- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay
- Chương 32: Tranh chấp
Không Thể Buông Tay
Chương 32: Tranh chấp
Chuyển ngữ: nhoclubu
Vệ Lam luôn nghĩ làm sao mở miệng, không ngờ, đợi khoảng một tuần, Đoàn Chi Dực mới quay lại biệt thự. Mà còn chưa đợi cô có cơ hội gọi anh, người đó đã đi thẳng vào phòng ngủ chính, thật lâu cũng không ra.
Vệ Lam đứng vài lần trước cánh cửa đóng chặt, do dự thật lâu, giơ tay lên muốn gõ cửa, rồi lại thấp thỏm hạ tay xuống. Tất nhiên Chân Chân là bạn cô, nhưng trải qua ngần ấy năm, cuộc sống của cô ấy, chuyện giữa cô ấy và Đoàn Chi Dực, cô không biết gì hết.
Đến khi mặt trời xuống núi, nhóm thợ kết thúc công việc, cánh cửa phòng ngủ chính vẫn chưa mở ra.
Khi Vệ Lam nhịn không được nhất định phải gõ cửa, rốt cuộc Đoàn Chi Dực từ bên trong đi ra, thấy cô đứng ở cửa, có lẽ là hơi bất ngờ, mày hơi nhếch lên, nhìn cô với cặp mắt mang ý tứ không rõ, nhưng vẫn không nói gì.
Vệ Lam bị anh nhìn có hơi ngẩn ra một chút, lát sau mới giật mình nhớ ra phải làm gì, vội nói: “Anh có thời gian không? Tôi muốn nói với anh chút chuyện!”
Đoàn Chi Dực thản nhiên liếc nhìn cô một cái, lại nâng tay lên nhìn đồng hồ, thờ ơ lên tiếng: “Hiện giờ là lúc tôi ăn cơm chiều, ăn cơm xong còn có một cuộc hẹn nữa, thường ngày tôi bận rộn nhiều việc lắm, nếu cô có chuyện gì, lần sau hẹn trước với tôi sớm một chút nhé.”
Vệ Lam suýt nghẹn họng, đóng cửa phòng ngủ nằm trong đó suốt nửa ngày, cái này cũng được gọi là bận rộn nhiều việc sao?
Đương nhiên, cô cảm thấy không cần thiết phải tranh luận với anh rốt cuộc là bận hay không bận, nói không chừng cả buổi chiều người ta thật sự bận rộn công việc ở trong phòng… mới là lạ đó, căn bản là hai tay anh trống trơn vào nhà rồi hai tay trống trơn ra cửa mà.
Đang lặng lẽ mắng thầm, Đoàn Chi Dực không thèm nhìn cô lấy một cái, lại một mạch xoay người xuống lầu.
Vệ Lam hoàn hồn nhanh chóng đuổi theo, ở sau lưng anh gọi: “Tôi chỉ làm chậm trễ anh hai phút thôi, hai phút là đủ rồi.”
Cô nói xong câu đó, Đoàn Chi Dực đã đi xuống được nửa đoạn cầu thang, đứng ở khúc ngoặt xoay người lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, giọng điệu lời ít ý nhiều: “Nói đi!”
Vệ Lam nhất thời ngẩn ngơ, Đoàn Chi Dực thế này khiến cô nhớ lại tám năm trước, chính là như thế, luôn lạnh lùng kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn.
Vệ Lam giật mình, khẽ hít một hơi, lên tiếng: “Anh có thể nói cho tôi biết, quan hệ giữa anh và Trần Vũ Yên là thế nào không?”
Cô tự thấy mình không phải mấy bà tám nhiều chuyện, nhưng nói ra lời này, vẫn khiến cô cảm thấy chán ghét chính mình.
Có lẽ, Đoàn Chi Dực cũng cho là vậy, chỉ thấy anh khẽ cười giễu một tiếng, lạnh lùng nói: “Tôi với cô ấy có quan hệ gì thì liên quan gì đến chuyện của cô!”
