Chương 37: Khám bệnh ở bệnh viện

Mãi đến khi vào khoa sản, Lăng Yên vẫn lẳng lặng đứng ngoài quan sát, hai người kia thật sự không được tự nhiên.

Triệu Vân có tình cảm với Tần Phong, có thể nhìn ra được điều này. Mà Tần Phong lại có một hồi thâm tình với Triệu Vân, dùng mọi cách lấy lòng, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấy. Nhưng mà nhìn hai người ở chung cũng rất kỳ lạ, khác xa so với một năm trước, bỗng nhiên thấy mình đối xử với Lục Ngạn rất dịu dàng, Triệu Vân như vậy, quả thật là người đẹp lạnh lùng, nữ vương tuyệt tình.

Lúc nãy cô chỉ cần thoáng nhìn, có thể nhìn thấy trên mặt Tần Phong chợt lóe lên nỗi đau đớn. Sâu sắc hơn nữa là sự chán nản, chính khó khăn này muốn đánh bại người đàn ông kiêu ngạo như Tần Phong. Nếu phải lựa chọn, vậy người ta thà chấp nhận việc bị làm khó hơn là sự chán nản.

Vào phòng cách phòng khám thai, tâm trạng Lăng Yên còn đang suy nghĩ một hồi, mãi đến khi gương mặt bác sĩ Chu hơn bốn mươi tuổi còn chưa có nếp nhăn, vụt qua trước mắt Lăng Yên, cô mới cảm thấy cần phải bỏ qua một bên chuyện của Tần Phong đi vào phòng khám thai.

Bác sĩ Chu rung đùi đắc ý gật đầu: "Thần sắc không tệ."

...Già mà không đứng đắn.

Bác sĩ Chu là bác sĩ chỉnh hình trước kia của Lục Ngạn, sau khi biết Lăng Yên mang thai, đặc biệt để ý thông báo các loại kiểm tra, chờ Lăng Yên đến bệnh viện đúng hạn, còn kiểm tra chuyên môn cùng nhau. Danh tiếng của tên Lục Ngạn kia cho tới hôm nay không dễ dàng, không thể lại để cho con của anh xảy ra chuyện, chịu khó thu xếp một chút.

Thật ra —— cũng có khả năng là rảnh rỗi nhàm chán.

Lăng Yên lễ phép mỉm cười: "Do bác sĩ Chu chăm sóc tốt."

Bác sĩ Chu xua tay: Không có không có."

Nói hai câu xong, trong phòng truyền đến một tiếng gào đinh tai nhức óc: "Chu Tử Văn, ông nhanh đi ra ngoài đây cho tôi, bên kia còn một đống việc, ông còn chưa xong đấy!"

Cả người bác sĩ Chu chấn động, giúp Lăng Yên đi ra ngoài:"Đi nhanh đi, giọng phụ nữ tức giận rất cao, trong chốc lát toàn bộ tầng trệt đều sẽ biết hành tung của tôi."

Ông luôn là nhân vật thần bí sao? Lăng Yên muốn trợn trắng, nhưng cẩn thận nhịn xuống, đang bước đi, dừng lại rồi nhắc nhở bác sĩ Chu: "Ông đã đồng ý sẽ không để cho bất kỳ ai biết.”

Lăng Yên trợn mắt, nhưng bác sĩ Chu lại càng trừng mắt xem thường: "Bé con còn không tin tôi sao?"

Lăng Yên yên tâm. Triệu Vân nói thế lực của Tần Phong không thể khinh thường, dù như thế nào cũng không thể cho Tần Phong phát hiện điều gì, không thể làm cho bất cứ tin tức nào rơi vào trong tai hắn. Có thể là tính tình người phụ nữ cố chấp hoặc do ý nghĩ muốn trả thù, Triệu Vân nói, tình nguyện để Tần Phong mãi mãi cũng không biết cô đã không còn nghe được.

Lăng Yên học điều ấy từ Lục Ngạn, dù sao Tần Phong cũng sẽ biết Triệu Vân hôm nay đến bệnh viện, không bằng trực tiếp nói cho hắn thời gian, cho hắn đến thăm Triệu Vân một lần, như vậy còn có thể bán một cái nhân tình. Nếu cô nói cho Tần Phong, đồng thời cũng phải bảo đảm không lộ ra tin tức gì, cho nên trước tiên hẹn bác sĩ Chu, để bác sĩ Chu lén tìm một chuyên gia chẩn bệnh.

