Một chữ, khiến cho trái tim Triệu Vân trong một giây ngắn ngủi liên tục nhảy hai lần, nhảy đến chỗ cao nhất rồi rơi vào điểm thấp nhất, thần tốc lên xuống.
Triệu Vân hoàn phản xạ toàn phần tính kéo lại tay Thẩm Gia Nhất, hai tay chạm nhau, đều mang theo mồ hôi lạnh.
Thẩm Gia Nhất quay đầu nhìn về phía Triệu Vân, trong mắt mang theo thái độ không được xía vào, Triệu Vân phản ứng kịp chính mình làm chuyện gì, như là tiếp nhận vận mệnh nhắm chặt mắt, sau đó mới mở ánh mắt lạnh lùng, từ bỏ, lui ra phía sau hai bước, nhẹ giọng nói với Thẩm Gia Nhất: "Nơi này không thích hợp ra tay, đến chỗ khác đi."
Thẩm Gia Nhất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt Triệu Vân, nhưng Triệu Vân vẫn lạnh lùng kiên quyết, không tiết lộ một tia cảm tình. Thẩm Gia Nhất tiếp thu ý kiến, gương mặt như cũ gật gật đầu: "Cũng được, vậy em ở đây, tôi dẫn bọn họ đi."
Đoàn người Thẩm Gia Nhất kéo Tần Phong rời khỏi, chỉ để lại Triệu Vân ở phòng thẩm vấn.
Triệu Vân có chút suy sụp ngồi trên ghế dựa, ánh mắt trống rỗng nhìn chỗ Tần Phong vừa mới ngồi. Hắn nói cô là người duy nhất của lòng hắn, hắn nói cô không có khả năng thay thế.
Đúng là cô yêu hắn, giờ này khắc này, không có bất kỳ cách gì có thể cứu hắn.
Không quá bao lâu, trong phòng thẩm vấn xuất hiện âm thanh liên tục rõ ràng, là vật nặng va chạm, là tiếng thở nặng nề của Tần Phong và tiếng quát đau đớn. Những tiếng động này, có thể ghép lại thành một bức ảnh hoàn chỉnh trước mặt, đầy người Tần Phong là vết thương nằm trên mặt đất, mặc cho người ta quyền đấm cước đá.
Thẩm Gia Nhất kéo Tần Phong vào một nơi kín, bốn phía đều là tường trắng, không có camera, không có kính hai mặt, không có khe thông gió. Trừ một cái ghế, còn lại không có gì cả.
Bị kéo vào phòng, đầu óc Tần Phong vẫn mơ hồ, lúc bị ném vào phòng, cả người không có chút sức lực chống đỡ nào trượt về phía trước một thước, quần áo nháy mắt bị ma sát rách, hợp với vết thương trên vai sáng nay mới vừa xử lý lại chảy máu, máu đỏ sậm thấm ướt lên áo sơ mi trắng.
Tần Phong nửa hé miệng, một tiếng thống khổ rêи ɾỉ phát ra.
Thẩm Gia Nhất thấy vậy không hề phản ứng, kéo cái ghế duy nhất, ngồi ở một bên, lấy mắt kính xuống.
Thẩm Gia Nhất rất ít khi mở kính đen, lúc này mở ra, mới phát hiện chẳng qua đeo kính cũng như đeo mặt nạ, lộ ra ánh mắt không có ôn hòa, mà là cao thâm, khó lường.
Tần Phong như vừa bị va chạm mạnh nên tỉnh táo một chút, đỡ một bên tường thong thả đứng lên, nhưng thân thể không hề ổn định, dựa đầu vào cạnh tường chống đỡ.
Tần Phong cảm giác trên mặt nóng rát, trên vai cũng có cảm giác rách ra đau đớn, tầm một phút trôi qua, mới xoay đầu. Lại lắc đầu, mãi đến lúc thấy rõ ràng người trước mắt, lại nhẹ nhàng một tiếng lên giọng cười.