Dứt lời, anh xoay người tiếp tục xuống lầu.
Vệ Lam ngẩn người, vội vã theo cầu thang đi xuống, ba chân bốn cẳng đuổi theo anh, có lẽ là quá gấp, không nghĩ nhiều, liền kéo lấy áo sơ mi của anh, thở hổn hển, nghiêm túc nói: “Đoàn Chi Dực, Chân Chân là bạn tôi, tôi không hy vọng cậu ấy bị tổn thương.”
Đoàn Chi Dực xoay người, bởi vì chênh lệch độ cao, anh nhìn người trước mặt như từ trên cao nhìn xuống. Anh không hất tay Vệ Lam ra, cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nở nụ cười, giọng điệu ôn hòa hơn trước: “Hóa ra là cảm thấy bất bình thay bạn, xem ra tám năm nay, tính cách của cô đúng là chẳng có chút thay đổi nào.” Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Đúng vậy, quan hệ giữa tôi và Trần Vũ Yên chính là như cô nghĩ đó. Vậy thì sao?”
Tuy rằng đã đoán trước được như vậy, nhưng nghe từ miệng Đoàn Chi Dực nói ra, Vệ Lam vẫn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, sự ấm áp trong giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ nói chi tiết cho Chân Chân biết.”
Đoàn Chi Dực bày ra vẻ mặt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, khinh miệt tỏ ý buông tay ra, cười nhạo một tiếng, tiếp tục xuống lầu.
Rốt cuộc Vệ lam vẫn cho chút không cam lòng, lại đuổi theo sau anh, khẽ cắn môi, nói ra một thỏa hiệp mà bản thân cô cũng thấy vô sỉ: “Đoàn Chi Dực, tôi có thể không nói với Chân Chân, nhưng anh có thể cắt đứt với Trần Vũ Yên không. Chân Chân thật lòng với anh đó, anh đừng chà đạp lên tình cảm của cậu ấy.”
Vệ Lam nhớ lại vẻ mặt của Chân Chân mỗi khi nói đến Đoàn Chi Dực, nếu không phải thật lòng yêu thích, tất nhiên sẽ không có sự ngọt ngào thỏa mãn thế này. Cô thật lòng hy vọng chẳng bao lâu nữa người bạn tốt của mình sẽ được hạnh phúc.
Cô vừa mới dứt lời, Đoàn Chi Dực xoay mạnh đầu lại, một tay nắm lấy cổ cô, như đang tức giận, trong mắt toàn là màu đỏ, gằn từng tiếng một, cực kỳ tức giận nói: “Chà đạp lên tình cảm ư, cô có tư cách gì nói như vậy!”
Vệ Lam không biết tại sao anh đột nhiên tức giận, cổ bị anh bóp đến có chút ngạt thở, hai tay cầm lấy cổ tay anh, muốn vùng vẫy để anh buông ra.
Đoàn Chi Dực lại buông cô ra thật, nhưng ngay sau đó, lại dùng sức lực như để trút căm phẫn, đẩy cô một cái lảo đảo.
Cảnh tượng như vậy chợt khơi gợi lại ký ức của Vệ Lam, giống như người trước mặt này vẫn là người thiếu niên dễ giận và nóng nảy kia.
Từ lúc gặp lại đến nay, cô vẫn cho rằng Đoàn Chi Dực đã trở thành một người chín chắn chững chặc, nhưng thì ra, trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn giống như xưa, vui giận thất thường, u ám nóng nảy.
Cô không biết mình nên cảm thán hay thất vọng nữa.
Đoàn Chi Dực cũng không dùng nhiều sức lắm, Vệ Lam chỉ là lui về sau mấy bước, liền đứng vững lại. Anh không thay đổi, nhưng cô đã thay đổi không ít, nhất là sau khi trải qua chuyện tám năm trước với Đoàn Chi Dực, biết rõ dũng cảm nêu ý kiến đúng là một chuyện hết sức ngu ngốc. Cho nên Vệ Lam không định so đo với anh nữa.
