Chương 52: Vẫn mềm lòng

Triệu Vân vẫn không nói toàn bộ cho ba mình, nhưng những việc này đã đủ rồi, chuyện còn lại, cô vẫn không thể nói cho ba. Đồng thời, nhiều năm qua ba cô cưng chiều cô như vậy, cũng không rõ ông có thể âm thầm làm gì không.

Triệu Vân không khỏi dặn Triệu Thiên Thái: "Ba, con nói những việc này, chỉ là vì để ba yên tâm, con không hy vọng ba âm thầm làm bất cứ chuyện gì. Cục An Toàn Quốc Gia và FBI không khác nhau, chưa bao giờ khoan nhượng, ví dụ ba làm gì, người bị liên lụy sẽ rất nhiều."

Triệu Thiên Thái nghe những lời này của Triệu Vân, rốt cuộc phục hồi lại tinh thần vừa khϊếp sợ, đau đầu vỗ về trán hỏi Triệu Vân: "Con gái, con gặp phải phiền toái không nhỏ."

Triệu Vân nhíu mày, không giải thích, phiền toái này chính cô cũng biết.

Triệu Thiên Thái tiêu hóa toàn bộ chuyện này xong, có ý sâu xa hỏi Triệu Vân: "Ngoài những việc này, con có tính toán gì không?"

Triệu Vân không đáp, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Triệu Thiên Thái đột nhiên lên giọng: "Con vẫn muốn rời khỏi nhà này, dự định không trở về?"

Triệu Vân lắc đầu, sờ sờ bụng của mình, nói khẽ: "Ba, con chưa xác định được."

Một câu, khiến Triệu Thiên Thái giận dữ, hất toàn bộ trái cây trên bàn, phất tay áo rời đi, sau cùng chỉ để lại cho Triệu Vân một câu: "Triệu Vân nghe đây, con dám không cần ba, cũng đừng trách ba để cho Tần Phong ngồi tù cả đời! Con cho là ba ở nhà hiền lành ngu ngốc sao, đừng nghĩ sẽ rời đi, khi nào Tần Phong bị truy nã kia bị bắt vào trong tù!"

**

Trong ba ngày, Triệu Thiên Thái quả nhiên kia cũng không để cho Triệu Vân đi, không chỉ có không đến công ty đi làm, thậm chí cắt đứt toàn bộ thiết bị Triệu Vân liên lạc với thế giới bên ngoài.

Mời bác sĩ Liễu đến kiểm tra cho Triệu Vân, cho ra kết luận, từng bị thương nặng, bị viêm, dễ dàng sinh non, nhất định phải chú ý, sau đó dặn dò các phương pháp chăm sóc.

Triệu Thiên Thái thở mạnh tức giận, rồi lại không nỡ, một bên không để ý tới Triệu Vân, một bên mỗi ngày để dì Lưu thay đổi cách làm canh bổ cho Triệu Vân.

Khi Triệu Thiên Thái họp qua video clip, Triệu Vân một mình trong phòng xem phim ăn trái cây. Tự nhiên nghĩ, như vậy cũng được, Thẩm Gia Nhất có bất kỳ hành động đều không tìm thấy cô, mà không phải cô không thỏa hiệp không đi làm.

Ngày hôm qua trên tivi đã phát tin Lộ Dương và Emilia mất tích, Lộ Dương là phục vụ nhỏ của nhà hàng, vốn không náo động, nhưng đồng thời xuất hiện con trai của cục trưởng Lưu Tiểu Ngạo, không náo động cũng phải náo động rồi. Lưu Tiểu Ngạo râu ria xồm xàm ánh mắt đỏ bừng đứng ở trước màn ảnh, tức giận uy hϊếp bọn cướp nếu Lộ Dương xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ khiến bọn chúng bị bắt hơn nữa còn thu gom hang ổ của chúng.

Mà Emilia là siêu sao quốc tế, chuyện cô ta mất tích náo động toàn cầu, cảnh sát Ý cũng tham gia, hơn nữa cô ta còn là minh tinh của công ty Tần Phong đang bị truy nã, lại càng không ngăn được một đám siêu cấp fan tranh cãi ầm ĩ, tin tức càng náo loạn hơn nữa.

Liên tiếp ba ngày, thị trường chứng khoán ở Ý của Monica rớt giá, thị trường chứng khoán mất giá, điểm cổ phiếu thấp đến mức không có cơ hội tăng lại. Trong bản tin quốc tế, Monica tóc màu hồng, tao nhã đứng ở trước màn ảnh, lấy danh dự gia tộc Gambia đảm bảo Tần Phong trong sạch, cũng công bố toàn lực tìm kiếm Emilia mất tích, hoàn toàn mang khí chất nữ vương, không mang theo một tia chật vật, đứng nơi đó, thuyết phục để mọi người tin tưởng.

