Chương 26: Tôi rẻ tiền thế sao? Chỉ có 500 một đêm?

"Ha ha ha, chưa phải người yêu mà mày đã gửi cái gì 520, hèn chi bị dỗi." Triệu Nghĩa đứng đối diện chứng kiến toàn bộ quá trình, lập tức cười nhạo Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư lạnh mặt nhìn Triệu Nghĩa một cái, sau đó quay đầu hỏi Trần Diệu: "Muốn ăn khuya không?"

Trần Diệu đặt cây côn xuống, dùng khăn giấy lau tay, lắc đầu nói: "Không đi."

"Đi đi, cô bé, hai thằng đực đi ăn với nhau thật buồn chán." Triệu Nghĩa thò đầu qua, cười cười nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu: "Giảm béo."

Cố Diệc Cư: "Ăn rồi giảm."

Trần Diệu lạnh lùng nhìn Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư nhướng mày, nhìn vẻ quyến rũ của cô gái, hầu kết giật giật. Triệu Nghĩa đứng đối diện chậc lưỡi hai tiếng, lúc này Liễu Anh đi rửa tay về.

Nhìn thấy Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa, cô sửng sốt, bước nhanh hai bước, kéo Trần Diệu ra sau lưng, đem Trần Diệu chặn phía sau: "Cố tổng, sao anh ở đây?"

Cố Diệc Cư ồ một tiếng: "Vì theo đuổi ai đó."

Liễu Anh: "..."

Thôi, lý do này cũng được.

"Đi thôi." Trần Diệu cầm túi nhỏ bên cạnh lên, vỗ vai Liễu Anh, lưu loát nói.

Liễu Anh thở dài, nhìn Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa, lại đi nhanh theo Trần Diệu.

Cố Diệc Cư kéo cổ áo, hai tay đút túi quần, đi theo.

Triệu Nghĩa cười, cũng đuổi theo.

Sau khi xuống lầu, Trần Diệu cúi đầu gọi taxi. Cố Diệc Cư đứng phía sau nhìn bóng lưng của cô: "Không ăn khuya thì tôi đưa em về."

Trần Diệu: "Không cần."

Triệu Nghĩa tặc lưỡi nhìn Cố Diệc Cư: "Bây giờ cô bé dầu muối không ăn, mày thấy sao?"

Cố Diệc Cư không nói gì.

Liễu Anh đứng phía sau Trần Diệu một bước, quàng tay qua vai cô, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Cố Diệc Cư đang đứng trong bóng tối phía sau cô và Triệu nghĩa đứng bên cạnh.

Cố Diệc Cư mặc áo sơ mi và quần tây đen, lười biếng nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu hoàn toàn không để ý đến anh.

Chuyện này khác hoàn toàn với ngày cấp ba cô thầm thích anh, bây giờ vị trí của hai người đã hoán đổi, người ánh mắt không rời khỏi Trần Diệu một chút là anh.

Liễu Anh nhìn ánh mắt bình tĩnh của Trần Diệu.

Nghĩ thầm.

Diệu Diệu, cậu cũng khá tàn nhẫn.

Nói không thích liền không thích, thậm chí không thèm quay đầu nhìn.

Nhưng.

Cô thích Trần Diệu như vậy.

Chỉ trong chốc lát, xe taxi đến, Trần Diệu lôi kéo Liễu Anh lên xe. Trần Diệu chui vào ghế sau trước, Liễu Anh theo sát sau, nhưng vừa cúi người liền bị Cố Diệc Cư một tay xách ra, khom lưng ngồi vào trong xe.

Liễu Anh hét lên: "Cố tổng."

Cố Diệc Cư đóng sầm cửa lại.

Ghế sau xe vốn dĩ đã nhỏ, Cố Diệc Cư vừa ngồi vào đã chiếm hết không gian, Trần Diệu lạnh lùng nói: "Cố tổng, ý ngài là?"

Cố Diệc Cư: "Tôi đưa em về."

Trần Diệu: "..."

Cô định quay đầu mở cửa xe, Cố Diệc Cư nắm lấy tay cô kéo lại, nhỏ giọng nói: "Đừng bắt tôi phải trói em, tôi nghĩ chuyện này thích hợp ở trên giường hơn."

Có vẻ động tác nắm cổ tay cô của anh rất tuỳ tiện và nhẹ nhàng, nhưng Trần Diệu không thể thoát ra được. Trần Diệu giãy giụa một hồi, cô hết cách, cắn răng hỏi: "Liễu Anh đâu?"

"Triệu Nghĩa sẽ đưa về."

Trần Diệu: ".. Anh vô sỉ."

Cố Diệc Cư cười nghiền ngẫm: "Còn gì nữa?"

