Chương 14: Rất quan trọng.

Mưa phùn lất phất rơi, ở trấn Song Thủy, mùa đông không bao giờ có tuyết rơi, mà thay vào đó chỉ có những cơn mưa dài không dứt.

Tro cốt của Hạ Trí được chôn trên núi Dương Phong.

Đường núi gập ghềnh, xe cộ đi lại cũng khó khăn, Hạ Chước dứt khoát xuống xe, chậm rãi đi bộ lên núi.

Từ xa, anh đã nhìn thấy ngôi mộ của ba anh Hạ Trí.

Đến tận bây giờ Hạ Chước anh vẫn không thể hiểu được tình cảm của mình đối với ba là như thế nào.

Anh gần như cũng chẳng cảm nhận được một chút tình yêu nào từ ba mình.

Khi còn rất nhỏ, anh biết rằng anh không giống như những đứa trẻ khác.

Anh không có mẹ, cha thì bận rộn quanh năm, đôi khi là hàng xóm tốt bụng đưa anh về nhà, nhưng đa phần đều là anh tự ở một mình.

Chàng trai nhỏ quái gở trầm mặc, không có ai tình nguyện chơi với anh. Có một lần, bạn nam cùng lớp nói anh là con hoang không có mẹ, Hạ Chước tức giận nên cùng bọn họ đánh nhau.

Trong trí nhớ của mình, đó chính là lần đầu tiên ba đến trường vì chuyện của anh, ba anh im lặng bồi thường tiền thuốc men, nhưng sau khi về nhà thứ chờ anh chính là một cái btaj tai.

Hạ Chước bị tát nghiêng mặt sang một bên, nhưng vẫn ngẩng đầu lên giải thích với ông ấy vì tin rằng ông ấy sẽ tin mình.

Anh muốn nói cho ông biết, lần này không phải là do anh cố tình làm ra vẻ bướng bỉnh, là do đối phương quá đáng trước.

Nhưng người ba ấy lại chỉ ngắt lời anh, và lạnh lùng nói: “Mày có biết tao bận như thế nào không?”

Ông khoác áo khoác, đi ra ngoài và chỉ để lại cho anh một câu, “Tao còn có việc, đừng làm cho tao thêm bận nữa.”

Một giây đó, Hạ Chước bi ai nghĩ, vì sao ông ấy tình nguyện đem thời gian của mình cho học sinh, còn anh, đứa con trai duy nhất của ông ấy thì lại không?

Ngay cả thời gian để cho anh giải thích, ông ấy cũng không tình nguyện cho anh nói.

Hạ Chước chẳng biết trong lòng mình là oán hay hận.

Những sự ấm áp mà anh khát vọng từng chút một bị nghiền nát bởi thời gian, để cho anh không còn mong đợi gia đình, cũng không trông chờ vào tình yêu, dù chỉ một chút.

Cho đến đêm đó, trăng sáng sao thưa.

Cô gái nhỏ ngửa mặt gọi mình là anh trai.

Anh cảm nhận được trái tim đã sớm nguội lạnh trong l*иg ngực mình, tựa như tro tàn bốc lên, dần dần làm tiêu tan đi sự không cam lòng và cô đơn của rất nhiều năm.

Đêm đó, anh thật sự cho rằng, cuối cùng anh cũng có người nhà.

Nhưng thì ra vẫn chỉ là một khoảng trống rỗng.

Trên núi lạnh lẽo, trời bắt đầu mưa, Hạ Chước rũ mắt xuống, lấy từ trong túi ra một tờ giấy.

Lúc sau, anh nhẹ nhàng xé nát, ném vào chậu than trước mặt.

Có một số điều, ta không nên mong đợi quá nhiều.

*

Tuyết ở thành phố Hải triền miên không dứt, vào thứ hai, cả thành phố tựa như đều bị nhuộm thành một màu trắng tinh khiết.

Hạ Chước còn chưa trở về, tài xế gọi điện nói, đêm qua ở trấn Song Thủy có mưa to, mưa nhấn chìm cả đoạn đường cao tốc, cả hai đều bị kẹt lại trong trấn.

Không có tài xế đưa đón, trời còn chưa sáng, Quan Tinh Hòa đã một mình ra ngoài, cô không có bắt xe, mà lại cầm ô từng bước đi đến trạm xe buýt.

