Vết thương cũ của Tần Phong chưa khỏi hẳn, trên trán liên tục ứa ra mồ hôi lạnh, sợ miệng vết thương vỡ ra chảy máu thấm ở trên quần áo, hơi giật giật thu áo khoác lại, cẩn thận che giấu.
"Sáng hôm nay anh nhận được tin tức, về ảnh chụp, không phải anh chụp, em... Tin sao?" Tần Phong chậm chạp lấy sức giải thích, hỏi một câu.
Gương mặt Tần Phong nghiêm túc, ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào, mỗi một giây, như xóa tan âm u một lần, giống như hắn bị nhốt ở trong hầm chờ đợi cô thật lâu đến cứu mạng. Ánh mắt như vậy khiến cho Triệu Vân không khỏi thu hồi tức giận trên người, buông hắn ra, đổi thành ngồi xuống. Súng vẫn như cũ ngăn hắn, nhưng không khí đã dịu đi rất nhiều.
Triệu Vân chưa trả lời trực tiếp lời của hắn nói, chỉ gật đầu nói: "Tiếp tục nói."
Tần Phong thở dài, dựa người vào phía sau, giống như cho dù có bị súng uy hϊếp, cũng vẫn như cũ không cảm thấy nguy hiểm.
"Lưu Tiểu Ngạo, là Lưu Tiểu Ngạo. Ảnh chụp là đưa cho tòa soạn báo, email gửi đến Đài Truyền Hình, kiểm tra địa chỉ, trùng với địa chỉ IP email của Lưu Tiểu Ngạo."
Gương mặt Triệu Vân ngay lúc ánh sáng xuyên qua lá cây lúc sáng lúc tối, thật lâu sau, mới thu súng lại, nói với Tần Phong: "Sorry, nhưng mà anh không thể động tới cậu ta."
Tần Phong tự giễu cười, cùng với trang phục màu đen tối qua, nhìn giống như là một chính khách cô đơn: "Triệu Vân em làm nhân viên điều tra che chở Lưu Tiểu Ngạo bao nhiêu lần, cậu ta cũng gián tiếp hại em bao nhiêu lần, bây giờ em vẫn muốn anh không động đến cậu ta?"
"Tôi đang tích đức." Triệu Vân nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, cắt ngang Tần Phong.
Song song, mấy chữ này khiến Tần Phong á khẩu không trả lời được, từ tức giận nhìn cô vẫn biến thành một loại tình cảm khác. Loại tình cảm này tên là bất đắc dĩ.
Khi đến gần công ty Tần Phong, Triệu Vân mở còng tay cho Tần Phong, nhìn trên cổ tay có một vệt đỏ như máu, thoáng nhìn quá hắn, từ tốn nói: "Anh nên biết rõ hầu tử quyến luyến tình thân ? Bây giờ Lưu Tiểu Ngạo đối với tôi là tình cảm như vậy, tôi tin tưởng, thời khắc quan trọng cuối cùng, Lưu Tiểu Ngạo sẽ lựa chọn trợ giúp tôi, không phải Boss sau lưng cậu ta. Đây là lợi thế của tôi."
Tần Phong nhíu mày chờ cô tiếp tục nói, Triệu Vân lại không lên tiếng.
Triệu Vân buông còng xuống, tùy ý sắp đặt, lên giọng kêu dừng xe, xuống xe.
Còn cách xa chợ, đi bộ chừng mười phút, Tần Phong nhìn theo bóng lưng Triệu Vân rời đi, từ từ dời tầm mắt xuống đến mông, mỉm cười hỏi người da đen lái xe: "Cậu nghe qua Trung Quốc có câu nói, là mông to dễ sinh con không?"
Người da đen lái xe lắc đầu nói không biết.
Tần Phong nghe cũng không giận, khẳng định gật đầu nói: "Mông cô ấy to ra rồi."
Người da đen lái xe đang cầm lái, lại đột nhiên thắng gấp, như kinh hãi, giọng nói Tần Phong rốt cuộc trở về lạnh lùng như trước: "Ngày mai đổi lái xe, cậu không cần đến nữa."
Nguyên nhân Triệu Vân xuống xe trước, một là tránh nghi ngờ, hai vẫn là tránh nghi ngờ.
Lần đầu tiên Triệu Vân tới công ty phim của Tần Phong, sự thực chứng minh, năng lực của Tần Phong thật sự không tồi. Bố cục đại sảnh lầu một cực kỳ vừa vặn, chỗ bảo vệ và cố vấn liền nhau. Như vậy thật sự không sợ có người hâm mộ điên cuồng đến đây làm liều.
