- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)
- Chương 43: Kết thúc khốn khϊếp
Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)
Chương 43: Kết thúc khốn khϊếp
Tần Phong nằm trong viện mấy ngày, bên ngoài các tin tức lớn nhỏ bay đầy trời.
Ví dụ như nữ minh tinh Emilia và tiểu tam nữ cảnh sát tranh cãi ầm ĩ chia tài sản; chẳng hạn như nữ minh tinh có con riêng từ cuộc tình một đêm, nhan sắc tiều tụy bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà; hoặc là tin mật trong quân đội, sự thật anh trai hại chết em ruột.
Có tin đồn vô căn cứ, cũng có chút là sự thật.
Tóm lại những việc này nhanh chóng truyền đi khắp thành phố C, Tần Phong vẫn giống như thần tiên không màng thế sự hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Thiên Thái quả thật có chừng mực giống như lời ông ấy nói, không để Tần Phong bị thương nặng, nhưng cũng đủ để cho hắn tê liệt ở trên giường mấy ngày không xuống giường được, cả ngày lên tiếng đe dọa vị y tá giả vờ hỏi han ân cần, mở to đôi mắt trống rỗng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cũng lần đầu tiên biết đồng phục của y tá lại phóng khoáng như vậy – trên không cài phía dưới lại không che.
Lần thứ n Tần Phong cắm nhiệt kế vào ngực y tá. Giữa rãnh ngực, tràn đầy uy hϊếp nói: "Đi nói với ông Triệu, muốn tôi từ bỏ Triệu Vân là không thể, phái người hấp dẫn tôi tốt nhất tuyển chọn người có gan lớn tí, tiếp theo tôi sẽ nhét nhiệt kế vào giữa đường tiết niệu của mấy người, đổi người gan lớn đến để thử đi."
Phòng này không lớn, giọng nói tản ra, lại càng như lời Thượng Đế truyền đến vậy, lời nói không mang theo một tia khoa trương, mà tràn ngập cao cao tại thượng mang ý khuyên răn.
Trong mắt nữ y tá lộ hoảng sợ, lại vẫn giống như một cục đá vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Phòng bệnh của Tần Phong và phòng Triệu Vân nằm viện khi đó hoàn toàn không thể so sánh, thiết bị không đầy đủ, mà phòng ốc cũng tối tăm. Nguyên nhân không khác, chính là Triệu đổng không cho phép Tần Phong có một ngày lành, là để trả lại món nợ con gái mình chịu khổ.
Khi đó Tần Phong được cấp dưới của Lục Ngạn đưa vào bệnh viện, cũng tìm viện trưởng, toàn bộ an bài xong xuôi, nhưng từ lúc Tần Phong tỉnh lại sau phẫu thuật, không những như ý Triệu đổng tình nguyện ở trong phòng bệnh phổ thông, lại vẫn luôn luôn chịu được cô gái không biết tên này nhao nhao dụ dỗ.
Triệu đổng muốn hành hạ tâm của hắn, hắn biết.
Đúng lúc chính hắn cũng muốn hành hạ chính mình, xem như nhất cử lưỡng tiện.
Để nhét vào khe hở, Tần Phong không có cách dùng sức, có thể giơ cổ tay lên nhét nhiệt kế vào người nữ y tá cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ngay lúc Bành An Nghiêu đẩy cửa đi tới, liền nhìn thấy một cảnh tượng: Phòng âm u, Tần Phong mở to mắt xanh trời sinh hấp dẫn người khác, liếc xéo nữ y tá đưa tay che bộ ngực trần, mà phía dưới mặc váy ngắn vẫn còn đang lạnh run.
Hình ảnh như vậy cực kỳ giống hình ảnh kinh điển trong tiểu thuyết thời kỳ Victoria đồi trụy của nước Anh.
Bành An Nghiêu khẽ ho một tiếng, Tần Phong thu tầm mắt phóng tới trên người Bành An Nghiêu tại cửa, ho hai tiếng, mới thản nhiên nói: "Cô có thể cút."
Nữ y tá nhanh chóng rời khỏi.
Bành An Nghiêu cười cười, tầm mắt lại quan sát phòng bệnh lần nữa, cuối cùng phát hiện bên cạnh cây truyền dịch có đặt một cái điều khiển TV từ xa. Bước tiếp chân dài đi qua, mở ti vi lựa chọn kênh, rồi sau đó ngồi vào bên cạnh giường bệnh Tần Phong, ý bảo cùng hắn xem tivi.
Hình ảnh thứ nhất là quảng cáo sữa bột, một đứa bé cởi truồng bò trên giường màu xanh, bên phải bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay cầm bình sữa, đứa bé thích thú bò vài bước, cười khanh khách vài tiếng, ngậm núʍ ѵú cao su vào miệng. Hình ảnh kế tiếp là đứa bé đi hai bước rồi chạy, bên phải xuất hiện hình ảnh hai tay vươn ra.