Thẩm Gia Nhất phất tay để cho cấp dưới trong phòng này lui ra ngoài, đợi bọn họ rời đi hết, Thẩm Gia Nhất đứng lên, đá mạnh ghế sang một bên, đi đến trước mặt Tần Phong, gương mặt có chút hung dữ hỏi: "Nói, Lộ Dương ở đâu?"
Tần Phong lắc đầu, Thẩm Gia Nhất phút chốc vươn ra một tay nắm chặt vạt áo trước ngực Tần Phong, tay phải vung lên cho Tần Phong một quyền. Trong đầu Tần Phong một mảnh hỗn loạn, hoàn toàn không thể cân bằng, bị Thẩm Gia Nhất vung tới một quyền, nằm trên mặt đất, lại một lần nữa choáng váng.
Thẩm Gia Nhất hoàn toàn không cho Tần Phong thời gian để nghỉ ngơi khôi phục, bước đi lên trước, khom lưng nhìn Tần Phong nằm dưới chân hắn, lại một lần nữa nắm vạt áo thấm máu của hắn lên, vung nắm đấm đầy sức lực, lớn tiếng chất vấn: "Lộ Dương con mẹ nó ở đâu?"
Trong nháy mắt gương mặt Tần Phong biến đổi, phun ra chất lỏng mang theo tơ máu, như là xương gò má trên mặt đã bị đánh nát vậy. Nhưng lại bị Thẩm Gia Nhất kéo tới, bốn mắt nhìn nhau khi đó, Tần Phong vẫn không đáp, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hắn khàn cổ họng có chút gian nan trả lời: "Thẩm Gia Nhất, tôi không nói cho anh."
Thẩm Gia Nhất tức thì nóng giận, đi nhanh đi ra ngoài. Chẳng qua, hắn cầm hai ống tiêm trở lại.
Hai tay Thẩm Gia Nhất nắm lấy áo Tần Phong kéo hắn từ trên mặt đất lên, đặt hắn dựa ở cạnh tường, giơ tay không chút do dự cắm ống tiêm vào cánh tay hắn. Lại buông ra Tần Phong, Tần Phong dĩ nhiên có thể tự mình đứng thẳng.
Thẩm Gia Nhất nói: "Tần Phong, tôi cho anh một cơ hội. Tôi tiêm cho anh thuốc thể lực kéo dài 10 phút, trong 10 phút, anh có thể đánh bại tôi, tôi sẽ tha cho anh."
Qua vài phút, Tần Phong thong thả đứng lên, cảm giác thân thể không nhũn ra như trước, nhưng vẫn cảm giác đau đớn trên người. Hắn đoán được Thẩm Gia Nhất dùng kế, không nghĩ tới lại nham hiểm như vậy. Phàm là thuốc gia tăng sức lực, khi dùng đều tổn thương thân thể, giống thuốc kí©h thí©ɧ vậy, nói trắng ra là, Thẩm Gia Nhất tiêm caffein cho hắn, thuốc kí©h thí©ɧ Doping.
Như vậy, Tần Phong cũng không khách khí, từ từ tỉnh lại, vươn vươn tay chân, nhanh chóng vung tay đấm tới Thẩm Gia Nhất. Thẩm Gia Nhất cũng dùng toàn lực, phía trên ngăn cản quả đấm của Tần Phong, rồi nhanh chóng nhấc chân đá vào đầu Tần Phong, động tác của Tần Phong và suy nghĩ vẫn chưa nối liền, yếu tố thần kinh chưa phát huy tác dụng, đầu chậm chạp, đã bị Thẩm Gia Nhất đá.
Tần Phong không chịu nổi dốc hết sức lui lại mấy bước, Thẩm Gia Nhất không cho hắn có cơ hội phản công, lại xông lên trước nắm quần áo Tần Phong, Tần Phong phản ứng cực nhanh xoay người tránh thoát Thẩm Gia Nhất, đồng thời đá bên eo Thẩm Gia Nhất, Thẩm Gia Nhất né tránh nháy mắt trong phòng vẫn có một tiếng "Xoẹt”, Tần Phong bị Thẩm Gia Nhất xé quần áo.
Tần Phong nhổ ngụm máu, lau khóe miệng một chút, từng hớp từng hớp hít hơi, giảm bớt thể lực.
