Chương 44

Hắn được đưa đến cửa hàng thú cưng.

Bốn giờ sáng không có nhiều gian hàng mở cửa, mà bọn họ muốn đến bệnh viện thăm Tần Sở, cuối cùng Hứa Tử Mặc tìm được một chỗ ở gần bệnh viện. Cũng may trong tiệm có người trực đêm, mặc dù đang mơ màng buồn ngủ nhưng họ vẫn nhận lấy Cầu Cầu. Tần Sở' bị xách vào trong tiệm, hắn giả vờ ngoan ngoãn đứng một bên, nhân viên trong cửa hàng thấy vậy cũng an tâm, xoay người muốn đi tìm chìa khóa mở l*иg, chớp lấy thời cơ Tần Sở' ngay lập tức chui ra khỏi cửa cuốn, liều mạng chạy đi.

Tim vẫn còn đập dữ dội nhưng não bộ lại hoàn toàn trống rỗng. Hắn sợ mình chỉ chậm một chút thôi thì sau này không có cách nào gặp lại Cố An Trạch được nữa, vì thế lại càng cắm đầu chạy. Người thì làm sao đuổi kịp chó? Chỉ một lúc sau, sau lưng không còn tiếng quát tháo nào nữa. Nhưng tốc độ Tần Sở' không hề chậm lại, ngược lại càng nhanh hơn.

An Trạch.... An Trạch, đợi anh...

Trên đường không có nhiều xe lắm nhưng vẫn suýt bị đâm trúng. Tần Sở' vẫn không ngừng lại, khó khăn tránh đi rồi bất chấp chạy về phía bệnh viện. Khi ông nội qua đời, hắn đã từng tới nơi này rất nhiều lần, bởi vậy nên lại càng quen thuộc. Nửa đêm, một bóng dáng màu trắng vụt chạy qua cửa, bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng vọt vào sảnh cấp cứu của bệnh viện.

Có ai đó đang hét chói tai, nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. Từng thớ thịt trên thân bởi vì chạy mà căng chặt, mồ hôi đổ ra dính ướt cả lông, vừa lè lưỡi thở hổn hển vừa leo cầu thang, phía sau thấp thoáng truyền đến tiếng bảo vệ đang đuổi theo.

Không được... Không được, hắn muốn gặp An Trạch, hắn muốn được gặp An Trạch!

Bởi tốc độ chạy quá nhanh làm đại não hắn có chút ong ong, hô hấp Tần Sở' như nghẹn lại, nhưng hắn vẫn vội vàng chạy đến phòng bệnh nơi lầu bốn trước khi nhân viên bảo vệ đuổi kịp. Mắt hắn nhanh chóng liếc qua số phòng: 411... 412... 413!

"An Trạch! An Trạch!"

"Gâu gâu!"

Trong phòng bệnh chắc là có cha mẹ đến, có điều cửa lại bị khóa. Tần Sơ' nhảy dựng lên, sau đó ấn tay vào nắm cửa, đá tung cánh cửa ra như điên xông vào.

Ngoại trừ Tần Sở đang hôn mê trên giường bệnh, tất cả mọi người đều bị con Samoyed đột ngột xông vào dạo cho hết hồn. Quả nhiên Cố An Trạch vẫn ở đây, hốc mắt hãy còn phiếm hồng, trên mặt vương một ít nước mắt chưa khô. Cậu ngơ ngác nhìn Cầu Cầu chạy vọt vào, còn chưa kịp đến trấn an hắn thì máy đo nhịp tim trong phòng bỗng phát ra tiếng báo động.

Trong phút chốc, chẳng ai còn tâm trí mà quan tâm đến kẻ vừa lao vào là hắn..

Tần Sở' thẫn thờ nhìn y tá chạy đến hô hấp nhân tạo cho chính mình, cha mẹ hắn đang lo lắng đứng một bên, nước mắt giàn dụa. Cố An Trạch cũng ngây ngẩn cả người, tay chân như bị đông cứng, đứng như trời trồng tại chỗ..

