- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay
- Chương 27: Anh thật trẻ trâu
Không Thể Buông Tay
Chương 27: Anh thật trẻ trâu
Theo đuổi ai?
Đương.. Đương nhiên là theo đuổi Trần Diệu..
Vẻ mặt thư ký có vẻ mờ mịt và lo lắng, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, ý mời Cố tổng tự mình đi xem.
Ngày thường Cố Diệc Cư đã đáng sợ, nhưng bây giờ lại đáng sợ hơn.
Cả người thư ký toát mồ hôi lạnh.
Cố Diệc Cư quay đầu lại thấy Trần Diệu không biết vì cái gì đã khỏi văn phòng mình. Anh lạnh mặt đi đến bên cửa sổ, thăm dò nhìn xuống.
Dưới tòa cao ốc của tập đoàn Angel, một khung cảnh náo nhiệt, chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ mở cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen ngồi ở ghế lại, chân đạp lên cánh hoa.
Rất quyến rũ.
Rất bắt mắt.
Rất tươi trẻ, đầy sức sống.
Cố Diệc cư bóp điếu thuốc, nheo mắt..
Có người theo đuổi như vậy sao?
*
Trần Diệu nhân lúc Cố Diệc Cư không chú ý rời văn phòng, chân giẫm lên giày cao gót đi vào thang máy trở về bộ phận của mình. Khi cô bước vào, không ít người chú ý đến cô. Trần Diệu có chút khó hiểu, cô ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu mới phát hiện ra hình như mình quên thứ gì đó.
Tiểu Vân bưng cà phê đi vào, nhìn thấy Trần Diệu liền nói: "Diệu tỷ tỷ, chị không xuống lầu xem một chút sao?"
Trần Diệu sắp xếp lại các văn kiện.
Cô đã nhớ ra thư ký của Cố Diệc Cư nói có người theo đuổi cô, còn ở dưới lầu rải đầy cánh hoa, là Giang thiếu của tập đoàn Giang thị, nhưng sao có thể?
Cô không quen ai là Giang thiếu của cái gì Giang thị.
"Không xem." Trần Diệu sảng khoái nói.
Tiểu Vân cả kinh: "Có người theo đuổi chị, là Giang thiếu của tập đoàn Giang thị, anh ta đang chờ chị tan ca, chị không muốn nhìn một chút sao?"
Trời ơi, được theo đuổi mà sao có thể bình tĩnh như vậy?
Tiểu Vân ngay lập tức nhìn Trần Diệu với vẻ ngưỡng mộ, phong thái này.. Cô thích.
Trần Diệu đang gửi tin nhắn cho trưởng phòng Lý báo cáo rằng Cố tổng đã loại ứng viên được chọn sau khi đọc sơ yếu lý lịch, lại nói thêm rằng cô cần cố gắng hơn. Sau khi vào bộ phận nhân sự của tập đoàn Angel, cô đã liên tục hai lần thất bại, nếu không hoàn thành tốt sẽ khó lấy được lòng sếp.
Tuy rằng tâm tư của Cố Diệc Cư có chút quái dị.
Trưởng phòng Lý trả lời: "Không sao, tiếp tục cố gắng. Nhân tiện, em nghĩ sao về người theo đuổi em dưới lầu?"
Trần Diệu: "..."
Tại sao lại chuyển sang đề tài này?
Đương nhiên, không chỉ có trưởng phòng Lý và Tiểu Vân, Liễu Anh cũng gửi không ít WeChat cho Trần Diệu, gọi cô xuống dưới lầu xem. Điều mà Trần Diệu không biết là, bất cứ khi nào nhân viên của tập đoàn Angel có thời gian rảnh sẽ đi đến hóng bên cạnh cửa kính nhìn xuống, nhìn những hoa hồng đỏ rải khắp con đường, còn có chiếc xe mui trần và người bên trong xe thể thao.
Kết quả là, Trần Diệu trở thành người nổi tiếng của tập đoàn Angel trong vòng chưa đầy một giờ.
Rốt cuộc.
Giang thiếu của Giang thị có thể theo đuổi quyết liệt như vậy.
Không ít người lén đàm luận, Trần Diệu ở bộ phận nhân sự tầng 12 nhìn như thế nào? Khuynh quốc khuynh thành? Xinh đẹp đến mức mù mắt?
