Chương 29: Vô ích

Sau khi xác định Nguỵ Lãnh Vân đã bất tỉnh nhân sự, Triệu Chi Lan vội vàng lại gần cánh cửa kiểm tra. Hai vệ sĩ đứng trước cửa vẫn rất chăm chú làm nhiệm vụ của mình.

Từ phía xa, có một nhóm bác sĩ đi vào phòng, sau khi gật đầu với những vệ sĩ họ liền được vệ sĩ cho phép tiến vào. Rất nhanh, nhóm bác sĩ đã vén chiếc xe chở thuốc ra để lộ một phần thùng rộng rãi bên dưới.

Triệu Chi Lan nháy mắt liền hiểu. Đây chính là bước tiếp theo.

“Sẽ không bị kiểm tra chứ?”

“Cậu Triệu yên tâm. Dù sao vệ sĩ đều tưởng Nguỵ Lãnh Vân bình an ở trong này thì sẽ không kiểm tra đâu.”

Triệu Chi Lan gật gật đầu. Ánh mắt có chút luyến lưu nhìn người đang ngủ ngay ngắn trên giường. Cậu thật tâm muốn đến đó hôn lên trán cậu ấy. Nhưng cuối cùng cũng kiềm lại.

Nguỵ Lãnh Vân từng là tất cả của cậu.

Sau bao nhiêu tổn thương mà cả hai gây ra cho nhau, tất cả ấy trở thành ánh mặt trời thiêu đốt da thịt khiến người ta đau đớn.

Triệu Chi Lan nghĩ rằng bản thân đã quá bao dung. Bất quá, sự bao dung ấy chỉ dành cho duy nhất một người, và người ấy cũng không biết trân trọng.

Cho đến lúc ngồi được lên chiếc ô tô rời khỏi bệnh viện, Triệu Chi Lan vẫn còn run cầm cập.

Cậu nhìn người cứu mình đang u buồn thả hồn ra ngoài cửa sổ. Tiếu Kỳ Anh cười rất buồn, ánh mắt của Omega từng tự tin đến thế nay trở nên thành một bầu tâm sự.

Cả hai ngồi trong xe đều im lặng không nói câu nào. Triệu Chi Lan cũng không hỏi cô đưa mình đi đâu.

Mãi một lúc sau, xe ô tô đã ra đến sân bay, Tiếu Kỳ Anh mới lên tiếng.

“Đi đi. Đến nước ngoài rồi thì đừng bao giờ quay lại nữa. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Nguỵ Lãnh Vân nữa. Coi như tôi xin cậu đó.”

Tiếu Kỳ Anh nói với giọng điệu trách móc và đôi mắt rưng rưng tràn ngập thương tổn. Cô không ngờ người luôn sống ngay thẳng như cô, có ngày lại dùng cách bỉ ổi này để níu kéo trái tim của người không yêu cô.

Nhưng Tiếu Kỳ Anh hết cách rồi. Khi có Triệu Chi Lan ở bên, Nguỵ Lãnh Vân không thèm đếm xỉa đến cô. Trước kia, ít nhất anh ấy vẫn có thể nhìn cô vài cái. Nhưng từ khi tìm được cậu rồi, trái tim liền một lần nữa bị câu mất, ánh mắt ấy cũng chỉ dành cho một Beta tầm thường.

Tiếu Kỳ Anh đau đớn ghen tị đến chết. Giờ phút này khi đuổi được Triệu Chi Lan đi ra nước ngoài, những cảm xúc dồn nén cũng không kiềm được nữa, nước mắt chảy dài ra.

“Cảm ơn cô.”



Là lời cảm ơn thật lòng. Tình yêu của cậu và Nguỵ Lãnh Vân định sẵn toxic không chịu nổi, và cậu đã tự hai lần chặt đứt. Nhưng dù là người đưa ra quyết định, cậu vẫn thở không nổi. Cảm thấy l*иg ngực đau đớn như những mảnh xương đâm vào.

Triệu Chi Lan không ngờ bản thân lại tự tay mai táng cho mối tình thanh xuân của mình những hai lần.

Nhưng cậu vẫn không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục bước đi.

...****************...

Vào giây phút chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh, Triệu Chi Lan thở dài nhẹ nhõm. Cậu tựa đầu vào thành ghế nhìn những đám mây bay lơ lững trên bầu trời. Lát nữa thôi, khi chiếc máy bay này hoà thành một với những đám mây đó, cậu sẽ tự do thật sự.

Triệu Chi Lan lặng lẽ nhắm mắt lại định bụng ngủ một giấc. Ngay lúc cậu chuẩn bị thiêu thiêu ngủ, cậu bỗng nhiên cảm thấy kì lạ.

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng, cũng không có âm thanh thông báo chuẩn bị cất cánh của tiếp viên. Triệu Chi Lan linh cảm không lành vội vàng tháo bịt mắt ra.

Bóng người kia sừng sững đứng đó. Vẫn là bộ quần áo lúc nãy trong bệnh viện cùng với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.

