Chương 5

Chương 5

Nghỉ hè Trần Diệu cũng không đi đâu chơi, chủ yếu là cùng gia đình Liễu Anh đi du lịch trong mười ngày, nửa tháng.

Liễu Anh là con một trong gia đình nên cô có thể độc chiếm tình yêu của ba mẹ, an tâm làm đứa con gái rượu của ba mẹ. Một đứa trẻ bị ba mẹ ghét bỏ như Trần Diệu căn bản không thể so sánh với Liễu Anh.

Không biết có phải tạo hóa trêu ngươi hay không. Ba Liễu và ba Trần đều làm cùng xưởng, cùng một bộ phận, từng bước một cùng thăng tiến. Về sau tổ chuyên môn thiếu người, ba Liễu cùng ba Trần cùng cạnh tranh chức vị này nhưng vị trí này rơi vào tay ba Liễu.

Không bao lâu sau thì phải chuyển công tác, ba Liễu được chuyển thẳng về bộ phận thuộc tổng công ty, tiền lương tăng gấp năm lần.

Hiện nay, gia đình Liễu Anh mua một căn nhà và chuyển đi trước khi giá đất ở thành phố Y lên cao, cuộc sống của gia đình Liễu Anh vì vậy mà khá giả lên.

Mà gia đình Trần Diệu hiện nay vẫn chỉ có thể quanh quẩn ở thành Trung Thôn.

Bởi vì Trần Diệu có kinh nguyệt nên cả người khó chịu, chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi, không có cách nào cùng Liễu Anh ra ngoài chơi. Liễu Anh có chút thất vọng nhưng cô vẫn đưa Trần Diệu về đến nhà. Đến đầu cầu thang cô đã thấy Trần Hân từ trên lầu đi xuống, Liễu Anh bĩu môi lôi kéo Trần Diệu, không muốn chào hỏi Trần Hân.

Trần Hân nhìn Trần Diệu, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Trần Diệu gật đầu có lệ, Trần Hân ừ một tiếng, mang theo bộ đề rời đi.

Hôm nay cô ta xõa tóc, váy Chu Lệ mua cho trong kỳ nghỉ hè. Trần Hân mặc váy trắng cả người tràn ngập tiên khí, hơn nữa tư thế bước đi khiến người ta có cảm giác xốn xang.

Trần Diệu nhìn ánh mắt Liễu Anh vẫn luôn đặt trên người Trần Hân, nói: "Chị ấy đẹp như vậy sao?"

Liễu Anh lập tức quay đầu lại, ôm lấy Trần Diệu, nói: "Không, tớ đang muốn xem chị cậu giả nai thế nào."

Trần Diệu nhíu mày: "Không được nói xấu sau lưng nha."

Liễu Anh cười, gật đầu: "Biết, nhưng mà.. Cố gia cũng biết chị ta? Quen khi nào vậy?"

Liễu Anh lúc này mới nhớ tới những gì cô đã nghe thấy trong phòng nghỉ hôm nay.

Chuyện này đâm đến chỗ đau của Trần Diệu. Trần Diệu mím chặt môi, không trả lời. Cô hỏi Liễu Anh: "Cậu có muốn lên nhà không?"

"Không thèm, tớ không muốn gặp ba mẹ cậu."

Trần Diệu: "..."

Liễu Anh véo má Trần Diệu: "Hẹn lần sau nhé, trở về nghỉ ngơi thật tốt."

"Đã biết."

Trần Diệu đẩy tay Liễu Anh ra. Hai người tạm biệt ở đầu cầu thang, Trần Diệu lên lầu về nhà.

Chu Lệ hôm nay không đi làm. Sau khi Trần Diệu đi vào, Chu Lệ đang ngồi trên sô pha xem sổ sách mấy hôm nay, vừa nhìn thấy cô liền nhíu mày, nói: "Không về ăn cơm sao không nói một tiếng?"

Trần Diệu không trả lời Chu Lệ, cô hiện tại vô cùng đau đớn, vừa đi vào phòng vừa xoa bụng.

Chu Lệ nhìn cô xoa bụng, hỏi: "Đau dạ dày à?"

Trần Diệu thiếu chút nữa chửi thề "đau cái quèn".

Cô bước vào phòng, đóng sập cửa lại. Dù sao xưa nay Chu Lệ chưa từng nhớ rõ mấy chuyện này của cô.

Trần Diệu liên tục ở trong nhà ba ngày, mặt tái nhợt vì đau, không ra khỏi cửa giây nào. Đến ngày thứ tư cuối cùng cũng tốt lên một chút, nhưng Trần Diệu vẫn tiếp tục ở nhà, có kinh nguyệt đi đâu cũng bất tiện. Hơn nữa cô còn đang tức giận, không muốn nghĩ đến gặp Cố Diệc Cư.

Một tuần sau.

Liễu Anh hẹn Trần Diệu ra ngoài làm bài tập.

Con gái thích làm gì cũng có nhau, ngay cả làm bài tập về nhà.

Thành tích của cả hai không đặc biệt tốt, nhưng kết quả khả quan hơn khi cùng nhau học.

Thời tiết thuận lợi, không quá nắng, có điều hơi nóng.

Khi hai người tới Bingsutt*, Liễu Anh và Trần Diệu đã đổ đầy mồ hôi. Ngoài cửa còn treo một cái chuông, lúc mở cửa âm thanh vang lên thanh thúy.

*loại hàng quán kiểu Hồng Kông

Hai người đi vào.

Trần Diệu thấy Trần Hân đang ngồi cùng mấy người bạn trong lớp gần cửa sổ, cô dừng một chút chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, giây tiếp theo cô thấy Cố Diệc Cư cùng Triệu Nghĩa cũng đang ở đó, chỉ cách chỗ ngồi của Trần Hân hai chiếc bàn.