Sắc trời âm u, người đi xe buýt vào sáng sớm không có nhiều, Quan Tinh Hòa tìm vị trí ngồi ở hàng ghế cuối, muốn một mình ngồi yên tĩnh một chút, cô rũ mắt, do dự mãi, cô vẫn quyết định nhắn tin cho Hạ Chước.

[ Anh không sao chứ? ]

Chiếc xe cứ vậy mà đi mấy trạm, nhưng tin nhắn cô gửi vẫn cứ như đá chìm đáy biển, không hề có tin nhắn trả lời.

“Tinh Hòa?”

Giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến, suy nghĩ của Quan Tinh Hòa bị cắt đứt, cô ngước mắt lên.

Từ Tâm Viên đứng ngay bên cạnh, sắc mặt còn mang theo chút kinh ngạc, “Cậu cũng đi xe buýt?”

“Ừm.” Quan Tinh Hòa vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ôn hòa nói: “Ngồi cùng nhau không?”

Cô ấy mím môi, thuận thế ngồi xuống, cô liếc mắt nhìn về phía Quan Tinh Hòa vài lần, nhỏ giọng thăm dò hỏi: “Anh trai cậu đâu rồi?”

“Anh ấy có việc, nên xin nghỉ.” Quan Tinh Hòa nhìn điện thoại không hề có động tĩnh gì, tâm tình càng ngày càng thấp.

Cô không biết tại sao Hạ Chước có thể cứng đầu như vayak, đến một câu giải thích cũng không nghe, tuyệt tình đến mức ngay cả tin nhắn cũng không trả lời lấy một cái.

Nhưng cô nhớ lại ngày đó tuyết rơi dày đặc, khuôn mặt gầy gò của chàng trai bị lạnh đến tái nhợt, tuyết trắng dính đầy đầu đầy vai, áy náy trong lòng lại trào lên.

Xe buýt cua gấp, Từ Tâm Viên ngồi không vững, ngã mạnh một cái lên người Quan TInh Hòa.

“Thật sự xin lỗi, cậu không sao chứ.”

Quan Tinh Hòa lắc đầu, cô nhìn Từ Tâm Viên, đột nhiên mắt sáng lên.

“Tâm Viên, cậu có thể giúp tớ một việc được không?”

“Việc, việc gì vậy?” Từ Tâm Viên bị ánh mắt tha thiết của cô gái làm cho có chút khẩn trương.

“Chính là cái chuyện Từ Tiểu Huệ trong đội nhạc cướp vị trí của tớ ấy, cậu có thể giúp tớ làm chứng trước mặt anh trai tớ không?”

Từ Tâm Viên có chút khó hiểu, đây rốt cuộc là chuyện gì…

Quan Tinh Hòa lại thao thao bất tuyệt nói, “Dù sao thì chờ đến lúc anh mình về, hai chúng ta cùng nhau qua chỗ anh tớ, cậu chỉ cần giúp tớ làm chứng thôi là được rồi.

Từ Tâm Viên nghĩ thầm dù gì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, nên vô tư gật đầu.

*

Sau giờ học, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.

Khi đến trước cổng trường, Thời Tuế kéo Quan Tinh Hòa nói: : “sao cậu không cùng tớ ngồi xe nhà tớ cùng về.”

“Không cần đâu.” Quan Tinh Hòa lắc đầu, “Tớ còn có chút việc, cậu cứ về nhà trước đi.”

Xe nhà Thời Tuế đã dừng ở ngay cổng trường, Thời Tuế vẫy tay, không quên dặn dò: “Vậy cậu phải cẩn thận một chút nha.”

Quan Tinh Hòa cầm ô, nhìn chiếc xe màu đen kia chạy qua góc đường, cô mới quay người đi về một hướng khác.

Hôm qua cô mang chiếc đồng hồ đeo tay bị hỏng kia đến tiệm sửa đồng hồ gần đó, bởi vì trả tiền trước, nên hôm nay cô có thể đến lấy nó về.

Vừa rồi, người giúp việc trong nhà gọi điện nói với cô, rằng đám người Hạ Chước đang trên đường về rồi.

