Chương 53: Tình yêu không đổi

Lặng yên rơi nước mắt, đáy chén mờ đi, khiến vết máu loan ra, đóa hoa xoáy phản chiếu bao lâu tới nay bọn họ yêu nhau và quấn quýt say mê.

Không phải không nghĩ tới tha thứ, chỉ là sự tha thứ kia có thể đả bại toàn bộ nguyên tắc của mình. Là người trải qua yêu và hận, không sợ yêu một lần nữa, mà sợ cái cảm giác có thể trải qua một lần đau đến tan nát cõi lòng như vậy nữa không.

Nhìn thấy hắn đau, sẽ không thể.

Triệu Vân cầm khăn mặt ướt lau khuôn mặt xanh mét của Tần Phong, nhìn hắn đầm đìa mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt hắn gầy gò muốn lòi xương, nhìn râu của hắn cũng đã dài ra khắp mặt, cũng nghe tim mình nhảy lên. Trong miệng hắn đang nói gì đó, nghe không được, nhưng nhìn khẩu hình miệng, rõ ràng là tên của cô.

Lần trước giúp băng miệng vết thương, vẫn là sáu năm trước hắn giả vờ bị trúng đạn tới chỗ cô, ngay lúc đó cô cực kỳ hoảng sợ không từ bỏ, còn bây giờ, trong lòng ngoài bình tĩnh thì là đau lòng.

Nhét khăn mặt vào trong miệng Tần Phong, dùng kéo cắt bỏ quần áo quanh chỗ miệng vết thương bị đâm, trước dùng nước muối sinh lí sát trùng, trong miệng Tần Phong nghẹn ngào đau đớn, Triệu Vân thừa dịp lúc này cắn răng rút vật nhọn 20cm kia ra, Tần Phong mở to hai mắt, lại im lặng nhìn Triệu Vân chớp mắt thỏa mãn, lại ngất đi.

Vật bằng sắt đã bị gỉ, thịt trên vai Tần Phong cũng có chút rách ra, Triệu Vân tiện tay lau máu văng trên mặt mình, dùng bông băng thấm dung dịch ô-xy già lau, mài thuốc cầm máu Etamsylate rắc xung quanh miệng vết thương, sau đó cắt bỏ băng gạc bắt đầu xử lý.

Xử lý xong đã một tiếng sau, Triệu Vân cắt quần áo của Tần Phong cùng khăn trải giường bị dính máu, ném xuống, sau cùng trên giường sạch sẽ, mới ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cúi đầu vô ý thức nhìn Tần Phong còn đang mê man, bỗng nhiên nhớ tới hắn nói đói bụng, lại đứng dậy cầm lấy chén canh trên bàn đi tới phòng bếp.

Phòng bếp này, số lần Triệu Vân vào cũng có thể đếm được, bản thân là đại tiểu thư, cũng không cần cố ý học biết nấu ăn lấy lòng người nào, số lần cô ở trong đây cũng chính là mình được gọi ăn cơm, bây giờ đối mặt với lò vi sóng, nồi cơm điện, bỗng nhiên cảm giác có chút bất lực.

Triệu Vân đến trong phòng tìm điện thoại nghĩ tìm cách nấu một ít món, nhớ lại điện thoại bị giữ, điện thoại trong nhà cũng cắt đứt, muốn lên mạng gọi cơm, thì Internet cũng bị cắt.

Trong biệt thự lớn đi lòng vòng tìm thức ăn lỏng, ngoài cửa sổ một mảnh đen, ngẫu nhiên có ánh trăng chiếu vào trong phòng, cũng rất nhanh di chuyển. Vốn không phải chuyện lớn gì, Triệu Vân lại bỗng nhiên cảm giác trong lòng áp lực khó chịu.

Lại từ đại sảnh quay trở về phòng ngủ của mình, bày ra các loại trái cây và đồ ăn vặt. Sau cùng đành phải ép hoa quả, lại dùng bánh bích quy chấm sữa. Làm làm, tâm tình lại không hiểu sao khá lên, cảm giác mình đang chăm sóc trẻ con.

Có thể là tiếng ép hoa quả hơi ồn, cũng có thể là khả năng khôi phục của bản thân Tần Phong mạnh mẽ, lúc Triệu Vân đưa nước trái cây và bánh quy chấm sữa đặt trước giường, ngồi trên giường, Tần Phong thong đã mở mắt, sau đó tặng cho cô một nụ cười.

Nụ cười rực rỡ không chỉ hấp dẫn mà còn quyến rũ chết người.

Triệu Vân cũng không phủ nhận lúc ban đầu yêu hắn, một phần nguyên nhân chính là sự quyến rũ chết người không thể cưỡng lại này.

Tần Phong như cố ý đè giọng thấp hơn vậy, dùng một lời nói êm tai nhất trên đời này bằng tiếng Ý nói khẽ: "Siete soltanto miei(em là người duy nhất trong lòng anh)."

Triệu Vân muốn cười nhạo hắn, nhưng bị vết thương của hắn vì mình mà làm cảm động, lại mở to mắt nói xong lời tâm tình, chuyện như vậy chỉ có loại người liều lĩnh không sợ chết như hắn mới có thể làm được. Nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy bánh bích quy sữa, múc một muỗi, đặt ở bên miệng hắn.