Nhìn thấy người gọi là chuyên gia, Triệu Vân và Lăng Yên đồng thời nhíu mày, là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng tính cách —— rất phóng khoáng.

Rốt cuộc thấy mấy người các cô, bác sĩ Chu giới thiệu nói là Triệu Vân muốn kiểm tra tai, sau chuyên gia không nói hai lời, trước tiên vẫy tay tiễn Lăng Yên và bác sĩ Chu đi ra ngoài: "Đi ra ngoài cho tôi, kiểm tra xong thì hai người vào."

Lăng Yên đành phải xoay người rời đi, bác sĩ Chu cũng không vui, quay đầu nhìn về phía nữ chuyên gia gào lớn một câu: "Cô nhỏ giọng một chút, đừng dọa cháu tôi!"

Động tác nữ chuyên gia không chùn tay, tiện tay lấy một hộp bông băng ném trên người bác sĩ Chu, ngoài miệng cũng không lưu tình: "Mau đi ra ngoài cho tôi, cẩn thận năm nay gặp sao Thái Tuế! (*)"

(*) Ngày sinh của mọi người nói chung nếu xung với trị niênThái tuế thì trong dân gian gọi là phạm, còn gọi là xung Thái tuế. Vì thế, bất luận là loại nào, thì trong năm đó cũng chắc chắn là trăm sự không thuận, sự nghiệp nhiều trắc trở, nhiều bệnh tật, vì thế mà phải bái phụng Thái tuế tinh quân để giữ yên ổn. Mỗi một Lục thập hoa giáp lại có một Tuế thần luận trị riêng, luận trị tri tuế của năm ấy gọi là trị niên Thái tuế, nếu muốn biết được trị niênThái tuế của mình thì chỉ cần tìm xem tên của Lục thập hoa giáp mà mình thuộc về là sẽ tìm được.

Nguồn: https://huyenbi.net/Han-Thai-Tue-la-gi-va-nam-han-Thai-Tue-573.html

Bác sĩ Chu xám xịt đi ra ngoài, xoay người mang theo Lăng Yên rồi chào hỏi với bác sĩ khám thai: "Đến đây, kiểm tra cô ấy cho tôi." Lại đá nhẹ Lăng Yên, "Đi đi, nằm trên đó cho tôi."

**

Sau khi Bác sĩ Chu và Lăng Yên rời khỏi đây, nữ chuyên gia cười nhìn Triệu Vân dùng tay ra hiệu, ý bảo cô ngồi xuống, cũng đưa ra tờ giấy viết mấy chữ: "Có thể gọi tôi là chị Hứa, tôi có hiểu biết chút ít về việc bị điếc tai, bây giờ, cần cô nói rõ tình huống cho tôi nghe, sau đó tôi sẽ đưa cô đi làm kiểm tra cụ thể."

Triệu Vân cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu hỏi: "Toàn bộ?"

Chị Hứa gật đầu, nghe trong giọng điệu Triệu Vân hơi cao viết xuống mấy chữ: "Cố gắng hạ giọng xuống một chút, xoa dịu cảm xúc, như vậy có thể phát ra âm thanh bình thường."

Triệu Vân hít sâu một hơi, vừa muốn bảo đảm lần nói chuyện này không có người thứ hai biết: "Chuyện này liên quan nhiều người, cô không thể lại nói cho bất kỳ ai. Nếu có những người khác biết, cô phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Chị Hứa cảm giác được người phụ nữ này phát ra vẻ cao cao tại thượng không thể xem thường, không giống những người khác sau khi mất đi thính giác mà đánh mất bản thân, vừa luống cuống, vừa không biết làm sao, mà ngược lại có thể nói là kiêu căng ngạo mạn.

Lúc nãy người phụ nữ này chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, làm như tất cả chuyện xảy ra xung quanh mình không tồn tại. Mãi đến khi bác sĩ Chu và người kia rời khỏi đây, mới thu hồi tâm tư lại đặt trên người bác sĩ.

Bây giờ vẫn có lý trí như vậy, bất ngờ khiến cho chị Hứa cực kỳ có cảm tình, không chút nào cảm giác chính mình bị cô ra lệnh.