Không ai dự đoán được rằng tình hình Tần Sở vốn đang ổn định, lại đột nhiên trở nên nguy kịch.

Như thể do định mệnh, hắn thậm chí còn chưa được đưa đến phòng cấp cứu, còn chưa chờ đến máy khử rung tim, máy đo nhịp tim đã phát ra âm thanh bíp bíp như tiếng rêи ɾỉ.

Sau đó, là một sự im lặng chết chóc.

Cố An Trạch như bị đóng băng hoàn toàn.

Làm sao có thể?

Không thể cứu được sao?

Cậu ngay cả việc khóc cũng quên mất, cứ như vậy mà hoảng hốt nhìn Tần Sở đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ, y tá vẫn không từ bỏ, cầm máy khử rung tim bắt đầu giật điện trên ngực hắn. Thân thể Tần Sở cứ như một con búp bê không ngừng phập phồng, nhưng vẫn như cũ không xuất hiện đường tim đập trên điện tâm đồ.

Xung quanh ồn ào không dứt, thế nhưng Cố An Trạch không nghe được gì cả. Hai chân không tự chủ được run lên, cậu xuyên qua bác sĩ và y tá, run rẩy khẽ vuốt ve lên gò má tái nhợt của Tần Sở. Cậu dường như nhận ra điều gì đó, sự hoảng sợ trong mắt đột nhiên biến mất, cứ thế mà bình tĩnh trở lại. Rõ ràng là thời khắc nguy hiểm như vậy, cậu lại bỗng nhiên mỉm cười.

Cậu nhớ tới..

Ba tháng trước, mình cũng gặp phải tình huống tương tự như vậy, không phải sao?

Như chợt hiểu ra ý nghĩa của vận mệnh này, cậu mỉm cười vuốt má Tần Sở. Cầu Cầu điên cuồng gào thét, thậm chí toan lao thẳng về phía giường bệnh.

"An Trạch, không được! Đừng mà! Đừng làm bậy! Anh không cho phép em làm chuyện ngu ngốc!"

Hắn tuyệt vọng hét lên, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ xông đến đè xuống đất, muốn bò đến bên cạnh giường bệnh cũng không thể. Có lẽ Cố An Trạch đã nghe thấy tiếng kêu gào của hắn, ngước lên nhìn thoáng qua Cầu Cầu, trong mắt hiện lên vẻ chua xót. Dường như cậu muốn cười, nhưng chỉ khẽ lẩm bẩm một tiếng " Xin lỗi".

Cố An Trạch nhìn chằm chằm Tần Sở một lúc lâu, chậm rãi dùng hai tay ôm lấy má hắn, cúi người hôn nhẹ.

"Đừng... Đừng mà..."

Sống lưng tê rần, có lẽ là đã bị tiêm thuốc gây mê, cơ thể dần cứng đờ. Thanh âm Tần Sở' trong nháy mắt biến mất, ngay cả ánh mắt cũng trở nên ngây ngốc. Dù vậy, hai mắt hắn vẫn mở to, cố gắng nhìn An Trạch.

"An Trạch... đừng mà..."

Thâm tâm hắn vẫn không ngừng cầu xin, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng bên kia dần dần trở nên mờ nhạt. Bác sĩ và y tá vẫn đang bận rộn bên giường bệnh, thế nhưng hình bóng trong suốt kia gần như muốn biến mất, ngay cả đường nét cũng không thể nhìn rõ nữa

"Đừng... đừng mà... An Trạch, đừng làm chuyện ngốc nghếch..."

Cầu Cầu vẫn đang cố gắng phát ra tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, nhưng Cố An Trạch lại không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Cảm giác sức mạnh bị tước đoạt khỏi linh hồn không dễ chịu một chút nào, cậu cố gắng chịu đựng cơn đau, lại tham lam hôn lên đôi môi mềm mại của người kia.