Lầu một, những cảnh sát mặc đồng phục đã loại trừ những người không liên quan ra, lúc này người trong cuộc chỉ có một mình Tần Phong, còn lại đều là nhân viên trong cục, hoàn toàn không cần kiêng dè thân phận nhân viên điều tra của Triệu Vân bị lộ.
Triệu Vân đi lên phía trước, tiếp nhận lệnh của tổ điều tra, đưa cho Tần Phong xem.
Trên giấy trắng mực đen viết: Căn cứ vào《 Luật Tố Tụng Hình Sự của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》 điều 109, điều 111 điều và quy định 131, Triệu Vân cùng mười lăm người nhân viên này tiến hành điều tra nơi ở và công ty của công dân Ý - Tần Phong.
Tần Phong nhíu mày ngẩng đầu: "Nhà của anh cũng cần phải điều tra?"
Triệu Vân gật đầu: "Như anh thấy."
Nguyên nhân không có gì khác, lúc trước một số lượng thuốc phiện xuất hiện ở thành phố C, cảnh sát cục An Toàn Quốc Gia nhận được tin mật, báo trong tay Tần Phong đang giữ thuốc phiện phi pháp.
Đưa lệnh điều tra, Triệu Vân khí phách thét lên một tiếng: "Soát."
Khi đó Tần Phong chắp tay nhường gia tộc Gambia cho Monica, cũng đã hạ lệnh không cho phép gia tộc đυ.ng chạm đến thuốc phiện, lần này hắn chỉ nghĩ có người cố tình cảnh cáo hoặc hãm hại, hắn tin tưởng lúc này điều tra hẳn không soát được gì. Huống chi tối hôm qua, Triệu Vân cũng đã nhắc nhở hắn, hôm nay mang theo lệnh điều tra tiến hành lục soát. Cho dù hắn thật sự buôn lậu thuốc phiện, bây giờ cũng đã dọn dẹp rồi.
Nhưng mà, hắn lại quên nhà của mình cũng phải điều tra.
Mười bốn người đi lên lầu điều tra, Triệu Vân và Tần Phong ở lầu một dùng trà chờ đợi, càng xác thực nói là Tần Phong dùng trà chờ đợi.
Trên tay Tần Phong nâng ly trà sáng choang như ngọc, giống như mình chỉ là khách uống trà không liên quan gì cả, đương nhiên nhìn càng đẹp mắt hơn so với trong quán trà của Lưu mặt rỗ.
Nhưng mà Triệu Vân lại không hề có tâm trạng thưởng thức, nhíu mày nói hắn: "Phiền anh dùng trà tránh xa một chút."
Tần Phong ngẩng đầu, thấy Triệu Vân giơ tay che mũi, giống như ngửi được mùi vị kí©h thí©ɧ không chịu được, hiểu ra nhanh chóng cầm toàn bộ ly trà, ném vào trong thùng rác ngoài đại sảnh.
Lúc trở về thì Triệu Vân đã khôi phục thái độ bình thường, Tần Phong không khỏi cảm thán thể chất của phụ nữ cực kỳ dẻo dai.
Bây giờ Triệu Vân, đoán hắn sẽ nói gì đó, cũng không rời đi. Tần Phong đơn giản tùy ý cùng cô tán gẫu: "Một hồi nhất định phải đến lục soát chỗ anh sao?"
Triệu Vân nghe ra trong lời nói Tần Phong ẩn ẩn lo lắng, hỏi lại: "Sợ hãi rồi hả ?"
Tần Phong lắc đầu: "Anh rất muốn biết nếu lục soát được anh giấu thuốc phiện, em có bắt anh hay không."
Không giống như đang nói đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói một câu "Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của người Ấn Độ" thì sẽ có một người tin tưởng.
Sáu năm trước, Triệu Vân khẳng định sẽ không bắt. Mà sáu năm sau - -
Triệu Vân khẳng định gật đầu: "Đương nhiên."
Chỗ đại sảnh rộng lớn, cả sảnh đường treo đèn thủy chung lóe sáng, giống như sao sáng trên trời. Một bên có một cái bảng hình người đại diện, chính là Emilia toàn thân mặc lễ phục dạ hội đẹp đẽ sang trọng, trên cổ tay đều mang theo trang sức, tóc vàng tự nhiên rũ ở trên vai, ánh mắt khép hờ đầy vẻ mê người.
Triệu Vân thu hồi tầm mắt, không nói nữa, chờ đợi kết quả điều tra trên lầu.
Tần Phong mở miệng lần nữa, giọng nói giống như mị hoặc, êm tai bay vào trong tai Triệu Vân, khúc xạ mang theo giọng điệu bi thương: "Tiểu Vân, em nên biết Jacob không phải là con của anh, vậy em muốn khi nào có thể tha thứ cho anh?"