Chị Hứa gật đầu, nâng bàn tay đưa ngón trỏ chỉ mình, lại đem lòng bàn tay hướng về Triệu Vân gấp lại bốn ngón hai lần, hướng mình. Trong miệng thong thả nói ra "Tôi đồng ý với cô".

Triệu Vân ít khi dễ dàng hoài nghi người khác, từ từ nhớ lại, liền bắt đầu kể ra theo thứ tự: "Lúc ấy, đại khái là giữa trưa, tôi ngồi trên trực thăng đến một nơi, bay khỏang chừng ba bốn tiếng. Sau khi chạm đất, chung quanh là mỏ đá, qua tầm 30 phút, trong lúc đó tôi đang cãi nhau với một người, núi đá nham thạch sụp xuống. Tôi bị người kia bổ nhào ngã xuống đất... Chỉ nháy mắt, đã đập xuống rất nhiều nham thạch."

Tạm ngừng một lúc, mang theo chút đau đớn khi nhớ lại, là người phụ nữ kiên cường, gặp chuyện sống chết như vậy, vẫn không hề sợ hãi. Mà người bảo vệ trên thân thể cô dần dần mất đi tính mạng, vết máu chảy đầy toàn thân cô.

Chị Hứa nắm tay cô, im lặng an ủi cô.

Khóe môi Triệu Vân cong lên biểu hiện lòng biết ơn, tiếp tục nói: "Có thể đầu tôi đập vào nham thạch, tôi không biết chắc, bởi vì tất cả lực chú ý tôi đều đặt ở người trên. Anh ta đè trên người tôi, sắc mặt kém đi, chung quanh không ngừng truyền đến tiếng vang nham thạch sụp xuống thật to, tôi sợ anh ta không chịu được sẽ ngủ, nên không ngừng gào to nói chuyện với anh ta. Nhưng người đó rất nặng, không bao lâu hết khí Oxi, tôi không chịu nổi, liền hôn mê. Không biết qua bao lâu, lúc mở to mắt, anh ta đã đã chết... Sau đó tôi cố gắng tỉnh táo, nhưng sức chịu đựng đã đến ranh giới cuối cùng, trong đầu mơ hồ thấy chung quanh một mảnh hỗn loạn, đầu rất đau rất đau. Sau đó, lại tỉnh lại thì đang ở bệnh viện. Nghe bọn họ nói, tôi bị đè dưới đá gần mười mấy tiếng... Mặt khác, lúc trước tôi từng bị thương, không biết lúc bay trên không có ảnh hưởng việc này không.”

Giọng nói chợt cao chợt thấp, có những chữ không rõ ràng, nhưng chị Hứa vẫn hiểu toàn bộ, viết chữ hỏi: "Tiếng âm thanh pha trộn gần giống cảm giác tiếng lùng bùng bên tai sao?"

Triệu Vân lắc đầu: "Không rõ lắm."

"Lúc trước bị thương thế nào? Khoảng bao lâu?"

Triệu Vân im lặng một hồi, nói: "Do súng, tầm một tháng."

Chị Hứa ung dung nhìn cô. Vết thương do súng, lại càng không phải là người gan nhỏ, bác sĩ Chu thật sự tự chuốc thêm phiền phức rồi.

"Cô tỉnh lại đã bao lâu? Bao nhiêu ngày cô không nghe được rồi?"

Triệu Vân suy nghĩ một chút: "Hôm nay là ngày thứ sáu từ lúc tôi tỉnh lại.”

"Gần đây cơ thể không thoải mái chỗ nào?"

"Ừm... Thường xuyên ù tai, thỉnh thoảng nghe được một ít âm thanh không rõ, luôn bị choáng, nôn mửa."

Chị Hứa nghĩ, không hẳn là bị điếc, phần lớn là bị tiếng ồn truyền vào tai nhiều nên bị tổn thương: "Trước tôi dẫn cô đi làm kiểm tra khả năng nghe và trong tai thế nào, xem kết quả kiểm tra sẽ biết cụ thể."

Lúc Triệu Vân và chị Hứa đi ra, Lăng Yên đang ở cửa cúi đầu gửi tin nhắn, bác sĩ Chu không có ở đó, chị Hứa liếc mắt một cái chậm chạp nói: "Có bức xạ."