Có lẽ chấp niệm của cậu sau khi chết vẫn chưa biến mất là bởi Tần sở và Cầu Cầu, bởi cậu đã chia rẽ Tần Sở và Hứa Tử Mặc, lại chưa làm tròn bổn phận của một chủ nhân, cho nên trời cao mới không mang cậu đi...

Bây giờ, cậu đã trả lại cho Tần Sở và Cầu Cầu một mạng, vậy nên không cần phải tiếp tục tồn tại nữa.

Nhưng làm sao có thể bỏ được đây?

Mặc dù cậu cố rặn ra nụ cười rất tươi, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má, rồi rơi thẳng trên trán Tần Mặc. Cậu đã từng nghĩ chết đi là hạnh phúc, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất sợ hãi, sau này không còn được nhìn thấy Tần Sở, thì hạnh phúc như thế nào đây?

Nhưng mà, chỉ cần hắn có thể sống tiếp, cái mạng cuối cùng của một kẻ đã chết như cậu sao mà đáng để nhắc tới bằng?

Mọi thứ trước mắt từng chút từng chút một biến thành màu đen, có lẽ cơ thể cậu cũng đang dần tan biến, Cố An Trạch nghẹn ngào nở một nụ cười cay đắng rồi hôn lên môi đối phương, cố gắng dành chút sức lực cuối cùng cho hắn.

Sẽ không còn gặp lại nữa, Tần Sở.

Vậy nên, tạm biệt.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng kêu la của y tá, dường như nhịp tim của Tần Chu đã dần dần hoạt động trở lại. Cậu vừa định mỉm cười, thế nhưng suy nghĩ dần chìm trong bóng đêm vô tận, trong lòng còn chưa kịp gọi một tiếng "Tần Sở" lần cuối, bóng hình đã hoàn toàn biến mất giữa đất trời này.

Thật sự vĩnh biệt rồi, Tần Sở.

Cầu Cầu bị nhân viên bảo vệ chế ngự trên mặt đất, mặc dù đã bị tiêm thuốc tê nhưng Cầu Cầu bỗng phát ra tiếng than đến tan nát cõi lòng, không thể tin được Cố An Trạch cứ thế hoàn toàn biến mất trước mặt mắt,hắn liều mạng vùng vẫn cố gắng lao về phía trước. Thế nhưng chỉ một giây sau, hai mắt Tần Sở' bỗng nhiên tối sầm, nhịp tim như ngừng lại, cái đầu lúc trước cố hết sức ngẩng lên cũng gục thẳng xuống đất.

An Trạch... An Trạch!!!

Phía trước tối tăm, thế nhưng dường như có một tia sáng dẫn đường. Giống như đang ngồi trên một con thuyền đơn độc, một mình trôi dạt trong đêm tối nơi biển sâu, mà đối diện như có một ngọn đèn đang trôi dạt về nơi xa. Bao bọc xung quanh là sự lạnh lùng vô tận, Tần Sở như quên mất trước đó đã xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn chỉ còn khuôn mặt mỉm cười của Cố An Trạch..

Hắn... sắp được gặp Cố An Trạch sao?

Hình như đã trôi nổi rất lâu, nhưng lại giống như chỉ qua một cái chớp mắt. Màn đêm tối tăm bốn phía bỗng dưng sáng ngời, hắn theo bản năng che kín hai mắt lại, một lúc sau mới có thể mở mắt nhìn rõ xung quanh. Hết thảy mọi thứ đều rất quen thuộc- từ đồ nội thất bằng gỗ đỏ, đến giấy dán tường màu xanh nhạt còn có một chậu cây thưởng xuân trên bàn cà phê.

Hắn đã từng muốn khôi phục lại ngôi nhà thành diện mạo này, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào thì vẫn có nhiều chỗ khác so với trước đây. Hiện tại, ngôi nhà trong trí nhớ hiện ra trước mắt hắn, Tần Sở có chút hoảng hốt nhìn xung quanh, dường như không tin vào hai mắt mình nữa.