Không phải đang khẩn cầu tha thứ, mà là gần giống hèn mọn xin ý kiến hỏi rốt cuộc khi nào thì có thể tha thứ cho hắn.
Triệu Vân có thói quen thành thật, trực tiếp đối mặt vấn đề, đây là thói quen mà cô không sửa đổi được, cho dù lại cho cô một ngày suy nghĩ, vẫn không đổi được thói quen.
Cho nên cô nói: "Chờ tôi nghĩ xem trên người anh còn điểm gì đáng để tôi lại yêu."
Tần Phong câm như hến, bởi vì hắn cũng không biết những lời này tới cùng là hoãn án có thời hạn hay không thời hạn, hay vẫn là có khả năng hoãn án tử hình.
Nếu hỏi câu này với những người phụ nữ từng xuất hiện trong đời hắn, trên người hắn có cái gì đáng để bọn họ yêu. Họ sẽ nhanh chóng trả lời rất nhiều, tiền tài, tuấn lãng, tự tin, cao ngạo, hấp dẫn, lãng mạn, thậm chí thủ đoạn tàn độc.
Mà đối với Triệu Vân, hắn không hề nắm chắc.
Tình yêu, không phải đánh mất bản thân, mà là đánh mất tâm trí.
Mười bốn người điều tra viên lại xuất hiện ở đại sảnh, thống nhất trả lời, chưa phát hiện bất kỳ vật phi pháp gì.
Lại một lần nữa, Tần Phong ngồi trên xe cảnh sát, cùng Triệu Vân chung đường quay về nhà.
Nhà Tần Phong là nơi hết sức xa hoa, 36 tầng, lúc đi vào gian phòng kia, trừ Triệu Vân thì những người khác đều chớp mắt sững sờ, Tần Phong ngạo nghễ ném ra mấy chữ: "Đừng làm hỏng đồ trong biệt thự của tôi."
Vẫn là mười bốn người điều tra viên tiến hành điều tra, Triệu Vân đứng ở trước cửa sổ mặt không biểu tình canh giữ Tần Phong.
Quả thật là một nơi tốt, quan sát thành phố C, ngựa xe như nước, tâm tình thoáng chốc cởi mở rất nhiều. Nơi này so với trang viên ở Zambia vài năm trước của hắn tốt hơn rất nhiều, mang theo sự thưởng thức, không hề cứng nhắc.
Thời gian từng giây từng giây qua đi, như là xuyên không trở về năm xưa, chầm chầm từng bước đi qua dốc núi hoang vu, rồi nhảy vọt đến nơi này.
Đồng hồ cổ để bàn thong thả gõ 11 giờ, biên độ lắc lư từ từ nhỏ đi, báo 11 giờ, điều tra viên từ trên lầu đi xuống dưới, cầm trong tay một số ảnh chụp.
Gương mặt Triệu Vân đông cứng, tiếp nhận ảnh chụp trong tay bọn họ lật xem, có một số là hình sáu năm trước của cô, cũng có hình ảnh bọn họ cùng đi du lịch khi đó, nhưng phần lớn là hình hai tháng này cô ở Tị Thử Sơn Trang, không sai biệt lắm mỗi ngày từng thời khắc đều có.
Triệu Vân tức giận vô cùng, giơ tay đưa ảnh lên, ném lên không trung, mấy tấm hình nhẹ nhàng rơi xuống, có mấy tấm rơi một đường từ đỉnh đầu xuống bả vai Tần Phong.
"Anh tìm người theo dõi tôi?" Mới vừa hỏi xong, Triệu Vân nhanh chóng biết được là ai, lớn tiếng chất vấn, "Là Mạnh Nhị?"
Tần Phong vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, tiếp tục trả lời một nẻo: "Nóng giận có hại đến thân thể."
Căn bản không cần hỏi thì biết đáp án là khẳng định, Triệu Vân tức giận một câu cũng nói không nên lời, cũng không quay đầu lại sập cửa mà đi.
Điều tra viên đi cùng Triệu Vân đến điều tra nhặt mấy tấm hình dưới đất lên, thành thật nói với Tần Phong: "Anh Tần, đây là chứng minh quan hệ của anh và chị Vân, chúng tôi muốn cầm trở về làm chứng. Lần này, có khả năng chị Vân sẽ tạm thời bị cách chức điều tra, cùng người ngoại quốc lén kết giao uy hϊếp an toàn của quốc gia, tôi đề nghị, những ngày tới không nên đi tìm chị Vân, sẽ khiến Cục An Toàn Quốc Gia điều tra chị ấy.
Tần Phong gật đầu, sau đó gượng gạo hạ lệnh đuổi khách, mười bốn người điều tra viên vụt đi nhanh như chớp.
Tần Phong ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài tùy ý cầm mấy tấm hình, nghiêm túc nhìn, thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài.