Chương 46: Người phụ nữ giống Trần Hân

"Tôi quên." Cố Diệc Cư cười đáp.

Giọng nữ kia trêu chọc vài câu rồi cúp điện thoại. Trần Diệu vừa ăn mì vừa quan sát sắc mặt của anh, Cố Diệc Cư cất điện thoại rồi nhìn cô: "Đêm nay để Tiểu Quất ở nhà chơi với em, anh ra ngoài một lát."

Vì cô ngồi trên đùi anh nên có thể nghe được cuộc hội thoại.

Một chất giọng rất êm tai, mang nét quyến rũ của một người phụ nữ từng trải.

Đây cũng là điều mà Trần Diệu đã lăn lộn ngoài xã hội bốn năm nhưng vẫn còn là tờ giấy trắng chưa học được. Cô đang ở độ tuổi lưng chừng giữa lớn hẳn và thiếu nhi, vì thế mà cô chưa toát ra được cái mị lực trưởng thành như người trong điện thoại anh. Trần Diệu rũ mắt: "Nếu anh không có nhà thì em về."

Cố Diệc Cư đến bên vòng tay qua eo ôm cô: "Ở nhà đợi nhé, anh sẽ về ngay."

Trần Diệu chớp chớp mắt.

"Này." Cố Diệc Cư ra hiệu cho Tiểu Quất, nhỏ đi đến bên chân Trần Diệu rồi dụi đầu mèo vào bắp chân cô, cảm giác xù xù mềm mại từ lông tiểu meo hấp dẫn sự chú ý của Trần Diệu.

Tiểu Quất ngẩng đầu mèo lên: "Meo meo.."

Thật đáng yêu quá mà.

Cố Diệc Cư thấp giọng: "Tiểu Quất chưa ăn đâu, em cho nó một chút nước và hạt mèo, tất cả đồ trong nhà em đυ.ng chạm thoải mái."

Trần Diệu cứ dán mắt vào Tiểu Quất.

Một lúc sau cô mới ừ một tiếng.

Cố Diệc Cư nâng cằm cô lên, nương theo tư thế cúi xuống ngậm lấy môi cô.

Tính cay nóng của ớt làm môi cô đỏ rực, đầu lưỡi của anh nhanh nhẹn tiến công vào, mυ"ŧ đến khi cô phải thở dốc thì lùi lại ho kịch liệt.

Cố Diệc Cư ho đến nỗi chống tay xuống bàn.

Thấy vẻ vật vã của anh, Trần Diệu đột nhiên bật cười, Cố Diệc Cư xoa nắn cặp môi hồng của cô: "Ăn nhiều ớt cay sẽ đau bụng."

Trần Diệu đẩy anh ra: "Đi đi, em đi giặt quần áo."

"Được."

Nói rồi Trần Diệu trượt từ đùi anh xuống đi thu dọn bát đĩa. Cố Diệc Cư đứng dậy, cởi bộ đồ ngủ đã xộc xệch ra: "Trong bếp có máy rửa bát."

Trần Diệu đi vào phòng bếp: "Hiểu rồi, đi đi."

Cô cho bát đũa vào máy rửa bát rồi cúi đầu xem cách dùng.

Nhưng thỉnh thoảng trong đầu cô vẫn văng vẳng giọng nữ đó.

Lúc này Trần Diệu mới phát hiện.

Tám năm qua, cô không biết chút gì về Cố Diệc Cư.

Không biết tám năm này anh đã làm những gì..

Lúc tiếng máy rửa bát khởi động, Trần Diệu mới buông tay, lau khô lòng bàn tay ướt rồi rời khỏi phòng bếp. Cố Diệc Cư đi ra từ phòng chính vẫn còn đang ngậm thuốc lá, cúi đầu cài khuy áo sơ mi, giữa hai mày lộ vẻ lãnh đạm, hoàn toàn không giống vẻ mặt phảng phất ý cười như lúc ăn mì.

Khi đó anh rất ấm áp.

Cố Diệc Cư bỏ thuốc lá ra, nhìn Trần Diệu: "Qua đây."

Trần Diệu dựa vào cửa: "Anh muốn gì?"

"Cài áo cho anh."

Trần Diệu bĩu môi: "Không thích."

Cố Diệc Cư rít một hơi thuốc, gương mặt đẹp trai ẩn hiện sau màn khói thuốc lượn lờ. Anh cười rồi sải bước đến bên Trần Diệu, sau đó khom lưng: "Giúp anh.."

Anh chỉ mới cài ba cúc áo từ dưới lên, khi cúi xuống thì nửa phần trên bị lộ, Trần Diệu nhìn thoáng qua đã đỏ mặt.

Người đàn ông không biết xấu hổ này.

Cô mím môi, miễn cưỡng duỗi tay ra cài từng khuy từng khuy một.

Khi chỉ còn hai, ba cái cuối cùng thì Cố Diệc Cư muốn đứng dậy. Trần Diệu dùng sức kéo mạnh khiến Cố Diệc Cư nhướng mày: "Sao vậy em?"

Trần Diệu không trả lời mà dùng những ngón tay tinh tế móc lại đến nút cuối cùng, xương quai xanh và chiếc cổ thon dài của anh bị giấu dưới lớp áo, anh cúi đầu nhìn rồi cười khẽ.

Tim Trần Diệu đập thình thịch, giấu hai tay ra sau lưng: "Được rồi."

Kẽ ngón tay của Cố Diệc Cư kẹp thuốc lá, ánh mắt trượt từ đường viền cổ áo xuống quét qua cửa kính của nhà bếp.

Khóa rất chặt.

Anh quay đầu lại khẽ hôn xuống khoé môi của Trần Diệu: "Anh đi nhé."

Trần Diệu ừ rồi xoay người, nhìn anh ngậm thuốc lá đi đến huyền quan cúi người xỏ giày rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tiểu Quất quanh quẩn dưới chân Trần Diệu cũng nhìn theo cô bóng dáng người đàn ông khuất sau cửa.

Trần Diệu chợt thấy mình hơi giống bà vợ tiễn chồng ra ngoài, tim lại đập lỡ một nhịp, vội vàng xoay người nhặt Cam Nhỏ dưới chân bế nó về ổ.

Tầm nhìn trong nhà của Cố Diệc Cư rất đẹp, cửa kính kéo từ sàn nhà lên trần, bên ngoài là ban công rộng. Nhìn từ cửa sổ có thể thấy khu nghỉ dưỡng và suối nước nóng nhân tạo tọa lạc bên sườn núi.

Có vẻ anh chuộng màu đen và trắng, đồ trang trí trong nhà cũng là đen trắng.

Đơn giản, sang trọng, nhưng cũng lạnh lẽo.

Hai chiếc vali đã được Cố Diệc Cư mang vào phòng. Sau khi Trần Diệu cho Tiểu Quất ăn, cô đi vào phòng thì phát hiện vali của mình đã bị mở ra.

Lại thấy quần áo trong rương đều đã bị Cố Diệc Cư treo lên.

Quần áo cô để cạnh của anh, còn chu đáo chừa cho cô một khoảng trống lớn.

Trần Diệu: "..."

Cô đang tìm đồ ngủ thì di động kêu.

Là WeChat.

Liễu Anh: "Diệu Diệu, hình như ba mẹ cậu đến Hải thị, hôm nay tớ nhìn thấy họ ở dưới chung cư."

Trần Diệu khựng lại, buông bộ đồ ngủ trong tay ra.

Cô trả lời Liễu Anh: "Họ đến tìm tớ à?"

Liễu Anh: "Không biết, chắc không phải, hình như họ định thuê nhà."

Trần Diệu: "..."

Liễu Anh: "Nhưng tớ không thấy bản mặt của chị cậu đâu cả, chỉ có ba mẹ cậu.. Ba cậu thấy tớ còn chào cơ mà."

Trần Diệu: "..."

Cô vừa nói chuyện trong WeChat với Liễu Anh xong thì điện thoại di động cũng reo, là một số lạ.

Trần Diệu ngồi xếp bằng dưới đất, nhận cuộc gọi.

Giọng của Trần Kính Khang vang lên: "Diệu Diệu, ba mẹ đã đến Hải thị."

Trần Diệu vừa nghe giọng của ông đã định cúp máy, Trần Kính Khang lại nhanh như chớp cướp lời: "Đừng cúp máy, ba chỉ muốn con biết về chuyện bị sa thải.. Mẹ cũng không trách con.."

Ngữ điệu đột nhiên yếu hẳn, Trần Diệu nhíu máy, lúc sau mới cười lạnh đáp: "Không trách sao?"

Chu Lệ còn hận không thể dạy dỗ cô trước mặt bàn dân thiên hạ kìa, cái gì mà "không trách."

Trần Kính Khang cũng phát hiện lời của ông không đáng tin, ông thở dài: "Thôi, ba chỉ muốn nói vậy, nếu con muốn ăn dưa chua thì gọi số này, ba để cho con."

"Không cần." Trần Diệu không yếu đuối đến độ bị mua cuộc, cúp luôn.