Sau đó không biết ai truyền ra ảnh chụp của Trần Diệu, ôi, lư sơn chân diện mục.
Lớn lên xinh đẹp.
Được.
*
Cố Diệc Cư mới chỉ chính thức có chỗ đứng vững chắc ở Hải thị trong hai năm qua, là một huyền thoại trong giới. Chưa kể đến sự tàn độc của người đàn ông này, anh ta một tay thao túng cổ phiếu để lật ghế tổng giám đốc, tập đoàn Angel thay máu chỉ trong một đêm, trở thành một nhân vật đáng sợ như lang sói.
Hơn nữa không ai có thể truy tìm ra quá khứ của anh, càng không biết các thông tin chi tiết. Vì vậy nên một số gia đình có gia thế ở Hải thị đều tôn kính anh ta.
Quá nhiều bí ẩn khiến người ta kính sợ.
Những gia đình có gia thế đều nhắc nhở các hậu bối cố gắng không động vào người này.
Bởi vì cũng không biết khi nào được nói chuyện với Cố Diệc Cư.
Vì vậy, khi Giang Vũ nhận được điện thoại của Cố Diệc Cư, anh ta còn sững sờ hai giây: "Cố.. Diệc.. Cư?"
Cố Diệc Cư híp mắt, ngậm thuốc dựa vào cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Cậu đang theo đuổi ai? Cô ấy là người cậu có thể theo thích?"
Giang Vũ ngồi trong xe chờ Trần Diệu tan sở, vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng trên cùng, cho dù tầng trên cùng xa như vậy, trong lòng anh ta vẫn có chút lạnh lẽo.
Anh ta cười, hỏi: "Cố tổng, anh có biết tôi đang theo đuổi ai không?"
Cố Diệc Cư cười khẩy: "Anh nói xem?"
Giang Vũ: "Cô ấy.. Không phải bạn gái anh?"
Cố Diệc Cư: "..."
Giang Vũ: "Nếu không phải bạn gái, chúng ta cạnh tranh công bằng đi, Cố tổng."
Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn xuống dưới lầu, như thể anh đang nhìn Giang Vũ xuyên qua cao lầu. Có vẻ như thiếu gia của Giang thị khá can đảm, không sợ chết.
Điều đó.
Rốt cuộc, Giang Vũ mới từ nước ngoài trở về.
Không biết tình hình.
Cố Diệc Cư có thể cạnh tranh công bằng ở mọi mặt khác, nhưng với Trần Diệu thì không có bốn từ này. Anh cười, rất thấp, giễu cợt: "Giang Vũ phải không?"
Giang thiếu trả lời: "Cố tổng, là tôi."
Nói thật, có thể khiến Cố Diệc Cư chủ động gọi điện cho anh ta, cũng có chút bản lĩnh.
Giang Vũ nghĩ thầm.
Cố Diệc Cư a một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Điện thoại cúp vừa lúc đã qua giờ tan sở được vài phút, Cố Diệc Cư nhặt chiếc áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy vội vàng xuống lầu.
Thư ký cầm tài liệu, hô to: "Cố tổng, ký tên."
Cố Diệc Cư phớt lờ, đi vào thang máy nhân viên, đi thẳng xuống phòng nhân sự ở tầng 12 bước vào.
Đến nơi.
Tất cả đã rời đi.
Anh híp mắt, xoay người trở lại thang máy, một đường xuống tầng 1.
Sảnh tầng 1 đông người qua lại, có chút nhốn nháo, hương hoa hồng phả vào mặt, rất nhiều nhân yên đứng ngồi không tên xem náo nhiệt.
Cố Diệc Cư lợi dùng chiều cao của mình lách qua đám đông.
Lúc đi đến quầy lễ tân, bên cạnh có vài người kinh hô: "Oa, Trần Diệu nhận hoa, đồng ý rồi sao?"
Sắc mặt Cố Diệc cư lạnh lùng: "..."
Nhận?
*
Trần Diệu chưa từng nghĩ đến, người đàn ông dưới lầu thật sự theo đuổi cô, cô căn bản không để trong lòng, định cùng Liễu Anh tan sở đi ăn cơm. Vừa đến cửa đại sảnh, cô đã nhìn thấy một biển hoa, còn dải thành đường đi, ai ngờ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, trên tay cầm đóa hoa hồng, từ trong xe đi xuống đến thẳng chỗ cô.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, cười rộ lên có chút xấu xa, sau khi nhét bó hoa vào trong ngực cô, anh ta cúi đầu nói: "Tôi tên là Giang Vũ, Giang trong sông, Vũ trong Đại Vũ trị thuỷ. Trần Diệu, chúng ta đã gặp nhau."