Cố Diệc Cư chân dài gác lên thanh gỗ dưới bàn, trên bàn có một quyển sổ mỏng, trong miệng ngậm một quả dâu, mặc áo sơ mi đen cùng quần jean xanh, dáng vẻ lười biếng.

Triệu Nghĩa ngồi bên cạnh đang dựa lưng vào ghế chơi game.

Đây là lần đầu tiên Trần Diệu thấy Cố Diệc Cư trong Bingsutt.

Bingsutt là một trong những địa điểm yêu thích của Trần Hân. Cô cũng giống các học bá khác, đều thích ở bên ngoài tìm một nơi yên tĩnh ngồi làm đề.

Trần Diệu chết đứng tại chỗ.

Liễu Anh từ phía sau đi đến, à một tiếng.

Cố Diệc Cư liền ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài xẹt qua bên này.

Tim Trần Diệu thịch một tiếng, cảm giác bối rối muốn xô cửa chạy ra ngoài. Nhưng sau đó cô mím môi, kéo Liễu Anh tìm chỗ trống ngồi xuống. Vừa vặn vị trí này ở giữa bàn của Trần Hân và Cố Diệc Cư.

Triệu Nghĩa thấy Trần Diệu, cười chào hỏi: "Hắc, đã lâu không gặp, rất nhớ em đó."

Trần Diệu quay đầu lại, cố nặn ra một nụ cười.

"Anh Triệu, đã lâu không gặp."

Thanh âm trong trẻo ngọt ngào.

Triệu Nghĩa a một tiếng, run run bả vai: "Đừng gọi như vậy, chịu không nổi chịu không nổi."

Cố Diệc Cư ở một bên cười khẩy một tiếng, nuốt quả dâu tây vào trong miệng, tiếp tục nhìn màn hình trước mặt.

Liễu Anh đẩy Trần Diệu.

Trần Diệu liếc Liễu Anh một cái, hỏi: "Sao vậy?"

Liễu Anh chỉ chỉ Cố Diệc Cư: "Không chào sao?"

Trần Diệu mở sách bài tập đặt lên bàn, không quan tâm.

Bên này Triệu Nghĩa cũng chọc Cố Diệc Cư, hề hề nói: "Hai người vẫn giận dỗi à? Cô bé không thèm chào cậu."

Đầu ngón tay thon dài cầm lên miếng xoài ướp lạnh, Cố Diệc Cư không quan tâm, thản nhiên cắn vụn, trên mặt không có biểu cảm dư thừa.

Trong lúc đó.

Ba bàn duy nhất trong Bingsutt yên tĩnh, mỗi người đều bận rộn với việc riêng của mình. Trần Diệu đang cắn bút làm bài tập với Liễu Anh, thỉnh thoảng nhìn qua bàn của Trần Hân. Trần Hân nghiêm túc cúi đầu làm bài, ngược lại, mấy bạn cùng bàn có chút không tập trung, rất nhiều lần nhìn trộm Cố Diệc Cư.

Rốt cuộc có một vị đại phật Cố gia đang ở đây.

Ngay cả các học bá cũng hiếu kỳ.

Một lát sau, Trần Hân cùng vài người lên tiếng thảo luận, hình như giải không được.

Tiếng thảo luận nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu của căn phòng,

Trần Hân nói: "Hay gọi điện hỏi thầy?"

Triệu Nghĩa cầm kem que trên tay, mang theo một túi kem que khác vừa từ bên ngoài trở về, nghe thấy vậy liền không chút xấu hổ mà đi qua: "Câu nào? Tớ giúp được không?"

Nguyên một hội bị hoảng sợ.

Triệu Nghĩa liếc tờ đề toán trong tay Trần Hân, cười cười: "Chỉ vậy thôi sao?"

Trần Hân mím môi, hiển nhiên có chút khó chịu với thái độ của Triệu Nghĩa, im lặng lấy lại tờ đề toán.

Loại chán ghét cùng thái độ này khiến Triệu Nghĩa có chút không vui, nở nụ cười ôn nhu, cứ thế cướp đề toán: "Tớ nhờ Cố gia giải cho cậu, bài toán đơn giản như vậy không chỉ cóhọc bá Nhất Trung mấy người mới làm được."

Nói xong không nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Hân, trực tiếp đi đến trước mặt Cố Diệc Cư, ném cho anh: "Cố thiếu gia, giải quyết đi."

Lập tức, ánh mắt của những người trong phòng đều dồn về phía Cố Diệc Cư.

Mọi người đều có chút tò mò, Cố Diêc Cư đánh nhau như cơm bữa, tiếng xấu vang xa liệu có thể giải toán được không?

Cố Diệc Cư nhìn đề bài, ngả người ra sau ghế, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Nghĩa.

Triệu Nghĩa gõ lên bàn: "Cố thiếu gia, giúp các em gái một chút."

Trần Hân đứng lên, ngập ngừng nói: "Trả cho tôi."

Nhìn bộ dạng này, cảm thấy Cố Diệc Cư sẽ thể làm được.

Trần Diệu không vừa mắt bộ dạng này của Trần Hân, cô nhìn Cố Diệc Cư cười ngọt ngào: "Cố thiếu gia, cố lên nha."

Giọng nói ngọt ngào có chút ỷ lại này thật sự rất động lòng người. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn Trần Diệu một cái, Trần Diệu tiếp tục cười, Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng, cầm bút.

Viết ý tưởng giải bên cạnh bài toán.

Sau một vài phút.

Trần Hân nhìn lời giải được ghi rõ ràng, vẻ mặt trống rỗng.

Học bá bên cạnh cảm thán: "Ra là vậy."