*

Chiếc Mercedes đen chạy thẳng đến quán rượu Danh Uyển.

Ở bại đậu xe có một thanh niên đứng chờ để giữ chìa khóa xe, Cố Diệc Cư xuống xe, gió thổi nhè nhẹ khiến áo sơ mi của anh bay phấp phới, anh chỉnh đồng hồ, xắn tay áo rồi sải bước về phía cửa. Mùi rượu quanh khu này nồng đậm, mọi nơi trong quán đều là pha lê bổ trợ cho ánh đèn sáng trưng, anh vừa vào cửa đã thấy những người ngồi trên sofa vẫy tay ra hiệu.

Triệu Nghĩa nâng ly rượu lên, cười nói: "Mê đắm mỹ nhân ở nhà rồi chứ gì?"

Cố Diệc Cư đi qua ngồi xuống ghế.

Có ba người ngồi đối diện, hai nam một nữ, đầu đinh là Thanh Lệ, người đeo kính gọng bạc là Đỗ Túc, còn cô gái mặc váy đỏ là Chung Dao, cô chống cằm đánh giá Cố Diệc Cư.

Đôi môi đỏ mọng cong lên thành vẻ tươi cười: "Cố gia đang yêu à?"

Cố Diệc Cư vươn tay nhận điếu xì gà Thành Lệ đưa, hít một hơi, cười nhạt: "Trên mặt tôi rõ lắm à?"

Chung Dao cười: "Triệu gia bật mí rồi mà?"

Triệu Nghĩa cười haha rồi xoay người đi đến chống tay sau ghế của Cố Diệc Cư: "Nó á, gặp được người có thể trị được nó rồi."

Đỗ Túc tháo kính, lau nhẹ nhàng lên mắt kính, cung kính hỏi: "Người đó là chị dâu của chúng ta, phải không?"

Thành Lệ đẩy xì gà đến trước mặt Cố Diệc Cư, nói: "Bảo sao mấy năm ở Myanmar không động vào phụ nữ."

Chung Dao đung đưa đôi chân dài, vẫn đang chống cằm, khẽ mỉm cười nhưng cảm xúc phức tạp hiện lên dưới đuôi mắt.

Cố Diệc Cư bị trêu cũng kệ, hai chân giao nhau, điếu xì gà của anh đã bị hút thấy đáy.

Anh nói: "Hai ngày nữa sẽ ra mắt cô ấy với mọi người, nhưng.. đừng đề cập đến Myanmar."

"Hiểu." Thành Lệ cười rộ lên.

Triệu Nghĩa cầm văn kiện bên cạnh lên, đặt lên bàn: "Hạng mục mới đây, những gì cần thiết thì tao xong rồi, bọn mày trực tiếp nhận nhiệm vụ là được, A Lệ đi theo Cố gia.."

Chung Giao lật xem nhiệm vụ của cô ấy rồi bất lực hỏi: "Sao không để tôi đi theo Cố gia?"

Cố Diệc Cư cười: "Cô muốn sao? Vợ tôi hay ghen lắm."

Chung Dao nhếch môi: "Thật à?"

*

Đêm nay rượu trang không chỉ có hội nhóm của Cố Diệc Cư, mà còn có những người khác. Hàng xe ra ra vào vào ngoài cửa, một chiếc Cadillac dừng ở bãi đỗ xe, Trần Hân và Dương Hoa đi xuống từ trong xe, hai người khoác tay nhau đi vào, Dương Hoa vừa đi vừa gọi điện thoại.

Đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, túm tay Trần Hân.

Trần Hân theo tầm mắt của cô hướng về dãy sofa bên kia, liếc một cái đã nhận ra Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi đen đang hút xì gà, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng nới lỏng đường cổ áo, có vẻ hơi khó thở, nghiêng đầu nói chuyện với Triệu Nghĩa, nụ cười bên môi của người đàn ông phảng phất như không, xì gà trên đôi môi mỏng xứng với phong thái của anh.

Càng khiến anh gợi cảm hơn.

Trần Diệu mê mẩn ngắm anh.

"Cố gia, tối nay sơ mi cài đến nút cuối ha?" Chung Dao hiếm khi thấy cúc áo ở cổ của anh được cài, anh luôn để hở hai, ba khuy cuối.

Cố Diệc Cư dừng lại, cụp mắt xuống, nói: "Vợ tôi cài đấy."

Triệu Nghĩa: "..."

Chung Dao ồ một tiếng, đuôi mắt đậm ý cười cong cong như hồ ly.

Bên này.

Dương Hoa cúp điện thoại thấy Trần Hân thất thần thì kéo tay cô, ra hiệu cho cô hoàn hồn, nhưng.. giây tiếp theo, mắt của Dương Hoa lại cứng đờ.