Tần Phong cười mở miệng, mặc cho Triệu Vân đút bánh quy sữa vào trong miệng hắn, sau đó lè lưỡi dọc theo bờ môi có chút khô khốc quét một vòng.

Triệu Vân nhìn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu cười thành tiếng.

Không khí lúc này, vừa vặn ánh trăng đang sáng tỏ, chiếu vào giữa hai người, trên khăn trải giường trắng tinh in bóng dáng trên chăn của Tần Phong, như cái bóng kia gắn bó cùng Tần Phong.

Triệu Vân nghiêng đầu nhìn Tần Phong, không nói một lời, mang ý cười, Tần Phong nửa lộ ra răng nhỏ trắng tinh, giống như con sói bắt được mồi vậy, hết đắc ý.

Nếu như nói, bây giờ hắn cười yếu ớt thì cũng có thể so với vùng nước biếc xa xôi đẹp hơn rất nhiều.

Triệu Vân lại bỗng nhiên phá tan bầu không khí hỏi Tần Phong: "Anh có biết Lộ Dương và Emilia ở đâu không?"

Tần Phong nhíu mày: "Em cho rằng bọn họ mất tích có liên quan tới anh?"

Triệu Vân lập tức lắc đầu: "Đương nhiên không, tôi chỉ cảm giác anh sẽ biết biết Lộ Dương và Emilia ở đâu. Tôi rất muốn tìm được Lộ Dương, Lưu Tiểu Ngạo sốt ruột, tôi lo lắng cho cậu ta."

Tần Phong nghiêm túc gật đầu nói với Triệu Vân: "Anh sẽ giúp em tìm ra cô ấy, anh có thể đảm bảo bọn họ không có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng."

Sắc mặt Triệu Vân lo lắng không hề giảm, Tần Phong cũng bỗng nhiên hỏi lại Triệu Vân: "Em có biết ông nội anh đối phó với mẹ anh như thế nào?"

Triệu Vân hít sâu một hơi, tâm tình trở lại bình thường, hỏi: "Không phải năm đó loạn lạc chiến tranh, ông nội anh hại chết à?"

"Không chỉ như vậy", Tần Phong lắc đầu, "Năm đó là ông nội anh thiết kế mâu thuẫn, cũng dẫn dắt mẹ anh vào trong, lại có bạn bè của ba anh giúp đỡ. Khi đó ba anh biết, lúc ấy đã muộn, không có cách khác, ông ấy biết là do ông nội sợ ba anh từ bỏ sự nghiệp vì mẹ, bởi vì tình yêu và cưng chiều mà hại chết mẹ anh. Cho nên, ba anh nghiêm cấm bọn anh nảy sinh tình yêu với người khác."

"... Anh có ý muốn khuyên tôi đừng thù hận ba anh? Nói ba anh vì muốn tốt cho anh?" Giọng nói Triệu Vân bình thường, đến lúc cuối có chút sắc bén, lại có chút giống việc không liên quan đến mình, cuối cùng lại nói, "Anh có vẻ như suy nghĩ nhiều, trước mắt bây giờ tôi có suy nghĩ gì về ba anh cũng không liên quan đến anh."

Phụ nữ, Tần Phong lắc đầu, vĩnh viễn là nói năng chua ngoa tâm mềm. Trong 30 năm của hắn, thật sự không có người phụ nữ nào có ý chí mạnh mẽ mà kiên cường như Triệu Vân.

Tần Phong im lặng, dỗi nhắm hai mắt lại, ngậm miệng lại.

Triệu Vân ở một bên đứng cũng không được ngồi cũng không xong, có chút ngẩn người, mãi đến lúc nghĩ Tần Phong lại có điện thoại, mới lấy lại tinh thần. Có chút cứng ngắc hỏi hắn: "Anh có điện thoại không? Cho tôi mượn một chút."

Tần Phong không đáp hỏi lại: "Có chăn không? Anh lạnh."

Triệu Vân hung tợn trừng mắt nhìn hắn, phát hiện sắc mặt của hắn quả thật không tốt lắm, xoay người lại từ trong ngăn tủ lấy ra một cái thảm bạc che trên người hắn, cẩn thận né qua miệng vết thương trên vai, sau đó lại hỏi một lần: "Điện thoại ở trên người sao?"

Ngược lại lần này Tần Phong nở nụ cười, nhíu mày rậm nói: "Trong túi quần, tự mình lấy."

Triệu Vân nghe xong mặt không đỏ, con cũng đã có, thì sợ gì, tay mò mẫm trong quần hắn, nhưng đυ.ng đến vật gì đó cứng rắn, mặt Triệu Vân biến sắc, khi đó lấy ra, chính là hộp màu đỏ đặt ở trong phòng Tị Thử Sơn Trang.

Tần Phong thản nhiên nói: "Nếu Bành An Nghiêu đã đưa cho em, em cũng nhận rồi đừng ném lung tung. Ít nhất ném xong rồi phải nhớ giữ lại, lần này là Mạnh Nhị thay em mang về, không cần cảm ơn anh, thu lại là được."