Trần Diệu: "..."
Liễu Anh đứng cạnh hét lên.
Giang Vũ nhìn gần Trần Diệu, có chút dò xét.
Ngày ấy ở phòng bida, anh cảm thấy động tác của cô rất dứt khoát, cách nói chuyện thú vị, quan trọng là lúc giải thích, giọng nói mềm mại của cô còn mang theo mấy phần kiều mị, lại trêu chọc, thật sự hấp dẫn người khác.
Lúc này đứng gần nhìn kỹ mới thấy cô thực sự xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, khoé môi hơi nhếch lên, lúc này vẻ mặt mờ mịt khiến Giang Vũ cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt.
"Tôi có thể mời em ăn trưa không?" Giang Vũ kéo cổ áo, nói với Trần Diệu.
Trần Diệu nhìn thoáng qua bó hoa trong ngực, đưa ra, muốn trả lại cho Giang Vũ: "Tôi không quen anh, không thể đi ăn cùng anh."
Giang Vũ khẽ mỉm cười: "Không đi ăn cũng không sao, nhưng em nhận hoa đi, em không muốn về sau tôi gây thêm phiền phức cho em chứ?"
Anh giơ tay, chỉ vào một vùng hoa lớn phía sau, ra hiệu cho Trần Diệu nhìn những người xung quanh. Trần Diệu nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên có không ít người, cô mím môi hỏi ngược lại: "Anh cũng biết mình gây phiền phức?"
Giang Vũ rất thông thấu, gật đầu: "Đương nhiên. Em nhận hoa trước đi, nhân tiện thêm WeChat, chúng ta tỉ mỉ nói chuyện?"
Rồi lại bồi thêm một câu: "Em không cho cũng không sao, tôi tìm được."
Trần Diệu: "..."
Người này?
Thiếu gia của cái gì thị?
Rất tốt.
Liễu Anh kích động đến mức đυ.ng Trần Diệu mấy lần, Trần Diệu nhìn Liễu Anh qua khoé mắt, ý tứ trong mắt Liễu Anh là cho anh ta cơ hội đi, Chu Lục đi rồi lại thêm Giang thiếu đến, người này có thể cạnh tranh với Cố tổng.
Thật thần kỳ, Trần Diệu có thể nhìn ra bảy tám phần nội dung trong ánh mắt chớp chớp của Liễu Anh.
Trần Diệu dừng một chút, gật đầu: "Tôi nhận hoa, nhưng cơm không thể ăn. Tôi có thể cho anh WeChat."
Giang Vũ: "Cảm ơn."
Sau khi Trần Diệu nói xong, phía sau truyền đến một hơi hít hà, thầm than Giang thiếu này cũng thật có thủ đoạn.
Thêm WeChat nhau.
Giang Vũ tuân thủ lời hứa không ở lại lâu, nhìn Trần Diệu vài lần, sau đó quay người rời đi.
Thuận tiện giơ tay ra hiệu cho mấy người đến thu dọn cánh hoa trên mặt đất.
Làm việc gọn gàng, khiến người khác có hảo cảm.
Đối với chuyện Trần Diệu nhận hoa, những người xem náo nhiệt lập tức truyền đi.
Liễu Anh càng thêm kích động, kéo Trần Diệu ra ngoài, vừa mới đi ra đã thấy một chiếc Mercedes chạy đến, dừng trước mặt hai người. Cửa kính xe bị kéo xuống, khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệc Cư lộ ra, anh dựa vào cửa sổ, khẽ liếc đóa hoa trong ngực của Trần Diệu, nói: "Đi ăn cơm, nói cho tôi biết về ứng viên còn lại của buổi sáng."
Trần Diệu sửng sốt một giây: "Cố tổng, không phải ngài không vừa ý hắn sao?"
Khoé môi Cố Diệc Cư cong lên: "Tháng này tôi đi công tác cần người đi cùng, chúng ta nói chuyện."
Người đàn ông này nghiêm túc nói về công việc.