Cô gọi Trần Hân một tiếng: "Hân Hân, bạn nhìn kìa."

Trần Hân tỉnh lại, quay đầu nhìn Dương Hoa, Dương Hoa chỉ vào cô gái ngồi đối diện với Cố Diệc Cư, đầu ngón tay có chút run rẩy: "Người mặc váy đỏ kia nhìn qua.. rất giống bạn?"

Trần Hân nhìn theo tầm mắt cô.

Thấy rõ khuôn mặt của Chung Dao, một tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu cô.

Nếu là ngày trước thì chỉ giống sáu phần, nhưng Trần Hân mới làm tóc xoăn vì công việc yêu cầu, người phụ nữ này cũng có tóc xoăn nên bây giờ cô ta giống Trần Hân đến bảy phần. Trần Hân hơi kích động, nhưng cũng sững sờ, cô chộp lấy tay của Dương Hoa: "Hoa.. bạn nói xem.. bên cạnh anh ấy có người giống mình vậy sao?"

Dương Hoa cũng ngơ ngác nhìn Chung Hoa: "Thật sự rất giống.."

"Trước kia bạn điều tra Cố Diệc Cư ở Myanmar mà? Người cạnh anh ấy.. chắc bạn phải biết chứ?" Dương Hoa đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng.

Trần Hân nhớ đến chồng tư liệu ngày trước.

Cô đột ngột nhớ ra: "Có, có một em gái của đối tác đi theo bọn họ, sau đó người kia vẫn luôn đi theo Thành Lệ, anh em của Cố Diệc Cư.."

Tám năm qua, ngoài việc đến Myanmar để tìm Cố Diệc Cư thì Trần Hân cũng điều tra thông tin của anh.

Chỉ là anh về nước khá im hơi lặng tiếng.

Cũng trong thời gian này, anh trở thanh CEO của tập đoàn Angel.

"Thì ra người đó là người phụ nữ này.. Hân Hân.. Tại sao ngay từ đầu bạn không tìm anh ấy.." Dương Hoa cũng cảm thấy khó tin.

Trần Hân vô thức siết chặt tay, ánh mắt dừng trên người bọn họ.

Cô biết tên của những người này.

Cũng là điểm cô tự hào.

Điều Trần Diệu không có.

Vì đến nay, Trần Diệu vẫn không biết gì về Cố Diệc Cư trong tám năm đó.

Trần Hân tự lẩm bẩm: "Anh ấy.. Ngày đó anh ấy nói tớ rất đẹp, lại quen người phụ nữ như vậy ở Myanmar. Anh ấy vẫn luôn thích vẻ ngoài của tớ, phải không?"

"Mà vì sao sau khi trở lại, anh ấy lại chọn Trần Diệu chứ.."

Dương Hoa: "Còn không phải vì con em bạn to gan.. cố ý hiến thân để anh ấy nhớ sao?"

Đôi mắt Trần Hân loé lên, sắc mặt tái nhợt, có chút không cam lòng nhưng rồi nhớ lại chuyện ở quán bar ngày đó lại thấy tâm sụp xuống.

"Cuối cùng mình và anh ấy không có duyên phận.."

Dương Hoa không nghe ra Trần Hân tự bỏ cuộc nên nhanh chóng an ủi cô.

*

Trần Diệu chơi với Tiểu Quất một lúc rồi thϊếp đi, khi tỉnh lại thì đã gần mười một giờ, trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương.

Đó là mùi hương từ tủ quần áo của Cố Diệc Cư, nhưng bên cạnh vẫn trống rỗng.

Cố Diệc Cư chưa về.

Trần Diệu che miệng ngáp một cái rồi ngồi dậy, sau đó đi đến giường tìm di động.

Có thêm hai tin nhắn WeChat.

Trần Diệu dụi mắt mở ra, màn hình sáng lên.

Giây tiếp theo.

Điện thoại rơi thẳng xuống đất, màn hình vẫn mở, đối diện với Trần Diệu.

Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn bức ảnh được phóng to kia.

Ngồi đối diện với Cố Diệc Cư là một người phụ nữ trông rất giống Trần Hân, cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, đang chống cằm nhìn Cố Diệc Cư cười.

Ngay bên dưới còn có một câu rất khıêυ khí©h, người gửi tin nhắn này là Dương Hoa.

"Trần Diệu, thấy không? Cố Diệc Cư chỉ thích vẻ đẹp như chị gái mày thôi.. Người này là đối tác của anh ấy ở Myanmar."

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----