Chương 9
Trần Diệu có cảm giác muốn đi chết, đặc biệt khi bên cạnh từng đợt cười truyền đến, còn có những ánh mắt chăm chú. Quả thực là cô tự động đưa tới cửa ôm anh.
Thật ra cô có thể tự đứng vững, nhưng hoảng loạn liền mất thăng bằng, cuối cùng vai áo càng trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn.
Cố Diệc Cư nhìn cô chật vật một hồi, duỗi tay giúp cô chỉnh áo, sau đó đẩy vai cô, bắt lấy cổ tay rồi trượt lên phía trước vài bước.
Điều kỳ diệu là khi anh vừa trượt lên, Trần Diệu đã theo kịp nhịp điệu, gót chân nâng lên ổn định.
Cố Diệc Cư nghiêng đầu hỏi: "Có thể?"
Trần Diệu gạt lọn tóc rối trên má, gật gật đầu: "Vâng."
"Dẫn cô đi một vòng." Cố Diệc Cư nói xong, không đợi Trần Diệu phản ứng, vững chắc mang cô di chuyển theo, giây tiếp theo gió đã thổi qua mặt. Trần Diệu trượt sau anh, tùy ý anh lôi kéo di chuyển, hơn nữa anh trượt đi thập phần nhẹ nhàng, một vòng rồi lại một vòng.
Trần Diệu nhìn tay hai người, thầm nghĩ nếu anh nắm tay cô thì tốt rồi.
Lúc này, anh vẫn nắm cổ tay cô.
Lòng Trần Diệu chua xót.
Tuy nhiên, có thể trượt êm như vậy cảm giác thật tuyệt vời. Trước đây Trần Diệu đi cùng Liễu Anh, hai người kẻ tám lạng người nửa cân ngây ngốc trên sân băng, chỉ có thể mò theo lan can chậm rãi di chuyển, người trước ngã liền kéo người sau ngã. Lúc sau một số nam sinh muốn đến giúp đỡ, Trần Diệu cùng Liễu Anh đều không chịu, lạch bạch lạch lạch tựa như hai cô vịt. So với Liễu Anh, Trần Diệu học nhanh hơn một chút, một thân nghiêng ngả lảo đảo miễn cưỡng trượt xong một vòng.
Nhưng bị người khác chạm nhẹ liền té ngã, căn bản không có cách nào đứng vững.
Sau một vài vòng, Trần Diệu cho rằng có thể tự trượt. Đầu kia Triệu Nghĩa hô Cố Diệc Cư, dường như có một cuộc gọi đến.
Cố Diệc Cư giảm tốc độ, nắm cổ tay Trần Diệu đi về phía lan can.
Sau cú xoay gót chân, anh dựa vào lan can. Trần Diệu không kịp phanh lại, nhanh chóng đâm vào người anh.
Cô vội vàng vươn tay bám lấy lan can phái sau anh, giày dưới chân đυ.ng phải giày anh, đỏ mặt thở dốc, hai người họ gần đến mức cô lại có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Cô vén tóc, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Diệc Cư: "Có thể tự đứng vững không?"
Trần Diệu vô thức gật đầu, Cố Diệc Cư nắm lấy tay còn lại của cô ấn vào lan can: "Giữ nó, tôi ra ngoài nghe điện thoại."
Trần Diệu hai tay nắm chặt lan can, ừ một tiếng.
Bên kia Triệu Nghĩa vẫn đang gọi.
Cố Diệc Cư trượt đến lối ra, đi ngang qua hai bạn học nữ, chỉ vào Trần Diệu. Hai người đỏ mặt, mỉm cười gật đầu.
Chờ Cố Diệc Cư rời đi, hai nữ sinh hướng Trần Diệu hô: "Tiểu mỹ nữ, qua bên này ngồi cùng bọn chị."
Trần Diệu nhìn bọn họ, gật gật đầu, cẩn thận trượt qua.
Sau khi cô ngồi xuống phát hiện cả hai bạn nữ đều không biết trượt, hai chàng trai kia giúp họ trượt nhưng tạm thời rời đi để hai nữ sinh ở lại đây ngồi đợi, tình huống giống Trần Diệu.
Ba người ngồi bên cạnh nhau, Trần Diệu nghe hai người nói chuyện phiếm. Cố Diệc Cư đi ra ngoài đã lâu, Trần Diệu đợi một lúc, nhìn mọi người hoạt động trong sân trượt, quay sang cùng hai người họ nói một tiếng, chính mình tự đứng lên từ từ trượt đi.
Tự mình trượt cảm giác cũng không tệ, tuy rằng trượt không nhanh nhưng rất thoải mái.
Nếu cô luyện tập thêm chút nữa thì có thể giang tay làm vài động tác tự đo. Ngay lúc cô vén tóc khỏi má, một bàn tay nóng ấm từ sau hông vươn ra nắm lấy tay cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không chỉ kéo cô trượt về phía trước. Trần Diệu sửng sốt, người nọ quay đầu nhìn cô một cái, lộ ra tia cười bỉ ổi.
Cô không quen biết hắn.
Trần Diệu giãy giụa: "Buông tôi ra!"