Trần Diệu cau mày, nhưng anh ta là sếp, thông báo tuyển dụng vẫn chậm chạp chưa có tiến triển, điều này thật sự làm Trần Diệu đau đầu.
Liễu Anh cũng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Diệc Cư, đẩy Trần Diệu, nói: "Nếu đã như vậy, đi nói chuyện đi. Không phải cậu rất phiền não về vấn đề này sao?"
Trần Diệu thở dài: "Đúng vậy."
Cố Diệc Cư thong thả ung dung sửa lại cổ tay áo, thấp giọng nói: "Lên xe."
Người này một khi che giấu tâm tư thì rất khó bị nhìn thấu, Trần Diệu thật sự nhìn không thấu, hơn nữa bản thân cô rất chuyên nghiệp, trong công việc không pha lẫn bất cứ tình cảm nào, Trần Diệu không nghĩ nhiều liền ngồi vào ghế sau.
Thấy Trần Diệu lên xe, Liễu Anh vẫy tay, rẽ vào góc đường đi đến nhà hàng bên cạnh.
Chiếc Mercedes đen nhấn ga lao ra ngoài.
Trần Diệu vẫn ôm hoa trong tay, hương hoa hồng tràn ngập trong khoang xe, Cố Diệc Cư chống cằm nhìn con đường phía trước, hai người trầm mặc một hồi.
Xe chạy thẳng đến trước một nhà hàng Tây.
Chiếc Mercedes màu đen dừng lại, Cố Diệc Cư cởi dây an toàn xuống xe, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Thuận thế giúp Trần Diệu mở cửa, Trần Diệu rất ít khi thấy Cố Diệc Cư đứng đắn như vậy, điều này khiến cô có chút khẩn trương: "Hoa.."
Cố Diệc Cư ngậm điếu thuốc trong miệng, nói: "Để trên xe."
Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm, cô đương nhiên không muốn cầm hoa vào nhà hàng, thật kỳ quái.
Hơn nữa cô có chút hối hận, không biết tìm thùng rác vứt đi, bây giờ cô có chút xấu hổ.
Cô đặt bó hoa lại trong xe, thuận theo váy bước ra ngoài.
Cố Diệc Cư búng tàn thuốc, cúi đầu nhìn cô. Hai người cùng nhau vào nhà hàng, Cố Diệc Cư đã đặt chỗ, đi thẳng vào bàn.
Ngồi xuống là được dọn đồ ăn lên nhanh chóng.
Anh vẫn nghiêm túc như cũ, sau khi kiểm tra lại món, anh hỏi Trần Diệu thông tin của ứng viên còn lại.
Thấy anh như vậy, Trần Diệu trả lời từng câu một, tự nhiên và nghiêm túc.
Cố Diệc Cư cầm muỗng múc đồ ăn cho Trần Diệu, gật đầu, nói: "Vậy anh ta đi, lúc sớm không kịp nói với em."
Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Lát nữa tôi sẽ gửi email cho anh ấy."
"Ừ."
Sau đó hai người lặng lẽ ăn cơm.
Bầu không khí hòa hợp.
Cố Diệc Cư cũng gắp không ít đồ ăn cho Trần Diệu.
Làm Trần Diệu ngẩng đầu lên nhìn anh vài lần, anh nhướng mày nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Có chút giống với anh của quá khứ.
Trần Diệu vội vàng cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Sau bữa tối, Cố Diệc Cư nhận thanh toán hóa đơn, nói: "Tôi đưa em về công ty."
Trần Diệu gật đầu: "Được."
Một Cố Diệc Cư nghiêm túc như vậy thật sự hiếm.
Hai người rời khỏi nhà ăn, đi đến bãi đậu xe, Trần Diệu duỗi tay mở cửa xe, thấy.
Hoa hồng biến bất.
Cô quay đầu nhìn Cố Diệc Cư: "Hoa.. đâu?"
Cố Diệc Cư dựa vào cửa xe, chậm rãi hút một điếu thuốc, sau đó mới ngẩng đầu lên cười lạnh: "Vứt rồi."
Trần Diệu: ".. Đi một vòng lớn như vậy chỉ để vứt hoa của tôi?"
Cố Diệc Cư nhướng mày: "Ừ."
Trần Diệu: ".. A. Anh thật trẻ trâu"
Cố Diệc Cư: "..."
--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay
- Chương 27: Anh thật trẻ trâu