỗi khi giận kia cũng giống y hệt.

Triệu Chi Lan không ngờ có ngày mình lại nhìn thấy một Nguỵ Lãnh Vân “mini” như thế. Trong lòng cậu có chút cảm thán. Cậu muốn sống thêm ít lâu để có thể chứng kiến con mình trưởng thành, hoặc chi ít là vào lớp một. Nhưng có vẻ cậu không chờ được nữa.

Cậu thấy luyến tiếc rất nhiều và cảm thấy có lỗi với con mình. Cậu chưa từng cho Hoài Chi được một tình cha trọn vẹn.

“Mày… hứa với tao…. Sẽ chăm sóc con thật tốt nhé?”

Triệu Chi Lan thì thầm bằng giọng điệu mệt mỏi như thể cậu đã lấy hết sức mình để năn nỉ người đang giả vờ ngủ kia vậy.

Nguỵ Lãnh Vân không dám mở mắt ra. Hắn sợ phải đối mặt với ánh mắt cầu xin đáng thương của Triệu Chi Lan. Hắn không nỡ từ chối nhưng cũng không thể đồng ý. Bởi chỉ cần có cái gật đầu đồng ý của hắn, Triệu Chi Lan sẽ có thể thoả mãn rời bỏ thế gian mà không vướng bận gì.



Nguỵ Lãnh Vân hận. Hận tất cả. Hận chính bản thân mình. Hận nhất là số phận trêu ngươi của hai người.

Nhìn người thương ngày càng gầy gò ốm yếu mà bản thân không thể làm gì được, chỉ có thể chờ đợi một ngày nào đó thần Chết sẽ mang cậu đi, Nguỵ Lãnh Vân bất lực đến cùng cực.

Hắn nghe bác sĩ nói thứ thuốc độc kia góp phần tàn phá thân thể của cậu. Thân thể một Beta nam không thích hợp cho việc mang thái Nguỵ Lãnh Vân quá đỗi cố chấp, hắn muốn nghịch thiên cải mệnh và cái kết là tính mạng của người hắn yêu nhất.

Bây giờ mọi chuyện không thể vãn hồi.

Triệu Chi Lan biết rõ những điều đó. Cậu tất nhiên là từng ôm hận. Nhưng càng cận kề cái chết, cậu lại càng thấy mình thêm bao dung. Mọi oán hận như gió thoảng mây bay. Cho nên, Triệu Chi Lan đã cho Nguỵ Lãnh Vân một lời hứa.

“Nếu mày làm được, kiếp sau chúng ta gặp lại nhau nhé. Khi đó, chắc chắn tao sẽ là người chủ động chạy về phía mày. Được không?”

Một giọt. Hai giọt….

Nước mắt chảy theo sườn má của Triệu Chi Lan nhỏ xuống gò má của Nguỵ Lãnh Vân. Bờ mi hắn run rẩy dữ dội, cuối cùng cũng không kìm được nữa. Nước mắt cả hai hoà vào lẫn nhau, cảm xúc giao động mạnh mẽ.

Tất cả tràn đầy những hối tiếc và thương tâm.

“Được. Tao hứa.”

Điều kiện người kia đưa ra quá mê người. Kiếp sau hai người sẽ gặp nhau, sẽ làm lại từ đầu.

Triệu Chi Lan nghe được lời hứa chắc nịch đó thì nở một nụ cười rất tươi. Nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt mệt mỏi của cậu mấy tháng qua. Cậu cúi người, áp má mình vào má người kia trao cho nhau chút hơi ấm. Bàn tay của họ lại đan vào nhau tựa như năm xưa. Những tháng ngày còn non trẻ và khờ dại đã yêu hết mình.

“Tao chưa từng hối hận vì đã thích mày. Thậm chí có chút tâm lý may mắn khi sinh ra con. Tất cả lỗi lầm kiếp này của mày và tao, hãy chôn theo tao để kiếp sau chúng ta từ từ trả cho nhau. Đừng mang nó lên đứa trẻ nhé.”

Nguỵ Lãnh Vân gật đầu. Hắn ôm lấy gò má của người kia, cả hai áp trán vào nhau, tạm thời trao cho nhau sự tha thứ, tạm thời dằn xuống nỗi ân hận khôn nguôi, tạm thời gác nỗi đau qua một bên.

Khung cảnh yên bình ấm áp như thế này thật khó có được, nhưng cũng vô vàn ấm áp.



...****************...

Triệu Chi Lan khó nhọc mở đôi mắt ra. Sức lực cạn kiệt khiến cậu không muốn suy nghĩ hay làm bât cứ thứ gì nữa, cậu chỉ muốn đi ngủ mà thôi.

Trước mắt mờ mờ bóng dáng con người, cậu không thể nhìn rõ ai là ai. Thậm chí giọng nói của người khác nghe cũng không rõ nữa, vào tai là ù cả đi.

Triệu Chi Lan biết có lẽ đã tới lúc rồi. Chắc bản thân cậu không gượng được bao lâu nữa.

Nguỵ Lãnh Vân bối rối nhìn bác sĩ lắc đầu. Hốc mắt hắn nóng bừng, nước mắt không tự chủ chảy ra. Cơn đau bóp nghẹt cổ làm hắn không cách nào thở được.

“Sao? Sao có thể chứ? Mấy người làm cái gì đi chứ?”

Nguỵ Lãnh Vân tức giận quát to, hắn vò đầu bức tai đi đi lại lại như kẻ điên, chỉ mong ngóng có một phép màu nào đó có thể cứu vớt lấy câu chuyện của hai bọn họ.

Bác sĩ tất nhiên thấy cảnh này hàng trăm lần rồi, tất cả chỉ có thể lẳng lặng đi ra ngoài, chừa lại không gian riêng cho hai người.

Nguỵ Lãnh Vân ngồi bên giường, trong phòng đèn đuốt sáng choang nhưng tâm trạng của hắn cực kì u tối bí bách. Nước mắt nghẹn ngào chảy ra ngoài. Tay hắn nắm chặt bàn tay người kia, chỉ sợ buông ra một chút thôi Triệu Chi Lan sẽ biến mất trước mắt hắn vậy.

“Bác sĩ nói mày ổn… chỉ cần … chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi.”

Lời nói dối không một ai có thể tin được cả. Ngay vả Nguỵ Lãnh Vân cũng không tin vào những gì mình nói mà.

Hắn chỉ đang tự lừa mình dối người dù cho sự thật vẫn hiện hữu rành rành ra đấy.

Bàn tay Triệu Chi Lan ươn ướt, cậu biết chắc Nguỵ Lãnh Vân lại khóc rồi. Không ngờ những năm tháng cuối đời của cậu lại có thể nhìn thấy anh khóc nhiều đến như thế.

Nhưng bây giờ, Triệu Chi Lan không còn sức nói ra bất kì lời nào nữa.

Bàn tay cậu được bao bọc ấm áp trong tay người cậu từng yêu nhất, hận nhất, dày vò nhất , luyến tiếc nhất.

Đó là một đêm đầy sao và Triệu Chi Lan đã đi rất nhẹ nhàng.