Giọng điệu nuông chiều này khiến Trần Diệu muốn trợn trắng mắt.

"Chung cư Ngọc Lan." Cố Diệc Cư phân phó cho tài xế.

Tài xế thở dài một hơi, liếc hai người ngồi ở ghế sau, mỹ nam thật xứng đôi vừa lứa với mỹ nữ. Chiếc xe khởi động, trong nháy mắt chạy đi.

"Buông tay."

Xe đã đi, cô thậm chí không thể chạm vào cửa. Trần Diệu đẩy cổ tay khỏi lòng bàn tay của anh, Cố Diệc Cư không ngăn cản cô, buông ra, Trần Diệu lập tức nắm cổ tay của mình dựa vào cửa xe.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, ngửa người ra sau, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối.

"Không nhận hồng bao?"

Trần Diệu: "Vô công bất thụ lộc." *

*Không làm không có lộc hưởng.

Cố Diệc Cư trầm thấp cười: "Ừm, có cốt khí."

Trần Diệu quay đầu nhìn anh, trừng mắt.

Cố Diệc Cư đến gần cô, nói: "Tôi vẫn giữ năm trăm tệ."

Trần Diệu giả vờ không nghe thấy.

Cố Diệc Cư lại cười.

Tài xế không mở nhạc cũng không mở đài, trong xe rất yên tĩnh. Trần Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gương mặt Cố Diệc Cư phản chiếu trong kính, anh cúi đầu xem điện thoại.

Sườn mặt của anh góc cạnh hơn trước, giống như một tác phẩm điêu khắc. Lúc sau, cô dừng trên gương mặt anh, mắt thấy Cố Diệc Cư định ngẩng đầu.

Trần Diệu vội vàng ngoảnh mặt đi, cầm điện thoại lên xem.

Cố Diệc Cư cất điện thoại nhìn cô gái bên cạnh, cô thích mặc quần đùi, đôi chân dài cân đối hoàn hảo, tuy quần áo đơn giản nhưng lại mang lại cảm giác mới mẻ, trước kia cô rất thích buộc tóc đuôi ngựa, nhưng bây giờ tóc cô được quấn lên, gọn gàng sạch sẽ. Cố Diệc Cư đưa tay, chạm vào tóc cô, thấp giọng nói: "Hôm nay em đã làm rất tốt."

Nhắc đến công việc.

Không khỏi nghĩ đến một thân Chanel của Trần Hân.

Trần Diệu tránh ngón tay của anh, làm anh không thể chạm vào tóc cô, có chút khó hiểu: "Cố tổng, sao ngài không chọn Trần Hân?"

Cố Diệc Cư nhìn quần áo mà Trần Diệu đang mặc, dù nhìn rất đẹp nhưng có thể nhận ra chúng không phải hàng hiệu. So với bộ đồ mà chị gái Trần Hân mặc hôm nay, quần áo của cô có vẻ quá mộc mạc. Cố Diệc Cư không đáp lại Trần Diệu, mà thấp giọng hỏi: "Em thích nhãn hiệu nào?"

Trần Diệu chớp mắt.

"Cố tổng, anh hỏi vấn đề này làm gì?"

Cố Diệc Cư: "Mua quần áo cho em."

Trần Diệu: ".. Không cần. Bây giờ tôi muốn biết vì sao hôm nay anh không chọn Trần Hân?"

Câu hỏi này thật sự dựa trên chức vị của cô.

Không có bất kì cảm xúc cá nhân nào.

Công ty đang đang tìm người, không biết khi nào sẽ tìm thấy ứng viên, điều này trở thành cửa ải mà Trần Diệu phải vượt qua.

Đồng thời, cô cũng phải gặt được một số thành tựu sớm trong công ty mới.

Thư ký của Cố Diệc Cư, là một cơ hội tốt.

Sau đó, địa vị của cô sẽ tăng lên.

Hơn nữa, trước đây không phải Cố Diệc Cư thích Trần Hân xinh đẹp sao? Thời điểm anh giảng bài cho Trần Hân, bầu không khí hòa hợp của họ luôn khiến người ta ghen tị.

Tuy rằng Trần Diệu không biết tại sao hai người không thành một cặp trong mấy năm qua.

Nhưng điều đó không thể phủ nhận chuyện Cố Diệc Cư đã từng phải lòng Trần Hân.

Trước kia nghĩ đến cô sẽ đau lòng.

Hiện tại Trần Diệu chỉ phân tích theo lý trí.

Sau khi câu hỏi này nói ra.

Chiếc taxi dừng ngay bên ngoài chưng cư Ngọc Lan.