Quan Tinh Hòa mang tâm trạng thấp thỏm cả một ngày, giờ cuối cùng cũng được thả lỏng, cô nghĩ vừa hay có thể đem đồng hồ trả lại cho Hạ Chước, cùng với giải thích rõ ràng, chắc là anh sẽ không còn giận nữa.

Cửa tiệm sửa đồng hồ cách trường không xa, đại khái chỉ cách vài con hẻm nhỏ,

Tiệm đồng hồ này là do chú Vương giới thiệu, bác thợ sửa đồng hồ là một ông lão lớn tuổi, còn cẩn thận tìm cho cô một cái túi vải nhung, tỉ mỉ bọc đồng hồ đeo tay bằng đồng rồi mới đưa cho cô: “Này cô bé, lần sau nhớ phải cẩn thận đó, đừng để bị té nữa.”

Quan Tinh Hòa cũng không giải thích làm gì, chỉ cười khanh khách bỏ túi vải bằng nhung vào balo, “Cảm ơn ông ạ.”

Tuyết rơi ngày càng lớn, tuyết dưới đất còn chưa được dọn sạch, Quan Tinh Hòa rẽ vào đường phụ để đi đường tắt.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, tiếng gió mùa đông lại càng thêm thê lương, trên nền tuyết trắng bệch mơ hồ phản chiếu lại bóng lưng của Quan Tinh Hòa. Cách đó không xa có tiếng bước chân sột soạt, Quan Tinh Hòa dần dần cảm thấy có chút bất an, không khỏi tăng nhanh bước chân.

Một giây sau, cô cảm thấy trên vai nặng hẳn đi, còn có mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi.

“Đừng có đi nhanh như thế chứ.” Giọng nói thô kệch xa lạ truyền đến bên tai, hai bả vai cô bị giữ chặt, cô mạnh mẽ bị kéo quay trở lại con hẻm nhỏ, bị áp chế tựa vào tường một cách gắt gao.

Người đàn ông trước mặt có mái tóc bù xù bẩn thỉu che khuất cả khuôn mặt, trên người hắn ta còn mặc mấy tấm vải rách nát, cứ như vừa mới từ đống rác chui ra vậy.

Cô hít thở bị hụt hơi vài lần.

“Đừng có kêu, mau đem điện thoại di động và tiền của ngươi mang hết ra đây.”

Trong con hẻm sâu thẳm tối tăm, tim của Quan Tinh Hòa điên cuồng đập, cô ép mình phải tỉnh táo lại, nhưng đôi tay lại không nhịn được mà run rẩy.

“Cho ông.” Trong ví của cô thật sự cũng chẳng có bao nhiêu tiền mặt, người đàn ông liếc mắt vài lần, hừ nhẹ một tiếng, giọng nói có vài phần sắc bén,”Chỉ có từng này? Đừng có giở trò với ông đây, mau lấy hết tất cả ra.”

“Không còn nữa rồi.” Quan Tinh Hòa hít sâu vài cái, tay nắm quai balo bất giác siết chặt.

Người đàn ông tiến lại gần vài bước, mùi thuốc lá kém chất lượng xen lẫn mùi hôi thối kỳ lạ, khiến cho Quan Tinh Hòa nhịn không được mà rụt người lại.

“Giở trò với ông? Mau mở ngăn ngoài cùng ra cho tao.”

Hắn ta thấy Quan Tinh Hòa động tác chậm chạp, liền hung hăng đẩy cô qua một bên, đưa tay ra cướp cái balo.

“Rầm” một tiếng, đầu Quan Tinh Hòa đυ.ng phải vào mặt tường, một trận đau đớn ập tới, nhưng cô vẫn còn đang nghĩ đến chiếc đồng hồ của Hạ Chước còn đang để trong balo, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy, dù các khớp xương bị siết đến trắng bệch, cô cũng không buông ra.

Cô dường như đã dùng hết sức lực của cả cơ thể, nên người đàn ông kia trong lúc nhất thời cũng không làm gì được cô, thế nên chỉ đành duỗi chân ra hung hăng đạp cô hai cái.

Quan Tinh Hòa cảm giác như đùi bị tảng đá lớn ném phải, trước mặt cô giờ đã thành một màu đen, tay không nhịn được nữa mà buông lỏng.