Triệu Vân cầm bất động, Tần Phong lại nói: "Khuya rồi, đi ngủ đi, bận rộn suốt như vậy, cả em và bé con đều mệt mỏi. Anh đang bị thương, sẽ không thể làm gì em. Mà cho dù làm, em cũng là bà xã hợp pháp của em, em có thể làm thế nào?"

Nói mấy câu, khiến cho Triệu Vân nhớ tới Tần Phong dùng thuốc với cô hai lần, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đối với đồ vô sỉ, Triệu Vân có cách đối phó, nhưng đối với đồ vô sỉ bị thương, Triệu Vân thật sự không có cách đối phó. Tay cầm lấy nước trái cây và bánh quy sữa trên bàn, sau khi ăn uống hết, chui vào chăn mỏng, cho dù bé con chưa hình thành, cô cũng xem như đút những món này cho bé con ăn.

Trong mũi vẫn đầy mùi nước sát trùng và mùi máu tươi, nhưng bận rộn một hồi, Triệu Vân không hề có tâm tư khác nhanh chóng đi vào giấc ngủ, trong lúc mông lung nghe được Tần Phong nỉ non một câu "Bà xã, em chưa đánh răng", sau đó cảm giác được môi mình chạm một vật mềm nhũn.

**

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Vân tỉnh lại, Tần Phong ngủ thẳng tắp một bên, hành động giống như hôm qua, Triệu Vân bỗng nhiên hiểu ra mặt người dạ thú là như vậy.

Triệu Thiên Thái vẫn trước sau như một bảy giờ gõ vang cửa phòng Triệu Vân, Triệu Vân mang dép lê đi ra ngoài. Triệu Thiên Thái không nói cái gì, chỉ là nghiêm mặt, ăn bữa sáng xong, hai người đường ai nấy về phòng nấy.

Nhưng Triệu Vân đi tới một nửa, vẫn đi trước mặt ba cô, hơi chút ngửa đầu hỏi: "Ba, cho con mượn một cái áo sơ mi."

Hai mi Triệu Thiên Thái dựng lên, lớn tiếng hỏi: "Hắn đã bị thương như vậy, con cũng có có thai, hai đứa đêm qua,..."

Mặt Triệu Vân đỏ lên, trong lòng quẫn bách, ba già nhà cô nghĩ cái gì vậy.

"Ba, do con xử lý miệng vết thương của hắn nên hắn không mặc quần áo."

Trong mắt Triệu Thiên Thái là không tin, lắc đầu phất tay áo: "Ba không tin, cũng không cho."

Triệu Vân đau đầu xoa huyệt Thái Dương: "Ba, chí ít hắn cũng là ba của cháu ngoại ba đó, ba hẳn không cho mượn cả một bộ quần áo chứ? Còn nữa, ba có thể chuẩn bị thuốc ngừa uốn ván không?"

Khi Triệu Vân trở về phòng, cầm trong tay một cái áo sơmi cộng thêm áo khoác, cùng với tiêm uốn ván. Tần Phong đã ngồi dậy, để trần thân trên dựa trên giường ôm cánh tay nhìn Triệu Vân. Mặt Triệu Vân không biểu cảm đi qua, ném áo sơmi và áo khoác cho hắn, kéo cánh tay hắn tiêm vào thuốc phòng uốn ván, từ đầu tới cuối Tần Phong yên lặng nhìn.

7 phút sau, Triệu Vân thu kim lại, nói với hắn: "Anh cần phải đi."

Tần Phong chậm rãi mặc quần áo, nhưng cánh tay nâng không nổi, vẫn là Triệu Vân đi vào giúp hắn mặc, sau khi mặc xong, Triệu Vân lui ra phía sau, Tần Phong lắc đầu, ánh mắt sâu xa nhìn cô: "Triệu Vân, anh hỏi lại em một lần, em có trở về bên cạnh anh không?"

Triệu Vân không chút do dự lắc đầu, chỉ nói một từ: "Không."

Lần này Tần Phong không mang bộ dạng đùa giỡn, không có vẻ cám dỗ cô trước kia, mà Triệu Vân rất tỉnh táo nhận thức vấn đề, hơn nữa Triệu Vân cũng sáng suốt trả lời.

Tần Phong cũng không kinh ngạc, chỉ là khóe môi…khẽ cong lên, nói: "Triệu Vân, em đừng hối hận."

Triệu Vân không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên."

Tần Phong không giận không buồn bực, từ trên giường đứng lên, sau đó nghênh ngang đẩy cửa ra, không nói gì nữa, rời khỏi cửa chính biệt thự nhà Triệu Vân.

Trên lầu trước cửa sổ có hai người đang đứng, một người đang đứng lẳng lặng cầm hộp màu đỏ là Triệu Vân, một người đang ăn táo là Triệu Thiên Thái.

Nếu có một ngày, một người biến mất khỏi thế giới của bạn, thì chỉ có 2 khả năng. Một, biến mất mãi mãi; hai, mỉm cười mang theo thắng lợi trở về.