Người nọ cười, không thả tay ra, tiếp tục lôi cô đi. Cánh tay tự do còn lại với qua, nghĩ sẽ đẩy tay hắn ra, ai biết phía sau lại có một bàn tay khác bắt lấy, ngay lập tức cô bị hai người đàn ông kéo đi, bị kẹt ở giữa. Người phía sau tóc vàng che mắt phải, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòng eo của Trần Diệu.
Trần Diệu muốn dừng, nhưng lại bị hai người trước sau kéo đi, cô không thể dừng lại, bị đối phương kéo đi hai vòng. Trần Diệu phát hiện, người lôi kéo cô ngày càng nhiều, ít nhất có bốn người, đều là nam. Cô bị ép ở giữa như một con gà, bọn họ dễ dàng mang theo cô trượt đi, bất kể là Trần Diệu vùng vẫy như thế nào, hoặc là muốn trực tiếp đâm vào hàng rào chắn bên cạnh, bọn họ đều ép cô đi theo.
Người đàn ông đang ôm cô gãi gãi vào lòng bàn tay, Trần Diệu cảm thấy ghê tởm muốn chết, từ xa cô đã nhìn thấy hai bạn học nữ khi nãy.
Thấy cô kêu cứu, bọn họ vội đứng dậy nhưng cả hai đều ngã xuống đất, vừa chật vật vừa đáng thương.
Trần Diệu quát người đàn ông phía trước: "Tôi mệt rồi, thả tôi ra."
Hắn chỉ cười cười không trả lời, kéo theo cô tiếp tục trượt. Trần Diệu hung hăng dùng móng tay bấm vào tay hắn, không ngừng giãy giụa, giậm chân đá, có ý cá chết lưới rách. Ba tên khác xúm lại vây lấy cô, Trần Diệu gấp gáp đến độ suýt khóc.
Nhưng cô vẫn quật cường đè lên môi dưới, trong lòng hận không thể phanh thây bọn họ.
Mắt thấy người đàn ông đằng trước tốc tộ chậm lại, Trần Diệu chớp cơ hội giãy giụa, nhưng đột nhiên hắn phanh gấp, Trần Diệu không thể chống chế chân lao thẳng vào người hắn.
Hắn kéo lại, choàng qua eo cô, trong khoảnh khắc đó, Trần Diệu có cảm giác ngực bị bóp lấy.
Trần Diệu sửng sốt, sau đó giơ tay cào mặt đối phương.
Hắn cười một tiếng, thanh âm kia cực kỳ dầu mỡ khó nghe, sau đó thả cô ra. Phía sau lưng Trần Diệu trực tiếp đυ.ng phải lan can, vai áo lại lần nữa rũ xuống.
Cô cúi đầu, rốt cuộc không thể kiềm được nước trong hốc mắt.
Giây phút hoảng hốt, âm thanh của hai nữ sinh khi nãy truyền đến: "Cố gia! Cố gia!"
Giây tiếp theo, cằm Trần Diệu bị nâng lên, tầm nhìn bị nước mắt làm mờ nhưng khuôn mặt điển trai của Cố Diệc Cư vẫn đập vào mắt, ánh mắt Trần Diệu mông lung nhìn anh.
Cố Diệc Cư trầm mặc nhìn cô vài giây, đôi mắt lập tức nhiễm tia âm ngoan.
Anh buông cằm cô ra, xoay người nắm lấy cây gậy bóng chày bên cạnh, bước đến khu đổi giày, cây gậy bóng chày nâng lên, khuôn mặt người đàn ông sờ ngực Trần Diệu đã bị đánh co quắp.
"Mẹ nó anh là ai?" Ba người còn lại lập tức ném đồ trong tay, đứng dậy vây quanh Cố Diệc Cư, tiếng đánh nhau vang lên từ khu đổi giày.
Cái tay chạm vào Trần Diệu bị Cố Diệc Cư đánh gãy xương. Toàn bộ sân trượt im lặng rồi đổ xô đi xem náo nhiệt.
Tim Trần Diệu thắt lại, cô lập tức cởi giày chạy ra ngoài.
Khu đổi giày đã không còn ai, chỉ có Cố Diệc Cư và bốn người đàn ông, Cố Diệc Cư không bị thương, mặt khác bốn người kia thì nằm thoi thóp.
Trần Diệu nhỏ giọng gọi: "Cố Diệc Cư."
Cố Diệc Cư ném gậy bóng chày trong tay, kéo Trần Diệu rời đi. Lúc này một cơn gió vụt qua sau lưng, Cố Diệc Cư quay lại, dư quang đuôi mắt khẽ lóe lên.
Cố Diệc Cư nghiêng đầu tránh, nhưng cằm vẫn bị trúng.
Chân dài vừa nhấc lên, anh đem đối phương đạp ra ngoài. Một tiếng loảng xoảng, người đàn ông kia đập mạnh vào tủ rồi trượt dài trên mặt đất, nhẫn đầu hổ lăn ra khỏi tay hắn.
Trần Diệu ngẩng đầu nhìn Cố Diệc Cư, máu từ cằm chảy xuống.
Trần Diệu giật mình, kiễng chân nhìn lên: "Anh bị thương."
Giữa mày Cố Diệc Cư vẫn còn tia tàn nhẫn. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đẫm đầy lo lắng, so với bình thường càng thêm dịu dàng.
Cố Diệc Cư nhìn cô nửa ngày, kéo tay cô xuống, cười khẽ một tiếng: "Không sao đâu."