Lăng Yên ngoan ngoãn tắt điện thoại bỏ vào trong túi.

Triệu Vân thấy Tần Phong không còn ở đây, nhíu mày hỏi Lăng Yên, Lăng Yên lắc đầu nói đã đi rồi.

Lần này làm kiểm tra, Lăng Yên đi cùng Triệu Vân. Triệu Vân thấy phụ nữ có thai đi theo cô tới tới lui lui, có chút áy náy, nhưng thấy Lăng Yên không có dấu hiệu không thoải mái nào, nên cũng không mở miệng.

Lại làm vài kiểm tra, cuối cùng chị Hứa nhìn kết quả kiểm tra, thư thái thở phào một hơi, bị điếc nhẹ, như vậy tạm thời dùng máy trợ thính cũng giải quyết được rất nhiều. Giới hạn của thính giác hai tai là nhỏ hơn 70dB, trị liệu kịp thời hoàn toàn có thể khỏi hẳn. Đây là chuyện may mắn của cô ấy, tỉ lệ thành công thế nào cũng 100% rồi.

Nhìn nhìn hai người, đưa tay làm thế yên tâm, bàn giao y tá bên cạnh đưa máy trợ thính đến đây.

Y tá lấy máy trợ thính đưa đến, chị Hứa tiếp nhận rồi cẩn thận đeo cho Triệu Vân, nói với Lăng Yên: "Cô ấy bị điếc nhẹ, thời gian hai người đến không muộn, có thể chữa khỏi, chỉ cần làm phẫu thuật. Tôi sẽ chuẩn bị một chút, sau đó để y tá giúp. Đây là máy trợ thính, được chế tạo đặc biệt hỗ trợ cho tai, có thể để cô ấy nghe được âm thanh.”

Lăng Yên gật đầu.

Chị Hứa một bên mang trợ thính cho cô, lại lẩm bẩm một bên: "Ôi bao? Có hơi chặt. Nhưng mà không sao đâu, tôi sẽ lấy mẫu máy trợ thính cho cô ấy. Ưm, cô ấy là người khá giả nhỉ? Trong nhà chắc chắn có tiền, tôi sẽ chọn loại tốt."

Khóe miệng Lăng Yên cong lên.

Rốt cuộc chị Hứa mang cho Triệu Vân xong, xua tay với Lăng Yên nói: "Đây là lần đầu cô ấy đeo, sẽ có chút không quen. Cần ở đây từ từ thích ứng một chút, tôi sẽ tìm người chuyên môn chỉ cô ấy, có kết quả điều tra rồi sẽ căn cứ điều chỉnh tần số, sau lại truyền dịch cho cô ấy. Trước tôi tìm cho hai người một phòng, vừa vặn trong lúc cô ấy luyện tập, cô có thể nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc. Còn thời gian phẫu thuật cụ thể sắp xếp thế nào, tôi sẽ nói bác sĩ Chu thông báo cho hai người."

Lăng Yên yên tâm, nói lời cảm ơn với chị Hứa, một tay chị Hứa ngăn lại: "Được rồi, cần gì nhiều lời như vậy. Thật là, phụ nữ có thai không nghỉ ngơi thật tốt, cả ngày chạy lung tung. Đây là toa của các cô, tôi còn nhiều việc phải làm, phải đi rồi."

Lăng Yên có chút nhức đầu đưa tay xoa xoa thái dương, một y tá an ủi Lăng Yên nói: "Chị Hứa bị bác sĩ Chu chọc giận đó, chị đừng để ý."

Lăng Yên lắc đầu, trong bệnh viện có thể xuất hiện hai người hết sức đặc biệt này, Chu Tử Văn và chị Hứa, cũng xem như khiến không khí sinh động hơn ở nơi áp lực này.

Lăng Yên thấy Triệu Vân vẫn ngồi ở chỗ kia cúi đầu không nói chuyện, muốn hỏi bây giờ cảm giác của cô thế nào, lại nghe y tá kia tức cảnh sinh tình nói: "Cũng không biết bạn học kia của tôi có chọc giận bác sĩ Chu không, rõ ràng đã bị chị Hứa đuổiđi rồi."

Lăng Yên dịu dàng cười, vẫn không đáp lại, chặn tầm mắt của y tá này lại, bây giờ y tá còn vui vẻ nói việc riêng thật hiếm thấy.