Trong con hẻm tối tăm, người đàn ông cúi đầu, vội vàng mở khóa balo ra, thì tự dưng cảm thấy một cơn đau ập tới như vũ bão, gáy ông ta đau còn chưa kịp phản ứng lại, thì lại ăn phải một cú đá nữa.

Hắn nhịn không được rên lên một tiếng.

Xa xa, vài tia sáng lẻ loi chiếu vào con ngõ hẹp, trên người chàng trai kia mang theo khí lạnh như băng, giống như xua tan đi bóng tối của cả con hẻm.

Quan Tinh Hòa ngước mặt lên, chỉ thấy một màu vàng ấm chiếu lên trên mái tóc đen của chàng trai, lúc này anh giống như một ly nước ấm vào mùa đông, mang theo sự ấm áp và an toàn đến bên cô.

Cô bỗng nhiên nhớ lại buổi chiếu cách đây không lâu, anh cũng như bây giờ, đem cô gắt gao bảo vệ phía sau, dường như muốn dùng hết sức lực của mình để bảo vệ cô.

Giống như là chỉ cần có anh ở đây, thì sẽ vĩnh viễn không để cho người khác tổn thương cô, dù chỉ là một chút.

Tuyết rơi tán loạn, trái tim vốn đang loạn đập của Quan Tinh Hòa mà giờ phút này lại bình tĩnh trở lại, cô vội vàng cúi đầu nhặt lấy điện thoại vừa bị ném xuống đất, bấm số gọi cho cảnh sát.

Chàng trai mới đánh hắn hai ba cái, hắn đã nằm sấp trên mặt đất, vừa quay đầu lại, ánh mắt lạnh thấu xương của chàng trai đã nhìn thấy mái tóc bù xù chật vật của cô gái, nhìn không được mà lại dùng thêm lực.

“Đại ca, tha cho em đi.” Người đàn ông đẩy ví và balo của mình về phía trước, không ngừng cầu xin tha.

Quan Tinh Hòa: “Đã báo cảnh sát rồi.”

Hạ Chước không hề quay đầu lại, im lặng khóa tay hắn ngược ra sau, không cho ông ta động đậy dù chỉ một chút.

Cảnh sát đến cũng rất nhanh, dựa theo quy định, thì Hạ Chước và Quan Tinh Hòa cũng phải đến đồn cảnh sát.

Kẻ côn đồ phạm tội là một tên lang thang, thường hay cướp bóc phụ nữ và trẻ em mỗi khi đi qua đây, có thể nói đây không phải là lần đầu tiên hắn phạm tội.

Sau khi trình báo xong, trên trời đã có trăng sáng treo cao.

Hai người sóng vai đi ra khỏi đồn cảnh sát, cả một đường không ai lên tiếng, Quan Tinh Hòa cứ thế theo sát bước chân của chàng trai, cô ngước mắt nhìn bóng lưng gầy gò, nhịn không được mà nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

Chàng trai hơi dừng lại.

Quan Tinh Hòa mím môi, hơi thấp thỏm hỏi: “Em có viết cho anh một tờ giấy, anh có thấy không?”

Bóng lưng của anh bất giác căng cứng lại vài phần, nhưng lại không có chút niệm tình nào nói: “Không thấy.”

Quan Tinh Hòa “Ơ” một tiếng, cô nhịn không được mà tiến lên vài bước, miệng lải nhải, “Vậy để em giải thích lại cho anh nghe một lần nữa đi, chuyện hôm trước, thật sự không phải do em cố ý làm, mà là do người trong đội nhạc của em….”

Cô gái tiến lại gần, trong mùa đông lạnh giá, vậy mà trên người cô vẫn mang theo hương thơm ấm áp nhàn nhạt, không chút kiêng nể nào, mùi thơm đó cứ thế xộc thẳng vào mũi Hạ Chước.

Anh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác phiền não, bước chân cũng dừng lại.

“A.” Quan Tinh Hòa bị đυ.ng mạnh một cái vào lưng anh, mùa đông lạnh như thế mà anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng, lưng cứng đến nỗi làm cho đầu Quan Tinh Hòa phát đau.

Ngón tay của Hạ Chước nóng rát.

Gió lạnh thổi đến làm cho cây xanh ven đường lay động, Quan Tinh Hòa che đầu, nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như mùa đông của anh, “Đừng nói gì nữa.”