Đầu ngón tay thon dài của Cố Diệc Cư vẫn vương mùi hương từ tóc của Trần Diệu, anh khẽ xoa xoa, nhướng mi nhìn cô.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô.

Không có một chút ghen tuông như ngày trước, không có dấu vết của việc cố tình trong đôi mắt rõ ràng, xinh đẹp đó.

Cố Diệc Cư nheo mắt lại.

Tâm ẩn ẩn bất an.

Một lát sau, tiếng nói của anh lộ ra tia cố ý: "Tôi sợ em ghen."

Tôi sợ em ghen.

Trần Diệu siết chặt tay nắm cửa.

Cho nên, sự vướng bận của cô trong quá khứ, sự ghen tị của cô khi Trần Hân xinh đẹp hơn mình, Cố Diệc Cư đều biết tất cả, người đàn ông này lại giả vờ câm điếc nhưng thật ra cái gì anh ta cũng rõ ràng.

Trần Diệu cười khẩy, quay sang nhìn Cố Diệc Cư: "Cố tổng yên tâm, ngay cả khi anh kết hôn với Trần Hân tôi cũng không ghen. Tôi còn sẽ mang cho anh một phong bì đỏ lớn, chúc anh trăm năm hạnh phúc."

Cố Diệc Cư im lặng nhìn Trần Hân.

Ánh sáng của đèn trong xe hơi yếu, hơi tối, anh trầm giọng: "Vậy sao?"

Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Trần Diệu đẩy cửa xuống xe.

Cố Diệc Cư mở cánh cửa còn lại ra, cũng xuống xe. Dường như tài xế bị ảnh hưởng bởi tình cảnh giữa hai người, sợ tới mức đạp ga lao đi.

Xe của Triệu Nghĩa vừa lúc chạy đến, Liễu Anh mở cửa xe chạy xuống, ôm cánh tay của Trần Diệu.

Trần Diệu nhìn cô, khẽ mỉm cười, thân thái thong dong, đi một đường đến cửa chung cư.

Triệu Nghĩa thăm dò nhìn Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư đứng ở ven đường, cúi đầu châm điếu thuốc, một giây sau tiến lên, nắm lấy tay của Trần Diệu kéo lại, cúi đầu hôn lên môi cô.

"Chát!" một tiếng

Một cái tát vang dội vang lên.

Triệu Nghĩa ngồi trong xe có chút co rúm lại.

Trần Diệu trừng Cố Diệc Cư, nhanh chóng kéo Liễu Anh vào cổng.

Cố Diệc Cư dùng đầu lưỡi liếʍ khoé môi dưới, cầm điếu thuốc lên hút.

Cười nhạo một tiếng.

Triệu Nghĩa: "..."

Cố gia, mày tìm ngược.

*

Vào phòng, Liễu Anh nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Trần Diệu, thận trọng hỏi: "Cậu có muốn ăn dưa hấu không?"

Trần Diệu ném túi, ngã xuống ghế sofa, nhướng mày cười, nói: "Được, cậu đi cắt đi."

"Tuân mệnh." Liễu Anh nói xong cúi người lấy một quả dưa hấu trong tủ lạnh, mang vào phòng bếp, một giây sau, Liễu Anh chạy ra ngoài, giơ dao nói: "Ô hình như hôm nay là 20/5, hôm nay là lễ tình nhân?"

Trần Diệu gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

Tiếng nói chưa dứt,

Điện thoại của cô lại reo.

Cô cầm lên xem.

Lại co một WeChat chuyển khoản thêm, gửi bởi Cố Diệc Cư. "

Số tiền: 1314.

Trần Diệu:"... "

Một giây sau, cô nhắn lại:" Cố tổng làm vậy nữa tôi sẽ chặn anh. "

Vì lí do công việc, cô không thể tuỳ tiện chặn anh, nhưng nếu chọc cô không vui, vậy thì chặn luôn.

Đầu kia.

Cố Diệc Cư:"... "

*

Sau khi sáng tỏ trong một thời gian dài.

Dương Hoa từ toilet đi ra, nhìn Trần Hân rót rượu vào miệng, liền chộp lấy cầm đi, bất đắc dĩ nói:" Đừng uống nữa. "

Trần Hân đẩy tay cô ra, tiếp tục uống, nhưng Dương Hoa đã giật lấy, đẩy ra, ngồi xuống ôm bả vai Trần Hân, nói:" Nếu không được nhận thì thôi, không có vấn đề gì. "

Đôi mắt của Trần Hân ngập nước mắt, cô quay mặt sang bên nhìn Dương Hoa, mấy năm nay cô đã luyện tửu lượng, lúc này vẫn chưa ngất đi.