Tin tức mỗi ngày, thông báo những chuyện này, Triệu Vân đã phiền đến mức không muốn xem TV, sau đó đành nhờ ba cô mua giúp một bộ đĩa phim《 Saw 》, ôn lại ông già tàn nhẫn đó, rảnh rỗi tới mức phân tích tâm lý nhân vật.

Đến buổi tối, xem xong phần bốn, cảm giác như lúc đầu xem xong phần bốn, cực kỳ rối loạn. Khi đó, Triệu Thiên Thái tiến vào thăm Triệu Vân, nhưng thấy cô xem cảnh đầy máu me, để lại một chén canh xong, yên lặng đi ra ngoài.

Triệu Vân buồn cười cảm giác bây giờ mình đang trải qua cảm giác kẻ phản bội.

Thật ra, trong lòng cô bất an, cũng chỉ có cô tự mình biết. Trong ba ngày, tin tức về Tần Phong tràn đầy truyền đến, nhưng thật sự về hắn ở đâu cũng không có. Giống như không khí biến mất khỏi thành phố này vậy, cảnh sát thành phố C công bố đã tiến hành điều tra toàn bộ, nhưng vẫn không tìm được người, hi vọng có ai biết có thể nhanh chóng báo cáo.

Dường như cảnh sát cũng không có cách, cảnh sát ra mặt đại biểu cho Cục An Toàn Quốc Gia, nếu một người trong Cục An Toàn Quốc Gia đã tìm không thấy mà nói, Triệu Vân bất an nghĩ, vậy chỉ có một khả năng - - người này đã chết.

Triệu Vân hốt hoảng tắt phim, đèn cũng không mở, một mình dựa vào bên giường uống canh bổ. Gần đây cứ sáng sớm lại nôn mửa nhiều hơn, nhưng nếu cái gì cũng không ăn, sẽ càng nghiêm trọng hơn, bịt mũi uống xong một nửa nước canh.

Uống nước canh bổ, còn lại nửa chén, Triệu Vân lau miệng, xoay người lại cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị xem tiếp phần năm, lại nghe phía trước cửa sổ truyền đến tiếng động nhỏ. Triệu Vân nhíu mày, nhanh chóng mở ra tủ đầu giường vẫn khóa, từ bên trong lấy ra một cây súng, mở chốt, sau đó đi vào bức màn cẩn thận nghe tiếng.

Tiếp theo là một tiếng quen thuộc gọi khẽ: "Tiểu Vân."

Đồng thời cửa ban công vừa mở ra, chợt một bóng người đi vào, trong bóng đêm chính xác bắt được cổ tay Triệu Vân, khẽ lật, kéo Triệu Vân lăn trên giường.

Triệu Vân giật mình, nhanh chóng đặt súng trên trán người tới.

Tần Phong cười nhẹ, nhưng giọng nói mang theo một chút khàn khàn, quan tâm hỏi: "Có đè trúng bụng không?"

Lúc này Triệu Vân mới phát hiện, toàn bộ thân thể bị Tần Phong đè ở dưới người, vật lộn một phen, không vùng vẫy được, thấp giọng hừ lạnh: "Anh ngồi dậy!"

Tần Phong vùi đầu ở bên cạnh cổ cô, dịu dàng khẳng định nói: "Không."

Hơi nóng toàn bộ thổi tới trên mặt cô, thân thể tê rần, vừa muốn uy hϊếp hắn để cho hắn buông ra liền nghe Tần Phong thấp giọng nói: "Ba em cũng quá độc ác, em nhất định không biết xung quanh biệt thự nhà em tổng cộng có bao nhiêu người, tổng cộng 87 người, tất cả đều trang bị súng, trong nhiều năm như vậy quả thật thế lực của ba em đã phát triển đủ lớn rồi.”

Trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi, một mình tránh khỏi 87 người, leo lên ban công lầu hai, có thể hiểu Tần Phong đã trải qua kinh khủng như thế nào.

Triệu Vân vẫn ở trong phòng, không biết ba già nhà mình an bài nhiều người bảo vệ cô như vậy.

Súng của Triệu Vân vẫn đặt trên đầu Tần Phong, Tần Phong vươn tay nắm cổ tay Triệu Vân, muốn lấy súng trong tay cô, Triệu Vân vẫn tàn nhẫn nói: "Không được phép, đυ.ng đến tôi lần nữa sẽ khiến đầu anh nổ như pháo hoa."