“Chú ý đi đường.”

Quan Tinh Hòa mím khóe môi, không hiểu sao trong lòng dâng lên vài vẫn uất ức, cô hít hít mũi, giọng nói nhỏ lại, “Chân em đau.”

Cô gái nhìn bóng dáng trước mặt dừng lại, vừa làm nũng vừa tố cáo, “Hắn ta vừa cướp balo của em, vừa đã hai cái vào chân em, đau quá đi.”

Gió tháng mười một lạnh thấu xương, nhưng trong lòng Hạ Chước không tự chủ được mà không thể làm gì khác với cô được.

Anh gần như đã thỏa hiệp, “Đau ở đâu?”

“Ở đây nè.” Quan Tinh Hòa chỉ vào đùi của mình, sánh đèn đường làm cho vài giọt nước mắt đọng trong đôi mắt hạnh kia nổi bật thêm vài phần.

Hạ Chước nắm chặt tay, ép mình phải nói những lời lạnh lùng: “Đợi lát nữa tài xế tới.”

“Ồ.” Quan Tinh Hòa mím miệng, “Anh vẫn không tin lời em nói sao?”

Sao mà anh tin được chứ?

Hạ Chước vô lực nhắm mắt lại, những lời chất vấn như muốn trào ra khỏi miệng.

Nhưng trong lòng dâng lên một cỗ hoảng sợ dày đặc, làm cho anh không dám mở miệng nói.

Anh không muốn thừa nhận, dù cho trong lòng đã xem cô và Quan Dập là cùng một loại người, nhưng anh vẫn như trước không muốn mở miệng chất vấn trực tiếp.

Anh sợ phải nghe thấy lời thừa nhận từ miệng cô gái.

Giống như chỉ cần cô không thừa nhận, thì anh có thể xóa sạch những ký ức mơ hồ đen tối kia, và chỉ để lại những ký ức tươi mới vui vẻ đó, chỉ cần nghĩ đến, không khí liền tràn ngập một mảnh ký ức ngọt ngào.

Bốn bề im lặng, ánh đèn neon lóe ra từ xa xa, đem thành phố lạnh lẽo này sưởi ấm thêm vài phần.

Đôi mắt Hạ Chước ảm đạm xuống, anh trốn tránh không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Lần sau gặp phải loại chuyện như này, hắn ta muốn gì thì cứ đưa hết cho hắn.”

Nếu như tên vừa rồi có hung khí thì không biết sẽ….

Trái tim của Hạ Chước không khỏi sợ hãi, không muốn tiếp tục suy nghĩ về nó nữa.

"Nhưng mà thứ đó rất quan trọng." Quan Tinh Hòa ngước mắt lên, một đôi mắt nóng rực sáng ngời, giống như ngọn lửa cháy lên trong ngày đông.

Hạ Chước bị thái độ bất chấp của cô gái chọc giận, giọng nói cũng lạnh xuống, "Quan trọng đến mức nào? ”

Quan Tinh Hòa cúi đầu, từ từ mở balo ra, đưa túi vải nhung cho anh, còn nói thêm: "Dù sao thì cũng rất quan trọng. ”

“Em sợ hắn cướp đi mất, cuối cùng không lấy lại được, thì phải làm sao?”

Lông mày sắc bén của Hạ Chước nhăn xuống. Chiếc túi nhung nhỏ nằm trong lòng bàn tay lạnh giá của anh, nhưng lòng anh bỗng nổi cơn thịnh nộ vì thái độ ương ngạnh của cô gái.

Đôi môi của anh mím lại thành một đường thẳng, không còn để ý đến lửa giận đang cháy hừng hực trong lòng mình nữa, bắt đầu mở túi vải ra.

Một chút ánh sáng phát ra từ viền chiếc đồng hồ màu đồng thau, chiếu thẳng vào đôi mắt đen láy của Hạ Chước, như thể một ngọn đèn dịu dàng và ấm áp được thắp lên trong một ngày đầy tuyết và lạnh giá.

Tháng mười hai tuyết rơi, chiếc đồng hồ sớm đã bị mất kia, nay lại nằm im trong tay anh.

Đó mà thứ mà cô gái cứ luôn miệng nói là quan trọng, cho dù bản thân có bị thương cũng không chịu lấy ra.