Triệu Vân không muốn để ý hắn, hết sức không muốn để ý, nhưng mà toàn thân đều bị hắn giữ lại, thoát không được, cũng chỉ có thể giương mắt lẳng lặng nhìn hắn.
Bác sĩ nói, phải giữ tâm trạng tốt nhất, vì thế Triệu Vân nhẩm đọc Tĩnh Tâm chú trong lòng, trên mặt giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Khi Tần Phong nhìn thấy Triệu Vân đổi chỗ với hai cô gái khi đó, không hề bình tĩnh, vô cùng tức giận, nhưng nhìn đến một tay cô sờ bụng khi đó, từ từ im lặng thu cơn tức giận lại.
Tần Phong cực kỳ yêu thích mùi hương ở trên người Triệu Vân, cho dù cô không để ý tới hắn cũng không tức giận, chôn vào cái cổ trắng nõn như tuyết, hít mùi sữa thơm nồng nàn, rầu rĩ hỏi: "Vì sao bỗng nhiên đến lễ ra mắt phim?"
Trên vách tường phòng hóa trang có treo một tác phẩm của họa sĩ nước Pháp, có phong cách như nhà hát cổ xưa. Cũng giống như các phòng hóa trang khác xung quanh đều là kính, Triệu Vân ngẩng đầu liền thấy được mình và Tần Phong trong gương.
Vóc dáng Tần Phong 1m8 cúi đầu, chôn đầu ở cổ cô. Bên cạnh cổ cô là một màu tóc hạt dẻ, chính giữa có chút đen. Một hình ảnh xa cách như vậy, nhắc nhở Triệu Vân, Tần Phong người này đã từng co được dãn được, chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn. Không thể dễ dàng thỏa hiệp.
Triệu Vân không chút để ý nói: "Tôi chưa từng nói qua sao, chuyện của tôi không liên quan tới anh? Nếu chưa nói, tôi sẽ lặp lại lần nữa, chuyện của tôi không liên quan đến anh, cho nên, xin tự trọng."
Tần Phong vẫn bất động, giống như con chó bị đánh thuốc vậy, từ phần lưng lên xuống, chứng minh hắn một chút thất thố hoặc kích động đều không có.
Ngoài phòng hóa trang truyền tới âm thanh lác đác, nối gót tới những âm thanh nói chuyện với nhau lúc to lúc nhỏ.
Sau đó Tần Phong di chuyển, nhưng vươn ra hai tay che kín hai lỗ tai Triệu Vân, lập tức hét lớn một tiếng: "Cút hết cho tôi."
Bên ngoài truyền đến tiếng gót giầy va chạm sàn nhà giống như hoảng sợ, tiếp theo từ từ biến mất, như xóa sạch hết. Nhưng bình tĩnh thường thường là khúc nhạc dạo trước cơn bão, khởi đầu ngọn nguồn cũng không phải không nói rõ sự yên tĩnh trước cơn bão ra sao.
Triệu Vân lại di chuyển thân thể, bày tỏ cự tuyệt muốn tiếp xúc với Tần Phong, Tần Phong không bằng lòng, vẫn như cũ đè nặng cô, nhưng lại luôn luôn tránh không đè đến bụng cô, thậm chí đè nén tần suất hô hấp mạnh.
Triệu Vân đã thỏa hiệp không muốn tâm trạng bị Tần Phong đè nén, lập tức lại bị mài biến mất, trái lại khôi phục, mở miệng nói: "Tần Phong, anh biết tôi mang thai đúng không?"
Triệu Vân cực kỳ sáng suốt, căn cứ vào hành vi mấy ngày nay của Tần Phong có lẽ hắn đã biết cô mang thai rồi.
Mỗi người đều là diễn viên thông minh, trên sân khấu, người xem không nhìn ra sơ hở; phía sau màn, mình cũng nhìn không ra sơ hở.
Tần Phong không nói lời nào, người đàn ông thông minh luôn biết lựa chọn thời điểm mở miệng và ngậm miệng.
"Tần Phong, nếu bây giờ tôi bị thương, tôi thật sự muốn bắn chết anh."
Khi Tần Phong bị bắt giữ tự biết, ví dụ như đối với người yêu không biết xấu hổ, có lẽ sẽ phản bác một câu, có súng cô cũng không nhất định có thể bỏ được. Nhưng bây giờ Tần Phong, học cách ngoan ngoãn, hắn không muốn cứng rắn với phụ nữ có thai, hắn cực kỳ nghe lời.
Tần Phong thẳng người, nhưng một tay vẫn giữ Triệu Vân, một tay lấy trong túi quần tây ra một cái vòng đeo tay màu tím, nắm lấy tay Triệu Vân, đeo cho cô, không để ý tới lời của cô, từ tốn nói: "Đây là mấy ngày hôm trước anh đi Lhasa cầu, an thai trừ tà, người Trung Quốc tin mấy thứ này, cho nên mang theo cũng tốt."