Tần Phong rũ mắt xuống, từ từ nhìn đến mặt đất trước TV, hoảng hốt hỏi: "Anh cố ý để tôi xem cái này?"
Bành An Nghiêu lắc đầu, nở nụ cười sáng sủa, tiếng cười giống như ánh mặt trời.
"Tôi chỉ đến nói cho anh biết, hôm nay có kết quả tòa tuyên án tử La Lương."
Tần Phong dời tầm mắt từ trên sàn nhà chuyển qua dưới ánh mặt trời, bầu không khí u ám trên người Bành An Nghiêu: "Có ý gì?"
"Ý tứ... Trên mặt chữ."
"Triệu Vân nói anh đáng yêu hơn Lục Ngạn, lúc này tôi lại thấy không phải."
Bành An Nghiêu lại cười, gật đầu nói: "Tôi không có hứng thú được người khác khen ngợi chút nào, nhưng nhất định có mấy chuyện bên ngoài phải nói cho anh. Đương nhiên, là trừ cảnh quan Triệu, anh là người hiểu rõ cô ấy hơn tôi."
Tần Phong không hề có ý kiến gật đầu, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.
Bành An Nghiêu lại chọn kênh, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể xem được.
Emilia ôm Jacob đi xuyên qua nhóm người không ngừng đưa micro đến trước người Emilia, xung quanh đều là phóng viên đặt câu hỏi, ví dụ như mời cô Emilia giải thích mối quan hệ của cô và đứa bé trong lòng, hay xin hỏi có phải Emilia và ông chủ Tần Phong đã chia tay, hoặc hiện nay cô Emilia biến thành người bị bỏ rơi có cảm giác gì.
Câu hỏi liên tục đưa ra, Emilia thủy chung ôm Jacob, để đầu Jacob vùi ở trước ngực, cúi đầu chen ra khỏi đám người, nhìn vẻ mặt có chút cô đơn có chút chật vật.
Bành An Nghiêu ở một bên giải thích: "Anh nằm viện mấy ngày nay, Emilia vẫn như vậy, bị đám phóng viên trong nước theo dõi. Đây là chuyện thứ nhất tôi muốn nói, dù sao cô ấy cũng là minh tinh quốc tế, nếu cứ tiếp tục bị quấy rầy, thế nào fan cô ấy cũng gây rắc rối. Nhưng mà tôi không hiểu vì sao anh lại không phái người bảo vệ cô ấy... Thôi, anh không cần phải nói, tôi cũng không muốn biết."
Ánh mắt Tần Phong vẫn nhìn trên màn hình TV, trong mắt tâm tình bất định. Lúc Emilia ở Ý mặc trang phục thịnh hành nhất, giờ chỉ là cùng Jacob mặc quần áo thể thao, cầm pizza đóng hộp trong tay, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp không chút nào lo sợ, nhưng vẫn có một tia hiu quạnh bị Tần Phong thấy được.
Cô theo anh đã nhiều năm, chưa bao giờ gây phiền toái, cực kỳ hiểu rõ bổn phận quay phim, đóng quảng cáo, giờ nhìn lại, mới phát giác thanh xuân của cô đã tiêu hao chẳng khác nào dây thừng quấn quanh cổ, không gỡ được mà cũng không quay lại được.
Thật ra hắn chỉ nghĩ không muốn để Triệu Vân phải thấy tin đồn gì về quan hệ của hắn và Emilia, mới không để tâm, không cho bất kỳ vệ sĩ nào bên cạnh Emilia. Nhưng bây giờ xem ra, không ổn chút nào. Dù sao cô cũng là phụ nữ, áp lực lớn như vậy sẽ không thể nào chịu nổi.
Tần Phong cầm lấy điện thoại gọi Monica: "Mau chóng về nước, công bố sự thật.”
Monica im lặng một lát sau, lại nói cho Tần Phong một tin tức: "Giasone đã đến Trung Quốc, phải chú ý hành động của hắn."
Tần Phong suy nghĩ lời của cô, đáy mắt lộ ra một tia sáng xanh: "Nếu nó dám đến Trung Quốc, anh sẽ chiêu đãi nó. Bây giờ lão gia đang làm gì?"
Giọng nói Monica bỗng nhiên mang theo chút u oán: "Bây giờ lão gia mua một căn nhà, bên cạnh mộ của mẹ.”
"Uhm," cách thật lâu, Tần Phong mới lên tiếng, "Thôi, đến lúc đó trực tiếp quay video công bố sự thật đi, em không cần về nước, xử lý thật tốt chuyện gia tộc Gambia."
Nháy mắt, giọng Monica tràn ngập lo lắng: "Anh yên tâm đi, mấy ông cụ đều bị em lật đổ rồi, cơ bản không thành vấn đề, anh mau chóng xử lý tốt chuyện của mình đi ~ "
Cúp điện thoại, khóe mắt Tần Phong xuất hiện sự tàn độc không dễ dàng phát hiện, đương nhiên, Bành An Nghiêu lựa chọn vờ như không thấy. Bành An Nghiêu lại chuyển kênh truyền hình trở lại kênh ban đầu, không thấy quảng cáo sữa bột nữa, đổi lại thông báo của tòa án.
