Chương 5

Trong nhà tắm…

Đứng chống tay lên mặt kính, Thanh Hải nghĩ bụng: ‘ Sao lại thành ra vậy chứ?’

Ở đằng sau Đông Trạch cởi bớt cúc áo, xắn tay áo lên. Tay cầm vòi xịt vào bên trong, lấy hai ngón tay chọc vào bên trong lỗ nhỏ.

“ Đưa mông ra chút đi”, Đông Trạch ra lệnh.

“ Dạ”, Thanh Hải hạ người vểnh mông lên.

Nhìn cặp mông trắng trẻo, hồng hào như trái đào chín mọng. Ngón tay Đông Trạch luồn vào trong, cảm giác ấm nóng và khít chặt đến lạ.

“ Bị ai đâm vào chỗ này chưa”

Một câu hỏi như đâm vào ngực Thanh Hải, liền nhắm mắt xấu hổ nói: “ Chưa”

“ Vậy tự đút vô tìm cảm giác à?”, Đông Trạch nhếch mép trêu ghẹo.

“ Cháu tò mò thôi”

“ Tâm không nghĩ đến, thì lấy gì tò mò”

“ Đừng trêu cháu nữa mà”

Xoay người Thanh Hải lại, Đông Trạch nắm lấy bàn tay nhỏ kia đặt vào chỗ đang cộm cứng của mình.

“ Thử đồ thật đi”

“ Hả? Được á, chú trêu cháu à?”

Đông Trạch nghĩ bụng: ‘ Làm vậy giống đang phạm tội quá’, vừa nói vừa cởi khoá quần.

Cái cục thịt dư, vừa to vừa dai kia chĩa vào mặt Thanh Hải, không khác gì kích thước ở trong phim.

“ Ngậm nó đi”

Lời nói trầm và nam tính của Đông Trạch như có sức hút. Cái miệng nhỏ của Thanh Hải ngậm lấy, không có mùi gì khó chịu, liếʍ mυ"ŧ ngon lành.

‘ Vừa mềm vừa to, miệng mình không thể nuốt trọn được’

Chống tay lên mặt kính, Đông Trạch cảm nhận kɧoáı ©ảʍ, mỗi lần đầu lưỡi kia liếʍ mυ"ŧ khúc thịt, còn muốn nhiều hơn vậy. Không nói lời nào Đông Trạch ấn đầu Thanh Hải, phần đầu đâm sâu vào cuống họng làm bị sặc. Phía dưới thì tự an ủi hạ thân mình, Thanh Hải buông cái của hắn, ưỡn ngực bắn ra tay của mình.

Nhìn thấy nét mặt đó, Đông Trạch nghĩ bụng: ‘ Suýt thì bắn rồi’, nắm chặt tóc Thanh Hải rồi cố kiềm lại khát vọng ở phía dưới ‘ Lâu rồi chưa làm vẫn là không chịu được’

“ Chú à? Xong chưa”

“ Đứng lên rồi úp mặt vào tường như lúc nãy”

Ngoan ngoãn áp mình vào mặt kính, thấy Đông Trạch đi đâu đó rồi cầm theo một thứ gì đó.

Chất gel tràn vào bên trong, Thanh Hải mới biết đó là gì. Ôm lấy ngang hông, Đông Trạch nhận ra Thanh Hải quá thấp, làm kiểu này không cho vào được. Liền xoay người hắn lại, Thanh Hải ngước lên nhìn, rồi ngây ngốc hỏi: “ Sao vậy?”

“ Bám chắc người chú, ngã là không trách nhiệm đâu”

Bấu chặt cần cổ, Thanh Hải leo lên thân hình cao lớn của Đông Trạch, với vẻ mặt hoang mang đầy sợ hãi.

“ Không được đâu, ngã…”, chưa kịp dứt lời thì Thanh Hải đã bị Đông Trạch ép mạnh vào mặt kính, cầm lấy khúc côn to lớn đâm vào bên trong.

Nhìn cái thân hình nhỏ nhắn kia, Đông Trạch sợ đưa hết vào sẽ làm đau đối phương, chỉ cho vào một nửa.

Khoang bụng bị lấp đầy bởi vật thể lạ kia, Thanh Hải nghỉ: ‘ Chưa cho vào hết đã tới bụng mình rồi, nhét hết vào chắc thủng mất’

Nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt lăn dài, hôn xuống cánh môi hồng phớt, cắи ʍút̼ đưa lưỡi vào bên trong khuấy đảo mọi ngóc ngách.

