Triệu Vân chỉ ở lại nhà một ngày, ngày hôm sau lại quay trở về nhà trọ của mình. Lần này triệu chứng mang thai rất rõ ràng, vì đề phòng Triệu Thiên Thái và dì Lưu phát hiện, đành phải vội vàng trở về.
Trong nhà trọ vắng lặng một mảnh, phủ một tầng bụi, trong lúc người giúp việc theo giờ dọn dẹp, Triệu Vân thay đổi quần áo nghiêm túc đi thăm La Hoắc.
Lúc ấy La Lương bị thẩm vấn không bao lâu, lại phúc thẩm trở thành tạm hoãn chấp hành án tử một năm, đây là Triệu Vân xin. Triệu Vân muốn thăm La Lương, nhưng nghe ý của Thẩm Gia Nhất bây giờ La Lương hận cô sâu đậm, tốt nhất không cần thăm, để phòng ngừa chuyện khác xảy ra. Nghe vậy Triệu Vân không đi, chỉ là lén nhờ rất nhiều người an bài tốt cho ba mẹ La Lương La Hoắc.
Bia mộ của La Hoắc cùng người phi công liền nhau, dưới sự trợ giúp của người quản lý nghĩa trang, Triệu Vân nhanh chóng tìm được.
Nơi đây lạnh lẽo, bia mộ còn muốn lạnh hơn không khí bên ngoài vài phần.
Triệu Vân đứng ở trước bia mộ rất lâu, nhìn chữ khắc trên mộ vẫn còn mới, giống như đang nhắc nhở cô, người trẻ tuổi này vì cô mà chết. Cô và La Hoắc quen biết cũng 1 tháng, nhưng trong một tháng, không nghĩ tới cô luôn chỉnh đốn La Hoắc, lại không ngờ sau chuyện như vậy, La Hoắc vẫn bảo vệ cô.
Cô không phải không nghĩ tới, lúc trước cô không chọn làm không binh, sẽ không có nhiều người chết đi như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, Triệu Vân không muốn tiếp tục tự trách, đến thời điểm tốt nhất đưa hung thủ thật sự phía sau ra trước công lý mới quan trọng.
Từ giữa trưa mãi cho đến lúc mặt trời xuống núi, Triệu Vân thủy chung đứng ở trước bia mộ của La Hoắc, cũng chưa hề đυ.ng tới, mãi đến lúc phát hiện Tần Phong đứng ở bên mình, mới xoay người muốn rời khỏi.
Tần Phong cũng mặc đồ đen, đặt bó hoa cúc trắng xuống ở trước mộ, nói thật nhỏ mấy câu, xoay người bước nhanh bắt kịp Triệu Vân.
Nghĩa trang không người, sắc trời dần tối, hai người một trước một sau, im lặng rời khỏi. Hai bóng người đen, dần dần bị khung cảnh cắn nuốt, cùng hòa hợp.
Đi ra khỏi khu nghĩa trang, không có xe taxi, Triệu Vân nhìn thẳng xuống núi, Tần Phong lại một lần nữa vươn tay giữ cô lại.
"Triệu Vân."
Bước chân Triệu Vân ngừng lại, thong thả ngẩng đầu, lạnh lùng.
Tần Phong buông tay, rút lui một bước, thỏa hiệp nói: "Trời đã tối, để anh đưa em trở về."
Triệu Vân thầm nghĩ một phen, trời đã tối sầm, cô có thể bảo đảm an toàn, nhưng nếu đi xuống núi e là mất cả tiếng đồng hồ, cô không cần phải tự làm khổ mình, gật đầu lên xe.
Một chiếc Audi phổ thông, thay cho chiếc Lamborghini hắn chuyên lái, một người da đen ở phía trước lái xe, Tần Phong cùng Triệu Vân ngồi phía sau. Triệu Vân vẫn không có biểu tình, giống như giương mắt nhìn Tần Phong là lãng phí sức lực.
Tần Phong cũng không chủ động nói chuyện, toàn thân bắp thịt căng thẳng, không biết là khẩn trương hay là gì, trong lúc đó không khí giữa hai người thật sự rất giống cảnh sát và kẻ trộm, lặng im, xấu hổ.
Thật ra, Tần Phong cũng không biết nói gì cho phải, nhìn trạng thái Triệu Vân lúc này, giống như chỉ cần hắn nói nhiều lời, cô sẽ mở cửa xe nhảy ra ngoài vậy, bây giờ tình hình thân thể của cô thật sự không thể làm hành động khó khăn gì. Chỉ nhép môi, vẫn chưa phát ra lời nào.
Không quá bao lâu, đột nhiên xe quẹo phải, Triệu Vân che miệng muốn nôn, Tần Phong lập tức để cho xe dừng lại, Triệu Vân mở cửa xe liền xông ra ngoài, bắt đầu nôn mửa bên đường. Nơi này lại đúng là trạm xăng dầu, mùi xăngdầu diesel nồng đậm mà cay ùa vào mũi Triệu Vân, Triệu Vân lại càng khó chịu, nước mắt đã chảy ra.