Vòng tay màu tím, giá cả không cao, trên thị trường mấy trăm đến mấy ngàn cũng có, nhưng đây là cái vòng không hề lẫn tạp chất, giá trị tự nhiên cũng cao hơn, mà lại là tự mình đi Lhasa cầu trở về.
Benjamin Franklin Martin(*) từng nói qua: Làm ba, nói nguyên tắc với tôi quá xa xỉ.
(*)Benjamin Franklin (17/01/1706 - 17/4/1790) là chính trị gia, nhà khoa học, tác giả, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao người Mỹ. Ông được coi là một trong những người thành lập đất nước nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ.Triệu Vân nghĩ, chỉ cần có ích cho đứa bé, thì cứ giữ đi, sinh xong rồi cũng có khả năng trả lại.
Vì vậy, Triệu Vân nhắc nhở Tần Phong: "Con trai của tôi sẽ không lấy họ anh, Tần Phong anh đừng hy vọng sẽ làm ba của nó. Cho nên, sau khi đứa bé sinh ra, tôi sẽ trả vòng tay lại cho anh."
"Không sao, đứa bé có thể mang họ em, tôi cùng họ Tần với mẹ."
"Tần Phong, anh nên rời khỏi thành phố C, trở về Ý đi."
"Anh nói rồi anh không quay về Ý nữa. Uhm, vòng tay rất hợp với em."
Triệu Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ phòng hóa trang, lúc đi vào đến bây giờ đã trôi qua 20 phút, thật sự không muốn tiếp tục cùng hắn mất thời gian. Hừ lạnh một tiếng nói với Tần Phong: "Cục An Toàn đã có người đi điều tra Giasone, anh có thời gian thì nên quan tâm hắn chứ không phải mất công với tôi."
"Em quan trọng hơn." Tần Phong khẳng định đáp.
Triệu Vân cười nhạo một tiếng, nửa cười nửa không nhìn hắn nửa cúi đầu: "Chúng ta nên nói thẳng đi, bây giờ nói trắng ra, tôi không có khả năng tha thứ cho anh, cho nên đừng tốn thời gian với tôi. Trước đây anh chưa từng dùng thời gian và ánh mắt ở trên người khác, như vậy bây giờ cũng đừng làm chuyện này, đừng khiến tôi khinh anh. Chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới, duy nhất một điểm chung là tôi là cảnh sát, anh là cướp, mà nơi cùng xuất hiện cũng chỉ là cục cảnh sát. Hơn nữa với anh mà nói cũng còn chuyện quan trọng, từ trước, hoặc là về sau. Tôi không cố gắng thay đổi anh, anh cũng đừng hy vọng tới thay đổi tôi."
Cảnh sát kẻ cướp không thể là một nhà? Tần Phong có thói quen nắm giữ toàn bộ thứ mình không biết, sau đó mạo hiểm đi đạt được. Hắn chỉ để ý kết quả, không cần quá trình.
Tần Phong hoàn toàn buông lỏng Triệu Vân, dựa vào phía sau, một tay kéo cổ tay áo khảm vàng trong tay, không để ý cúi đầu chậm chạp nói: "Em không nghĩ những chuyện này không quan trọng sao?"
Triệu Vân lắc đầu: "Đương nhiên không, sau khi kết án thuốc phiện tôi chỉ muốn làm người bình thường, tôi muốn đứng về phía gia đình của tôi. Ba tôi không thích anh, cũng như ba anh ghét tôi. Toàn bộ những chuyện này là vấn đề, là vấn đề bình thường trong gia đình có thể dẫn đến chết người, nhưng vừa lúc là anh, tôi không thể giải quyết."
Tần Phong ngẩng đầu, ẩn dấu tâm tình nhìn kỹ cô, trong khoảng thời gian này người phụ nữ này nghĩ rất nhiều vấn đề, cũng không giống trước luôn luôn nói năng thận trọng, mà đủ loại dấu hiệu đại biểu, những chuyện này không có trọng lượng.
Hắn từ tốn nói: "Nhưng em không quên được anh, hơn nữa, em cũng không dám thừa nhận em vẫn còn yêu anh."
Triệu Vân lại cười một tiếng, tràn đầy cười nhạo sự tự cao tự đại của hắn: "Tôi tạm thời quên không được anh đây là sự thật, dù sao trước đây tôi yêu anh sáu năm, nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tần Phong, bây giờ anh ở trong mắt tôi chẳng khác gì con kiến."
Tần Phong vẫn hoàn toàn kín kẽ, mãi đến những lời này từ trong miệng Triệu Vân nói ra, yết hầu đều đã chảy ra một loại cảm giác chua xót, ngứa ngáy đau khổ khó chịu. Nếu trước đây Triệu Vân nói lời này, Tần Phong có thể xem như cô đang tức giận nói đùa, nhưng bây giờ, so với ai khác đều đầy đủ bình tĩnh, bình chân như vại.
Điều đó đại biểu, những lời này là cô trải qua suy nghĩ tường tận rồi nói, từ tận đáy lòng không phải nói nhảm, là nói thật.