Bên dưới đang căng tức khó chịu, Thanh Hải nhắm mắt tham lam đáp lại đầu lưỡi của Đông Trạch, nuốt sạch hương vị tình ái vào bụng.

Ép vào tường, Đông Trạch cắn nghiến bả vai bắt đầu thúc.

“ Aaaaaa… sssss… aaa… ông chủ…”, Thanh Hải luồn tay nắm chặt tóc Đông Trạch, miệng không ngừng dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ “ Aaaaa… đau… mà thích quá…”

Đáp lại Thanh Hải là hơi thở hổn hển và mồ hôi nhễ nhại của Đông Trạch, hít lấy cái mùi đàn ông tỏa ra từ cơ thể này.

Liếʍ mυ"ŧ lên vành tai đỏ au, Đông Trạch nói: “ Lần này sẽ nhanh hơn đó”

“ Dạ… làm đi…”, đôi mắt Thanh Hải trống rỗng, lưỡi liếʍ nhẹ lên cánh môi kia.

Tiếp nhận lực đạo mạnh mẽ, bàn tay Thanh Hải bấu lên lưng, muốn xé nát luôn cái áo somi kia.

Vỗ về lên tấm lưng nhỏ, Đông Trạch an ủi, nói: “ Đau một lúc sẽ sướиɠ thôi mà”

Mặc kệ lời nói của Thanh Hải, Đông Trạch vẫn giữ tư thế đó, cái cối size XXL kia vẫn còn nằm phân nửa ở bên trong mà bước ra khỏi nhà tắm.

Mỗi bước chân của Đông Trạch là Thanh Hải lại bấu chặt tấm lưng trần, cắn nghiến lên bả vai vì bên trong đâm vào rất sâu.

Thanh Hải nghĩ bụng: ‘ Lủng bụng mất thôi’

Đặt Thanh Hải lên giường, mùi tinh dầu oải hương làm đầu óc có chút dễ chịu.

Nhẹ nhàng cởi hết quần áo sót lại trên người, Thanh Hải say đắm nhìn cơ thể săn chắc kia, đôi tay vô thức sờ lên những múi cơ bắp.

Thanh Hải dục hắn: “ Săn chắc quá! Chú sao lại đẹp đến vậy chứ?”

Cầm canh tay kia lên, Đông Trạch nhìn si mê cơ thể mềm mại và nhỏ nhắn kia, trầm ngâm nói: “ Làm xong rồi cháu sẽ không bị lỗ đâu”, rồi liếʍ lên mu bàn tay nhỏ nhắn.

“ Thích lắm!”, Thanh Hải cảm nhận cái thứ kia vẫn còn nằm yên trong bụng và cảm giác rất lạ “ Chú động đi mà, cháu khó chịu lắm”, vừa nói vừa uốn éo cơ thể.

Hôn nghiến lên môi kia, sự hư hỏng và dâʍ đãиɠ của Thanh Hải, làm cho Đông Trạch phát tiết mà đâm mạnh bạo, tiếng rên kia càng to thì càng đâm mạnh hơn. Một lúc sau liền rút ra rồi bắn đầy vào người Thanh Hải, ôm chặt lấy cơ thể nhớp nháp mà ôm hôn nhẹ nhàng.

Nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn buông xuống, cả bầu trời một màu đỏ rực.

Đầu óc Thanh Hải mơ hồ, hai tay nắm chặt drap giường, cảm nhận cậu nhỏ của mình đang nằm trong miệng Đông Trạch, đầu lưỡi hắn linh hoạt liếʍ mυ"ŧ.

“ Aaa… sướиɠ quá… ssss… uhm... bắn mất… aaa…”

Ngước mắt lên nhìn người tình bé nhỏ, Đông Trạch ngây ngấy nhìn bộ dạng ấy, thân hình mềm mại uốn éo, cặp chân khiêu gợi dang ra, đôi mắt sâu kia trống rỗng, cái miệng thì hư hỏng rêи ɾỉ điên cuồng.

Ngồi khuỵu chân xuống giường, phía dưới lỗ nhỏ của Thanh Hải đang bị Đông Trạch đâm điên cuồng. Nhìn đồng hồ, Thanh Hải nghỉ: ‘ gần 5 tiếng rồi mình ngất mất’

Nói xong thì đầu óc mơ hồ, cả cơ thể mềm nhũn nằm xuống giường.

“ Ngất rồi à”, Đông Trạch bất lực cười, hắn vẫn tham lam làm thêm vài nhịp rồi ôm người kia ngủ say.