Người xung quanh dưới sự hộ tống của vệ sĩ đều dần đi. Chỉ có Triệu Chi Lan bị giam chặt trong ánh mắt của Nguỵ Lãnh Vân. Cả hai đối diện với nhau, nhìn nhau chằm chằm nhưng không nói một lời nào.

Bởi trong ánh mắt đã truyền tải đầy đủ nhưngz gì cần nói.

Tao cần tự do, nên không từ thủ đoạn lừa mày để tiến đến bầu trời.

Tao yêu mày đến điên cuồng, nên nguyện ý tin tưởng mày. Chỉ là mày lần nữa phản bội tao.

“MẸ KIẾP.”

Nguỵ Lãnh Vân lớn tiếng chửi một tiếng, sau đó đấm mạnh vào ghế ngồi. Bàn tay run rẩy chảy máu, hốc mắt cũng không chịu được mà chảy dài nước mắt. Nguỵ Lãnh Vân rất ít khi khóc, nhưng những lần hắn khóc đều vì Triệu Chi Lan.

Nguỵ Lãnh Vân có muôn vàn lời cũng không cách nào lí giải tâm trạng của mình khi biết đây là một kế hoạch mà người hắn yêu lập ra chỉ để bỏ hắn chạy. Hắn có chết cũng không thể tưởng tượng được trái tim mình bị vỡ tan thành hàng ngàn mảnh khi tỉnh dậy trên giường bệnh với cái gáy đau nhức và phòng bệnh trống không.

Hắn đã chạy hơn 200km/h chỉ để bắt kịp chuyến bay. Hắn đã đặt cược toàn bộ tính mạng của mình vào tay Triệu Chi Lan. Hắn đã muốn móc trái tim của mình ra cho cậu xem.

Năm năm trước cậu đã bỏ đi, sau năm năm lại muốn lặp lại bi kịch ấy thêm lần nữa.

Nguỵ Lãnh Vân không cách nào chịu đựng được nữa.



“Tao cũng biết đau mà. Sao mày làm thế với tao? Mày chẳng phải nói là yêu tao nhất. Sao mày lại năm lần bảy lượt bỏ tao đi?”

Nguỵ Lãnh Vân hét như tên điên vào mặt Triệu Chi Lan. Tất cả vỡ nát, vỡ nát hết rồi.

Nhưng tất cả đổi lại chỉ có một nụ cười mà thôi.

Triệu Chi Lan nhìn hắn mà cười. Nụ cười ánh lên như mặt trời kia bây giờ thì u ám không chịu nổi.

“Mày biết đau? Còn tao? Tao cũng biết đau. Yêu? Đây mà là yêu? Không?! Đây là sỉ nhục tình yêu thì có. Mày không gồng gánh được tình yêu này nên đổ hết lên đầu tao. Mày dùng tao như một con chuột bạch để thử nghiệm thứ tình yêu chó chết của mày. Mày có quan tâm tao sống chết hạnh phúc ra sao không?”

Triệu Chi Lan cũng không nhịn nổi. Cậu gom hết uất ức lại hét vào mặt người kia. Cậu cảm thấy thế giới này không còn chỗ cho cậu dung thân nữa rồi. Ngay cả máy bay sắp cất cánh cũng không ngăn nổi tên điên kia bắt cậu lại. Chiếc l*иg son kia sắp trở thành nấm mồ chôn sống cậu rồi.

“Tao chỉ muốn sống thôi.”

Triệu Chi Lan vừa nói vừa khóc. Cậu khóc rất đậm , rất mệt mỏi, nước trong người cứ như theo hai mắt chảy ra hết vậy.

Cũng như Nguỵ Lãnh Vân, đời này Triệu Chi Lan rất ít khóc, và cũng chỉ khóc vì Nguỵ Lãnh Vân mà thôi.

Nhưng cậu có khóc, có gào thét thế nào thì chiếc còng tay kia vẫn bẻ gãy đôi cánh của cậu.

“Thả tao đi…. Mày thả tao đi mà… hu hu hu…”

Triệu Chi Lan quỳ xuống sàn, níu ống quần người kia cầu xin khẩn thiết. Cậu khóc như điên, dập đầu liên tục như thể làm thế sẽ khiến Nguỵ Lãnh Vân động lòng.

Dù cho cậu biết Nguỵ Lãnh Vân sẽ không tốt tính thế đâu nhưng cậu vẫn làm. Làm điều này dù vô ích nhưng cậu như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm.

Cậu không còn gì để dựa vào nữa rồi.

“Mày mơ đi.”

Dứt lời tàn nhẫn, Nguỵ Lãnh Vân bế thốc người kia lên vác lên vai, lạnh lùng đi xuống máy bay tiến về chiếc l*иg son hắn tạo ra.

Triệu Chi Lan vẫn khóc nấc lên. Cậu không nhìn thấy gì ngoài tương lai mịt mù, ngoài cái chết, ngoài sự đau khổ và bốn bức tường như tấm sắt dày làm sự sống của con người ta trở thành một chiếc lá khô héo.

Nơi biển đen ngòm không có cách nào thoát ra, Triệu Chi Lan vùng vẫy thật sự vô ích.