Hắn đây là... quay trở lại quá khứ sao?

Ánh sáng tỏa ra ấm áp, trong bếp sóng sánh hơi nước. Hắn có một chút run sợ, còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã không tự chủ mà nảy sinh kích động. Ngay cả bước chân cũng muốn phát run, hắn như nín thở, chầm chậm đi vào cửa phòng bếp.

Là Cố An Trạch.

Cố An Trạch còn sống.

Eo cậu được quấn một chiếc tạp dề màu xanh lam, áo sơ mi trắng bị thắt chặt, vẽ nên một đường cong mảnh mai. Hai chân thon dài được quần bò vây lấy chỉ để lộ một chút ở mắt cá chân trắng nõn.

Hình như cậu đang bận rộn nấu cơm, liên tục dùng thìa gỗ dài khuấy nước canh trong nồi áp suất, chiếc nồi sắt bên cạnh đang hầm đồ, mùi thơm không ngừng lan tỏa trong không khí. Tần Sở trong lòng kích động, muốn bước nhanh tới, đem Cố An Trạch ôm thật chặt vào trong l*иg ngực, nhưng mà hình bóng quen thuộc kia làm hắn khϊếp sợ, chỉ có thể sững sờ đứng đó.

An Trạch...

Hắn muốn nhẹ nhàng gọi tên đối phương, môi hé mở lại không phát ra được tiếng nào.

Khẽ cau mày, hắn lại cố gắng phát ra tiếng, thế nhưng dây thanh quản cứ như đã bị thu nhỏ. Lúc này hắn đã ý thức được điều gì đó, nghi hoặc cúi đầu nhìn chính bản thân mình.

Một mảnh hư vô.

Hắn vẫn đang mặc chiếc áo khoác mà ngày đó lái xe đến nghĩa trang, thậm chí vẫn còn đeo chiếc khăn quàng cổ bị rách. Mà Cố An Trạch đang đưa lưng về phía hắn chỉ mặt một chiếc áo sơ mi trắng, chất vải hơi trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy làn da ẩn bên dưới.

Cố An Trạch không thấy bóng người trong suốt ở phía sau, sau khi múc lên nếm thử, cậu tắt lửa rồi lấy bát từ trong tủ ra. Múc xong canh xương rồi kế đến bày ra một dĩa thịt kho tàu. Lúc này nồi cơm cũng phát ra tiếng "tích tích", cậu nhanh chóng bước tới, cầm thìa từ đầu đến cuối xới lên một lần.

Tần Sở có chút tham lam nhìn bóng dáng đang bận rộn kia, hai giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.

Quen thuộc cỡ nào...

Hắn cũng đã từng đứng ở cửa nhìn bóng lưng bận rộn của cậu như thế này, nhưng mà lúc ấy hắn còn có thể nhẹ nhàng ôm lấy Cố An Trạch từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng khàn khàn gọi tên cậu.

Cố An Trạch lại bước đến bên bồn rửa tay, không vội bưng đồ ăn lên bàn mà xắn tay áo dùng bàn chải lau chùi xoong nồi. Đầu cậu hơi cúi xuống lộ ra cái cổ thon dài dưới cổ áo. Có lẽ lâu rồi cậu không được ăn uống đàng hoàng, cánh tay gầy gò đến nổi có thể nhìn thấy rõ xương cổ tay, còn có thể nhìn thấy rõ những đường mạch máu xanh nhạt ẩn ẩn hiện hiện.

Tim Tần Sở đập loạn nhịp, lưu luyến nhìn bóng dáng Cố An Trạch cách vài bước, muốn nhìn kỹ sắc mặt của cậu, cho dù Cố An Trạch không thể nhìn thấy hắn, cho dù hắn không thể chạm vào...

Thế nhưng, hắn chỉ đứng im tại chỗ.

-

- Hết chương 44-

-