La Lương đứng ở chỗ bị cáo, nghe luật sư Trần biện hộ, hai mắt buông xuống, giống như chỉ còn cái xác không hồn. Màn ảnh xẹt qua chỗ ngồi tham dự, có đôi vợ chồng không ngừng lau nước mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tần Phong lẳng lặng nhìn màn hình, chỉ ngắn ngủn vài ngày, cũng đã đến giai đoạn tuyên án, tất cả quá trình hẳn đã bị biên tập cắt nối, thời gian giai đoạn toà án biện luận ít đến xót xa, Trần Từ biện hộ vài phút, La Lương tự mình kể, sau đó là tuyên án.
Hắn nghe được La Lương tràn đầy hối hận nói: "Lúc ấy Triệu Vân mâu thuẫn với em trai La Hoắc, thật sự tôi nhìn không vừa mắt, chỉ nghĩ muốn trừng phạt cô ta một phen, dùng thiết bị quấy nhiễu, cũng không muốn đổi lấy mạng của La Hoắc và thi thể nhiều anh em như vậy..."
Tiếng cây búa gõ xuống, kết quả toà án nhân dân tuyên án là: Tử hình.
Bành An Nghiêu tắt TV đi, ngược lại tiếp tục nói với Tần Phong: "Đây là nói với người ngoài, trên thực tế là có người xúi giục La Lương can thiệp hành động của cảnh quan Triệu, nhưng La Lương sốt ruột giành công, cho rằng cấp trên muốn mạng của cảnh quan Triệu, mới làm ra việc này. La Lương lén đi tìm La Hoắc nói ra kế hoạch muốn làm với cảnh quan Triệu, tính tình La Hoắc chính trực không đồng ý, lúc ấy La Lương cũng đồng ý với La Hoắc không làm chuyện vi phạm kỷ luật quân nhân, nhưng vẫn làm. Khi đó ở biên giới cảnh quan Triệu tìm đến La Hoắc, La Hoắc đã biết anh trai mình làm, sợ những người khác phát hiện sự việc rõ ràng, bảo vệ anh trai, cho nên đổ mọi việc lên người cảnh quan Triệu, mới có thể xảy ra tình huống đặc biệt ngoài ý muốn. Kết quả là, La Hoắc bảo vệ cảnh quan Triệu, đã chết."
Tần Phong không hề cảm thấy kinh ngạc với nguyên nhân này, Bành An Nghiêu cũng am hiểu chuyện này, hai người nhìn nhau thật lâu, cũng không nói ai tiến hành cản trở hành động của Triệu Vân, mãi cho đến khi y tá đổi thuốc bọn họ mới cắt đứt ánh nhìn.
Là y tá mặc đồng phục kín đáo đàng hoàng, tay chân lanh lẹ tiến hành sát trùng đổi thuốc truyền dịch.
Bành An Nghiêu rõ ràng nhìn thấy trên người Tần Phong có hai vết thương to giao nhau, có chút kinh ngạc.
Y tá hòa nhã nói với Tần Phong: "Anh Tần, quả thật rất giỏi kìm nén, nếu không thì bác sĩ cũng không biết tình trạng khôi phục thật sự."
Lúc này Tần Phong mới che miệng ho khan vài tiếng, nhưng chỉ cần ho một cái, thì l*иg ngực đau, ho cũng ra chút máu.
Bành An Nghiêu đưa khăn cho Tần Phong, Tần Phong tiếp nhận lau khóe miệng một chút.
"Triệu đổng quả nhiên ra tay tàn nhẫn." Bành An Nghiêu cảm thán.
Tần Phong ho khan đổ mồ hôi, tùy ý ném khăn tay ở một bên, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Đúng vậy nhưng những việc này tôi cam tâm tình nguyện."
Chẳng qua là mỗi ngày ở trong phòng bệnh ẩm ướt âm u, mỗi ngày được áp chế bởi vì nữ y tá trêu chọc dẫn tới dục hỏa, mỗi ngày không ngừng ho khan cảm thụ bên trong l*иg ngực chấn động đau đớn, mỗi ngày cảm thụ được đau nhức do hai vết thương giao nhau thật dài, còn có, mỗi ngày sám hối với Triệu Vân.
Bành An Nghiêu chỉ cười không nói, mãi đến lúc y tá cầm khay thuốc đi, Bành An Nghiêu mới tiếp tục nói chuyện thứ ba: "Chuyện thứ ba tôi nói là, đồng ý đem nhẫn đến cho cảnh quan Triệu, ngày mai tôi đi tìm cô ấy."
Tần Phong khẽ khép mắt nói: "Cô ấy đang nghỉ ngơi ở Tị Thử sơn trang Lâm thị."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)
- Chương 43: Kết thúc khốn khϊếp