Tần Phong khẩn trương sau lưng Triệu Vân, không ngừng hỏi thế nào rồi. Triệu Vân không đáp hắn, hắn không ngừng tiếp nhận khăn giấy của lái xe đưa cho Triệu Vân.
Phía sau liên tiếp vang lên tiếng còi xe thúc giục, Tần Phong cũng không để ý, một gương mặt anh tuấn che kín vẻ tàn bạo u ám.
Qua vài phút, Triệu Vân cũng không nôn nữa, ưỡn người ra trước, thoát khỏi bàn tay của Tần Phong. Ánh mắt Tần Phong lãnh đạm, yên lặng thu tay.
Triệu Vân trở lại ngồi vào xe, Tần Phong đứng tại chỗ cẩn thận nhìn mấy chiếc xe, nhớ kỹ tên bảng số, mới trở về trong xe.
Vẫn đưa đến trước nhà trọ của Triệu Vân, xe dừng lại, hai người mới nói chuyện với nhau.
Triệu Vân giãn mày ra nói: "Cảm ơn." Sau đó mở cửa xuống xe.
Tần Phong lại phản xạ nắm lấy cổ tay trái Triệu Vân, Triệu Vân rùng mình, nhanh chóng rút tay ra còng một bên cổ tay giữ chặt tay cô Tần Phong, một bên còng vào trên cửa xe. Lúc Tần Phong còn chưa phản ứng kịp bắt lấy cô, cô đã gạt tay xuống xe.
Tần Phong bị giữ lại, cử động không được, lắc lư thật mạnh hai lần, còng tay vẫn như cũ siết chặt khóa. Người da đen lái xe kiêm bảo vệ phía trước thấp giọng hỏi Tần Phong: "Simone, cần bắt cô ấy lại mở khóa không?"
Tần Phong thờ ơ nhìn xuyên qua: "Không cần, nhớ kỹ gọi cô ấy là chị dâu."
Kế tiếp, một hồi yên tĩnh. Tần Phong không nói chuyện, người da đen lái xe cũng không dám khởi động xe, mãi đến lúc Triệu Vân quay lại gõ vang cửa kính xe.
Tần Phong đè xuống cửa kính xe, tâm tình không rõ nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân thản nhiên nói: "Ở trong xe ngủ một đêm đi, ngày mai lệnh điều tra từ phía trên xuống, muốn đến công ty các người điều tra, đến lúc đó cởi còng tay cho anh."
Không chờ Tần Phong nói gì, lần này Triệu Vân hoàn toàn xoay người đi trở về nhà trọ, bóng dáng màu đen biến mất sau cửa.
Tần Phong vẫn nhìn bóng lưng của Triệu Vân biến mất ở trước mắt, mới quay đầu, ánh mắt màu xanh ở trong xe tối chớp lóe tối sầm lại, phát ra một tiếng ngâm nga.
Giống như quý trọng cũng giống như cưng chiều.
Tần Phong đối với Triệu Vân là một loại phản ứng không thể chống đối, bây giờ bản là Triệu Vân có bất kỳ yêu cầu gì, hắn đều sẽ không phản bác hai lời. Vì thế, hắn nói với người da đen lái xe: "Sáng mai tới nơi này đón tôi, bây giờ, ra ngoài."
Hoàng hôn trầm lắng, trời đêm cùng cảnh đêm gắn bó một màu, nhà trọ yên tĩnh không người, một chiếc Audi màu đen đậu rất lâu phía trước, như là một kẻ cố chấp im lặng kháng nghị Prometheus(*).
(*)Trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus (tiếng Hy Lạp cổ: Προμηθεύς) là một vị thần khổng lồ, con trai của Lapetus và Themis, anh em của Atlas, Epimetheus và Menoetius. Ông nổi tiếng với trí thông minh, là người đã cướp ngọn lửa từ thần Zeus và trao nó cho nhân loại.Triệu Vân kéo màn lại, rời khỏi ban công, tắm vòi sen uống sữa tươi đi ngủ, đánh một giấc ngủ ngon.
Phụ nữ, phải học cách yêu bản thân mình.
Ngày hôm sau, Triệu Vân rời giường xuống lầu, không có gì bất ngờ xảy ra, xe Tần Phong vẫn dưới lầu, đi qua Audi, không dừng lại lập tức ra khỏi khu nhà trọ, qua cửa tiệm ăn sáng bên đường.
Nghe nói phụ nữ có thai uống sữa đậu nành rất tốt, Triệu Vân gọi một ly sữa, bỏ thêm đường, thảnh thơi uống.
Lại không biết vì sao người xung quanh luôn luôn đặt tầm mắt trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới, ngoài ra còn xì xào bàn tán, trong đó không thiếu người quen.