Tần Phong không nói lời nào, Triệu Vân cũng không nói, trong lúc đó giữa hai người có một sự xấu hổ, luồng khí cũng không nóng lên, ngược lại giống như tủ lạnh vậy.
Đã từng cứu nhau trong lúc hoạn nạn, hiện nay chỉ gần nhau trong tích tắc.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân không đồng nhất, từ từ tiếp cận phòng hóa trang, Triệu Vân thấy Tần Phong tim đập mạnh và loạn nhịp mất tự nhiên, nhíu nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Bây giờ, Tần Phong không có ngăn cản, chỉ nói rất nhỏ sau lưng cô: "Tiểu Vân, anh nhớ em, rất nhớ."
Bước chân Triệu Vân hơi ngừng lại, lưng có hơi cứng ngắc, sau đó tiếp tục nhấc chân chạy ra ngoài.
Đóng cửa lại, phía sau cửa là một thế giới, ngoài cửa là một thế giới. Muốn đi qua, không chỉ mang theo dũng khí của mình, mà cũng cần một người khác tiếp nhận. Bây giờ, rõ ràng, Tần Phong bị Triệu Vân ngăn cách ở ngoài cửa, còn mình bị nhốt trong cửa.
Không thể tránh được, tự tác nghiệt không thể sống.
Triệu Vân đi ra ngoài, quả nhiên thấy ba mình vội vàng đi về phía cô, nhanh chân đi vài bước đón Triệu Thiên Thái.
Triệu Thiên Thái một bộ trách cứ kéo cô đến bên cạnh, sau đó giúp cô đi ra ngoài. Bộ dạng trẻ con được dẫn chạy ra ngoài không khác gì bộ dạng hiện giờ của cô.
Triệu Thiên Thái lại một lần nữa trách cứ đưa ánh mắt nhìn Triệu Vân đang mải suy nghĩ: "Gia Nhất không nói ba biết con cũng đến tham gia, sao cũng không nói cho ba một tiếng, như vậy cũng có thể mang con đi cùng."
Tinh thần Triệu Vân được kéo lại, buồn cười trả lời ba: "Ba, ba sợ con và Tần Phong gặp mặt sao?"
Triệu Thiên Thái xấu hổ khụ một cái, nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay ba bận rộn chuyện công ty, con lại ở nhà trọ Liên thị cũng không trở về?"
"Ba, là con sợ quấy rầy công việc của ba."
Người ta nói quan hệ ba và con gái là duyên nợ kiếp trước, đến kiếp này lại tiếp tục trả, quả nhiên không sai. Đối với Triệu Thiên Thái mà nói, ông nợ Triệu Vân, nếu không như vậy thì không thể không bằng lòng cưng chiều cô.
Nói ra thì, vẻ mặt Triệu Thiên Thái ôn hòa với Triệu Vân, nhưng có người ngoài thì lại trở lại trạng thái Đổng Sự Trưởng nghiêm túc cẩn thận. Còn chưa ra khỏi cửa nhà hát lớn, chỉ thấy mấy người chạy về phía hai người, sau đó Triệu Thiên Thái nhận ra Lưu Tiểu Ngạo.
Giọng Triệu Thiên Thái mạnh mẽ quát: "Đứng lại."
Triệu Vân yên lặng lùi ra phía sau Triệu Thiên Thái, không thể làm cho bọn họ va chạm vào cô.
Mấy người khác nghe thấy giọng nói đều đứng yên chỗ chưa dám đến gần, bảo vệ cũng nhanh chóng đi tới ngăn cản mấy người.
Trong lúc đó Lưu Tiểu Ngạo nhìn thấy Triệu Vân đứng sau Triệu Thiên Thái, lo lắng la lớn: "Chị Vân chị Vân, Lộ Dương mất tích rồi !"
Triệu Vân vừa nghe, gương mặt phút chốc thay đổi, đi ra từ sau lưng Triệu Thiên Thái, Triệu Thiên Thái kéo cô không cho cô qua, Triệu Vân đảm bảo với Triệu Thiên Thái: "Ba, con muốn đi tìm Lộ Dương, cô ấy vẫn còn nhỏ, con đảm bảo sẽ không để mình bị thương."
Làm sao Triệu Thiên Thái có thể đồng ý, lần trước vì tìm người, khiến lỗ tai bị điếc, bây giờ lại tìm người nào, ai có thể đảm bảo không có bất cứ chuyện gì xảy ra? Không ai có thể, cho nên Triệu Thiên Thái quyết không cho phép.
Trong lúc giằng co, vẫn chưa đến 1 phút, Triệu Vân lại nhận được điện thoại của Thẩm Gia Nhất, hắn hết sức nghiêm túc nói: "Giasone tàng trữ, không chỉ có như vậy, lần thứ hai điều tra công ty điện ảnh của Tần Phong cũng phát hiện bột Ketamine (ma túy đá). Giasone bỏ trốn, bây giờ truy nã Giasone cùng với Tần Phong."