Vài giây sau, Tần Phong lại quát một tiếng, chạy tới đá dọc vào cẳng chân Thẩm Gia Nhất, Thẩm Gia Nhất trở mình khiến Tần Phong ngã, không biết thế nào, Tần Phong hoàn toàn không có sức chống đỡ bị hai tay Thẩm Gia Nhất bắt lấy, nháy mắt tiếp theo, bị Thẩm Gia Nhất ném vào trên tường.
Sau khi va chạm mạnh, Tần Phong dọc theo vách tường từ từ ngã xuống đất.
Thẩm Gia Nhất không ngừng thở hổn hển, đi đến trước mặt Tần Phong, lại hung hăng đá lên người hắn, có tiếng xương bị gãy. Tần Phong cong lưng đau đớn nói không nên lời, vốn vai đã bị thương liên tục bị đánh đã nâng không nổi nữa, trên áo sơmi trắng đều là vết máu.
Năm phút, Tần Phong đã không chịu nổi sức nặng ngã xuống đất không dậy nổi, Thẩm Gia Nhất nắm đầu Tần Phong thấp giọng hỏi: "Lộ Dương ở đâu?"
Tần Phong khép chặt hai mắt không đáp lời, Thẩm Gia Nhất lại đẩy ổng tiêm thuốc vào giữa cánh tay Tần Phong.
Tần Phong cảm giác trong đầu hỗn loạn, trong nháy mắt giống như là trải qua một thế kỷ lâu như vậy, bên tai không ngừng có người đang nói hắn gì đó, lại nghe không rõ.
Dường như qua một hồi, hợp với tiếng ong ong trong đầu, nghe được có người nói với hắn: "Tần Phong, mày cô phụ Triệu Vân, không được cô ấy tha thứ. Mày nhớ rõ một tiếng trước, cô ấy nói với mày gì sao? Cô ấy nói cô ấy hận mày... Cô ấy nói nhìn mày có vợ con, mày thà rằng xuống máy bay đi gặp con trai mày, cũng không cùng Triệu Vân giải thích rõ ràng... Tần Phong, cô ấy nói cô ấy sẽ không tha thứ cho mày nữa rồi..."
Trong đầu Tần Phong như một thước phim, nhanh chóng hiện lên những hình ảnh này. Mới từ Đan Mạch trở về, hắn ở trong bệnh viện cùng Jacob, không bao lâu, Triệu Vân trắng bệch đứng ở cửa phòng bệnh nhìn hắn giấu diếm, im lặng nói với hắn "Tôi hận anh" sau đó chạy đi. Toàn bộ đều là trắng xanh, không có màu sắc, như cuộn phim trắng đen chất chồng, rồi phông cảnh lại mở ra một gương mặt, khiến cả người hắn đều lọt vào trong sự hoảng sợ.
Giống như thân thể bị mắc lại, không bao lâu, mở mắt ra khi đó, mơ hồ nhìn thấy Triệu Vân đang ở trước mặt hắn.
Tần Phong không chút nghĩ ngợi vươn tay ra với Triệu Vân, hắn bỏ lỡ một lần không thể bỏ qua lần thứ hai, thấp giọng lặp lại cầu xin: "Tiểu Vân, Tiểu Vân, em tha thứ cho anh... Không cần hận anh... Trở lại bên cạnh anh có được không?"
Hắn không nhìn rõ vẻ mặt Triệu Vân, lại cảm giác được cô đứng ở trước mặt hắn, rồi lại cảm thấy giống như cô cách hắn rất xa rất xa, như là nháy mắt sẽ biến mất trước mắt hắn.
Tần Phong cảm giác hai mắt của mình đều đỏ hoe, giống như nhìn thấy vẻ mặt Triệu Vân nằm trong vũng máu rất thê lương, bất lực. Hắn đã hại chết con của mình.
Tần Phong vô lực, giống như đứa bé mắc lỗi, chỉ liên tục lặp lại: "Tiểu Vân, anh sai lầm rồi, anh không thể không có em, em trở lại bên cạnh anh có được không..."
**
Triệu Vân đứng ở trước người Tần Phong, cúi đầu xuống nhìn hắn, nhìn hắn lại bị kéo vào trong phòng, nhìn thân thể hắn tràn đầy vết máu không chịu nổi, không ngừng run rẩy, cô đã từng nhìn thấy tội phạm chết vô số lần, áo sơmi đã dán chặt vào người, trên vai vết máu lớn màu đỏ mờ mịt đầy tầm mắt của cô, cũng cùng chảy tới đáy lòng cô.
Triệu Vân giương mắt nhìn về phía Thẩm Gia Nhất, hắn đang ôn hòa nhìn cô, sau đó dần dần giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói với cô: "Còn mười phút."
Còn mười phút, nếu như không ép hỏi được Giasone ở đâu, vậy sẽ khiến cho hắn không ngừng bị đánh, gọi là hình phạt bức cung.
Triệu Vân rũ mắt, cau mày, tay nắm thành quyền, gằn từng chữ hỏi hắn: "Tần Phong, Giasone ở đâu? Thuốc phiện của các người giấu ở đâu?"
Tần Phong hé mí mắt, nhưng chỉ mở một nửa, rồi khép lại, không ngừng lắc đầu, trong miệng nhẹ nhàng gọi tên cô.
Sau đó Triệu Vân không có bất kỳ động tác gì nữa, mà Thẩm Gia Nhất lại đi đến bên cạnh cô, tựa đầu gần bên tai cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nhớ kỹ, là lúc trước em cầu tôi cứu em. Mà bây giờ, cũng là em để cho tôi bảo vệ con của em, nếu em không chứng minh em không phản bội Cục An Toàn, tôi sẽ nói ra đứa bé là của Tần Phong. Tin tưởng tôi, chỉ vài phút, trong cục sẽ phái người lấy đứa bé trong bụng em ra, em nên biết rõ nguyên tắc người trong cục và công an sẽ xử phạt với người phạm luật."
Hai mắt Triệu Vân giật giật, lại ngầm cân nhắc, sắc mặt không chút thay đổi gật đầu thỏa hiệp, Thẩm Gia Nhất hài lòng lui ra phía sau.
Dưới chân Tần Phong còn lẩm bẩm cầu cô trở lại bên người, mà Triệu Vân chỉ thong thả ngồi xổm, nâng cằm hắn lên, nhìn cặp mắt cô đắm chìm trong yêu thương vô hạn, mặt không chút thay đổi.
Sau đó đứng dậy, lui ra phía sau, nhìn cấp dưới bên cạnh, khẽ mở môi, chậm rãi phun ra ba chữ: "Tiếp, tục, đánh."
Triệu Vân đứng ở đối diện Tần Phong, nháy mắt nhìn hắn bị hai người đánh, trong lúc một người đánh đến vết thương trên vai Tần Phong, một tiếng thống khổ khẽ phát ra từ trong miệng hắn.
Đầu của hắn thủy chung cúi xướng, tiếng rêи ɾỉ trong miệng không ngừng, có máu từ trong miệng chảy ra. Chảy lên áo sơ mi trắng, chảy lên mặt đất.
Một quyền một cước, mỗi một lần bị đánh, Tần Phong đều vô ý thức rên nhẹ, cũng càng giống như con thú bị bao vây gầm nhẹ.
Mãi đến lúc rốt cuộc Triệu Vân không chịu được mùi máu tươi nồng nặc, che miệng muốn nôn, Thẩm Gia Nhất mới giơ tay lên ngăn lại, nhanh chóng đỡ Triệu Vân đi ra phòng thẩm vấn, mang vào phòng vệ sinh.
Triệu Vân bắt đầu nôn mửa vào bồn rửa tay, giống như muốn ói sạch toàn bộ trong dạ dày vậy, ánh mắt mơ hồ ẩm ướt, nước nôn ra cũng dính lên đồng phục cảnh sát.
Thật lâu sau, đến lúc Triệu Vân đã nôn xong, bất lực tựa vào trên người Thẩm Gia Nhất, hắn rốt cuộc nhẹ giọng thở dài: "Tôi đưa em trở về."