Triệu Vân cũng ở đây nhiều năm rồi, quen biết bà chủ, cười nhạt nhìn về phía cô dùng ánh mắt hỏi chuyện gì xảy ra, hai tay bà chủ vuốt vai lắc đầu, làm ra vẻ không biết. Triệu Vân không để ý, xem như những người rảnh rỗi tò mò về cô, cũng không để ý. Mãi đến lúc bên ngoài có tiếng loa vang lên, bỗng nhiên Triệu Vân sinh ra một loại cảm giác không tốt, dự cảm giống như hợp với của bao tử của cô bắt đầu rạo rực thình thịch.
Người da đen lái xe từ ngoài cửa đi tới, cung kính khom lưng nói với Triệu Vân: "Chị dâu, anh Phong để tôi tới mời chị mở khóa cho anh ấy.”
Tay Triệu Vân cầm sữa đậu nành ngừng lại, tiếp tục dường như không có việc gì cúi đầu uống sữa đậu nành. Cô không nói lời nào, người da đen lái xe cũng không thúc giục.
Có người hiểu chuyện lớn tiếng "A..." một phen, nhanh chóng chạy ra cửa hiệu ăn sáng, nhìn qua lại xung quanh.
Rồi sau đó trở về, trong miệng đã bắt đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thông báo tin tức hỏi Triệu Vân: "Cảnh quan Triệu, cô thật sự có quan hệ với tên buôn ma túy kia? Tôi nhìn thấy người đàn ông trong xe tên là Tần Phong, người này còn gọi cô là chị dâu, cảnh quan Triệu, cô không thể biết mà vẫn phạm pháp!"
Tiếp theo, liên tiếp chất vấn cùng chung hướng truyền đến Triệu Vân, Triệu Vân không có cách nào uống hết sữa đậu nành trong tay nữa, thờ ơ ngẩng đầu hỏi: "Các người đang nói cái gì?"
Lúc này rốt cuộc bà chủ từ trong quầy hàng đi ra, thấp giọng giải thích với Triệu Vân: "Cảnh quan Triệu, hình cô cùng tay buôn ma túy kia ở nhà hàng đã bị lên tin tức, cô tốt nhất đừng về nhà mà trốn đi." Nói xong, cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, chỉ cho Triệu Vân xem, "Đó, từ đêm qua cho đến buổi sáng hôm nay, tin tức này không ngừng.”
Phía trên rõ ràng phát ra tiếng người MC đang tiến hành tô vẽ thêm sự việc: "Cảnh sát Triệu Vân của cục cảnh sát thành phố C, ngày hôm trước bị người chứng thực, đang âm thầm kết giao cùng trùm Mafia Tần Phong. Mà gần đây, Tần Phong đang bị cuốn vào sự việc buôn lậu thuốc phiện, Cục An Toàn Quốc Gia đã tham gia, đang tiến hành kiểm tra Tần Phong." Kế tiếp là chỉ trích Triệu Vân thân là cảnh sát lại thông đồng làm bậy với tay buôn ma túy.
Triệu Vân đứng lên, trong mắt tràn đầy kháng cự, ném tiền đi ra khỏi cửa, gương mặt u ám như là tùy lúc đều có thể rút ra súng bắn chết người.
Triệu Vân lên xe Tần Phong, "Ầm" một tiếng đóng cửa xe, sau đó xe có rèm che cuồn cuộn nổi lên một trận bụi đất, cấp tốc rời khỏi.
Trong xe, Triệu Vân xoay người nhanh chóng áp Tần Phong dưới thân, từ phía sau rút ra súng lục đặt dưới hàm Tần Phong, gằn từng chữ hỏi: "Là anh chụp ảnh tôi?"
Tần Phong lại dời tầm mắt xuống đến trước bụng dưới Triệu Vân, sau đó tựa đầu ngửa về phía trước, mở miệng: "Cẩn thận thân thể."
Mắt Triệu Vân lóe lên: "Có ý gì?"
Tần Phong quay đầu nhìn cô: "Mới vừa ăn sáng, vận động mạnh dễ bị co thắt dạ dày."
Triệu Vân thắc mắc, lúc này không biết bánh xe chạm phải vật gì, xe khẽ vấp, cơ thể Triệu Vân lắc lư, Tần Phong bất chấp vững vàng đỡ lấy cô.
Súng đã lệch khỏi đầu Tần Phong, Triệu Vân dùng khuỷu tay đặt trước ngực Tần Phong, Tần Phong chấn động mạnh, nhíu chặt mày, mặt trở nên tái mét, tay đỡ lấy phần eo cũng thuận thế buông ra.
Triệu Vân không phát hiện sự khác thường của hắn, lại ngăn chặn hắn, thấp giọng hỏi: "Tần Phong, còn 15 phút đến công ty anh, tốt nhất trong 15 phút ở đây anh giải thích rõ cho tôi. Nếu không thì, bởi vì bắt tội phạm mà tôi nổ súng đó."