Một câu, lại rước lấy Tần Phong nhẹ cười: "Triệu Vân, bây giờ em không cần nổ súng, tùy tiện đẩy anh xuống anh có thể chết ở chỗ này, không phiền toái như thế."

Lúc này Triệu Vân mới phát hiện trên người Tần Phong thay đổi, lúc hắn vừa nói buông tay, nhẹ nhàng đẩy ra, vội vàng mở đèn trong phòng, nhanh chóng che kín miệng mình để không thét chói tai.

Có thể so với cảnh máu me trong phim《 Saw 》, y phục trên người Tần Phong đã bị rách te tua, vết máu đã biến thành màu đen, một bên vai có một khối sắt hình tròn đang xuyên vào bên trong, môi cũng trắng bệch do mất máu.

Đồng thời, ngoài phòng truyền tới tiếng gõ cửa có nhịp của Triệu Thiên Thái, Triệu Vân hết hồn, đè Tần Phong ở dưới người, nhanh chóng lấy mền che ở trên người. Sau ba tiếng gõ cửa, Triệu Thiên Thái thấy Triệu Vân không trả lời nên vào phòng.

Triệu Vân cùng với Tần Phong đều nằm bên dưới, hô hấp yếu ớt, Triệu Thiên Thái đứng trước giường muốn căng mền, Triệu Vân không buông tay, rầu rĩ nói: "Ba, con cởϊ qυầи áo ngủ, ba đi ra ngoài trước đi."

Tay Triệu Thiên Thái ngừng lại, lui ra phía sau vài bước nhìn chung quanh phòng, nhìn về phía ban công, nhìn về phía chén canh bổ có vết máu, sau cùng hóa thành một câu: "Băng vải ở trong phòng chứa đồ."

Sau đó là tiếng kéo cửa ra đi ra.

Đáy lòng Triệu Vân chợt lạnh, không biết vì cái gì, cảm giác ba già nhà mình thỏa hiệp, thậm chí cho dù bây giờ cô cùng Tần Phong phải rời khỏi, ông cũng đồng ý, giống như trong lòng ôm chặt khó chịu.

Triệu Vân khổ sở trong lòng như có cánh tay bóp cổ họng cô vậy, yên lặng lấy mền ra, xoay người đắp trên người Tần Phong, lại lần nữa bị Tần Phong kéo lại.

Triệu Vân không nói lời nào, tầm mắt đặt ở vật bằng sắt hình trụ trên vai Tần Phong, nhìn như là góc nhọn bằng sắt trên cửa đề phòng bị trộm.

Tần Phong từ từ dời hai tay, đặt ở trên bụng Triệu Vân, giữa hai người, đυ.ng chạm ngăn cách bởi y phục, dịu dàng hỏi: "Gần đây có khỏe không?"

Triệu Vân không đáp, Tần Phong bất đắc dĩ nở nụ cười một tiếng, "Trong một năm chúng ta mới quen, hình như anh chưa từng dỗ em lâu như vậy, cũng không bị em từ chối lâu như vậy."

"Khi đó tôi yêu anh." Triệu Vân thản nhiên nói.

Tần Phong hỏi lại: "Vì vậy bây giờ em không yêu anh nữa ?"

Triệu Vân lắc đầu không nói.

Giọng nói Tần Phong mềm mại, chưa bao giờ yếu ớt như bây giờ: "Triệu Vân, trong mấy tháng này anh còn chưa trả đủ tất cả những gì em chịu đựng trong 6 năm sao?”

Chớp mắt trong đầu Triệu Vân buông lỏng, biết hắn muốn nói tình cảm gì đó, không muốn nghe, cố chấp rời khỏi người hắn, nói: "Tôi đi lấy băng vải."

Tần Phong biết cô đang trốn tránh, đây là hành động điển hình của cô, gật đầu: "Lấy đồ gì cho anh ăn đi, ba ngày nay anh chưa ăn gì cả."

Triệu Vân có thể tưởng tượng, Tần Phong thấp giọng cầu xin cô, dịu dàng động lòng người, thậm chí dùng sức mạnh níu kéo cô, không nghĩ tới chỉ một câu như vậy lại làm cô đỏ mắt.

Triệu Vân nhẹ nhàng "Uhm" một tiếng, đi ra phòng.

Lúc trở về phòng, Tần Phong đã ngủ say, đặt gạc cây kéo băng ở trên bàn, mới phát hiện nửa chén canh cô uống còn đã thấy đáy.

Triệu Vân thấy vậy, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống đáy chén.