Cô sửa lại áo, thản nhiên nói: “Bất luận thế nào, anh lăng nhăng thế là không được. Tôi sẽ nói với Chân Chân, để tự cậu ấy lựa chọn vậy.” Ngừng một chút, lại nói. “Đoàn Chi Dực, tôi không ngờ anh lại biến thành người như vậy.”
Giọng điệu khó nén thất vọng.
Trong lòng Đoàn Chi Dực tràn đầy phiền muộn, nhiều năm như vậy, anh tự gầy dựng địa vị trong xã hội, sát phạt quyết đoán, nghĩ đến bản thân đã học được cách thu liễm hơn, hiểu được cái gì là từ từ từng bước, tiến bước nào chắc bước đó. Cho nên nghĩ khi đối mặt với cô, cũng có thể bình tĩnh, từ từ từng bước sẽ đến thôi.
Nhưng thực tế thì chỉ cần gặp cô gái này, toàn bộ sự kiềm chế của anh sẽ mất hết. Nhìn thấy cô đến chất vấn mình vì người khác, đầu anh chỉ đau âm ỉ, bực bội đến nỗi ước gì có thể bóp chết cô ngay lập tức.
Nói anh chà đạp tình cảm ư! Vậy còn tình cảm của anh thì sao!
Vệ Lam nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, bỗng nhiên có chút dự cảm không lành, vội vàng đi ra ngoài.
Không ngờ, Đoàn Chi Dực còn nhanh hơn cô, một phen túm lấy tay cô từ phía sau.
“Anh làm gì vậy!” Vệ Lam cố gắng hất ra, nhưng không thể bỏ ra được.
Đoàn Chi Dực không nói lời nào, sắc mặt chỉ u ám lạnh lùng nhìn cô, nắm tay cô càng chặt hơn.
Vệ Lam bị hành động bất thình lình của anh làm cho kinh hồn, vừa giãy giụa, vừa không ngừng la to: “Anh buông ra! Anh có Chân Chân và Trần Vũ Yên còn chưa đủ sao? Còn muốn lôi kéo luôn tôi.”
“Không đủ!” Đoàn Chi Dực hét lên, như đang giận dỗi với ai kia.
Vệ Lam vốn chỉ thuận miệng nói bừa, bị anh đáp như vậy, nhất thời thẹn quá hóa phẫn nộ dâng trào lên, tên khốn kiếp này, bắt cá hai tay còn chưa đủ, lại còn muốn ức hϊếp cả cô. Vì sao anh lại biến thành loại người này chứ?!
Cô dùng sức đạp lên chân trái của anh. Chỉ nghe Đoàn Chi Dực la lên đau đớn, đầu gối mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất, tay nắm lấy Vệ Lam rốt cuộc cũng buông ra.
Vệ Lam nhanh chóng giật tay lại, hổn hển xoa xoa cổ tay đau nhứt của mình, thật sự cơn giận bị kí©h thí©ɧ xông lên: “Đoàn Chi Dực, nếu anh còn dám làm bậy, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. Tôi không còn là con nít, những trò uy hϊếp đe dọa như trước kia không còn tác dụng với tôi nữa. Hiện giờ anh bắt cá hai tay cũng được mà đe dọa cũng được, có người sẵn lòng chơi với anh mà, nên làm ơn đừng lôi tôi vào. Tôi cảm thấy rất ghê tởm.”
Đoàn Chi Dực đứng dậy, nhìn thấy vẻ mặt xem thường chán ghét của cô, trong cơn giận dữ, như là cố gắng kiềm chế lắm mới nhẫn nhịn được, anh nắm chặt tay, lại đẩy Vệ Lam ra, tự mình nhanh chóng rời đi trước.
Vệ Lam vốn nghĩ hai người sẽ còn một trận ác chiến nữa, nhưng thấy anh bước nặng bước nhẹ bỏ đi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay
- Chương 32: Tranh chấp