" Sao lại không có vấn đề gì? "

" Sao có thể không sao.. "

Cô tâm tâm niệm niệm người đàn ông đó nhiều năm như vậy bặt vô âm tín, cô đã nghĩ nếu Trần Diệu và anh có cảm tình thì đã ở bên nhau.

Nhưng họ không có, lần gặp lại này không phải cơ hội cho cô sao?

Nước mắt chảy dài xuống cằm.

Dương Hoa và Trần Hân quen nhau từ nhỏ, biết tâm tình của cô, cô ấy thấp giọng nói:" Có thể do em cậu.. "

Cản đường?

Trần Hân lau khoé mắt, đột nhiên, có chút hận Trần Diệu.

Hận cô không biết xấu hổ, tám năm trước cô trao thân cho Cố Diệc Cư, làm anh nhớ mãi không quên.

Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi:" Nó thì có gì tốt? "

Dương Hoa thấp giọng an ủi:" Nó không tốt, không bằng cậu.. Cậu nghĩ thử xem, hiện tại có bao nhiêu người theo đuổi cậu? Có bao nhiêu thiếu gia ở Hải Thành này thích cậu? Cậu cứ phải thích tên đàn ông tàn độc kia. "

Không thể phủ nhận rằng Cố Diệc Cư đã là tâm điểm từ tám năm trước, phàm là nữ sinh đều bị anh hấp dẫn, thật ứng nghiệm với câu:" Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. "

Ngay cả Dương Hoa tự tưởng tượng đến anh cũng bị mất trí.

" Yo? Đây là ai? "Tôn công tử cùng mấy người đi đến, thấy Trần Hân dựa vào sofa, cười ngồi xuống. Trần Hân nhấc mí mắt nhìn bọn họ, đều là những thiếu gia của Hải thành, Tôn thiếu gia rất phong lưu, chơi phụ nữ không chút nương tay, ai cũng thấy rõ anh ta theo đuổi Trần Hân.

Dương Hoa vô thức ôm lấy vai Trần Hân, cảnh giác nhìn Tôn thiếu gia.

Tôn thiếu gia bắt gặp ánh mắt của Dương Hoa, khẽ mỉm cười, có vài phần soái khí, anh ta nói:" Nhìn gì vậy? Tôi chưa bao giờ cưỡng ép người khác. "

Dương Hoa chế nhạo.

Tôn thiếu gia không bao giờ cưỡng ép người khác?

Nếu không phải Trần Hân đi cùng người khác, Trần Hân đã bị Tôn thiếu gia kéo đi rồi.

Trần Hân lặng lẽ lau nước mắt, không nói gì.

Thấy cô khóc, tâm ngứa, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống. Anh ta giơ tay gọi rượu, đưa một chai cho Trần Hân:" Uống đi, rượu có thể giải ngàn phiền muộn, đêm nay tôi bồi em? "

Trần Hân nhận lấy rượu, trực tiếp uống một ngụm.

Dương Hoa lo lắng, thấp giọng khuyên nhủ:" Đừng uống như.. "

Hốc mắt của Trần Hân lại đỏ lên, tiếp tục uống.

Tôn thiếu gia nhìn cô uống, lắc lắc cái ly cười cười. Những người còn lại thấy Tôn thiếu gia như vậy, biết anh coi trọng cô gái này, nhìn nhau liếc mắt một cái.

Ngay khi Trần Hân chuẩn bị lấy chai thứ hai.

Tôn thiếu gia đột nhiên đặt ly rượu xuống, phất tay hô:" Giang Vũ, bên này. "

Một người đàn ông đang dựa vào quầy bar uống rượu quay đầu nhìn sang, Tôn thiếu gia lại đứng dậy vẫy tay, Giang Vũ thấy rõ, lúc này mới cầm rượu đi về phía anh ta.

Tôn thiếu gia cười cười đá văng ghế:" Sao tối nay lại đến đây uống rượu. "

Giang Vũ nhìn cô gái nằm bò trên bàn, liếc mắt xẹt qua, gật đầu nói:" Muốn uống. "

" Vậy ngồi xuống cùng uống đi "Tôn thiếu gia kéo Giang Vũ ngồi xuống.

Dương Hoa nhìn vị thiếu gia họ Giang không khỏi mở to hai mắt, sau đó đẩy Trần Hân:" Thiếu gia tập đoàn Giang thị. "

Trần Hân im lặng.

Tôn thiếu thấy Giang Vũ tới, không còn tâm trạng uống rượu với Trần Hân nữa, vì vậy nghiêng đầu nói chuyện với Giang Vũ. Lúc này, một vị thiếu gia khác cầm di động chửi một tiếng.

Tôn thiếu cau mày nhìn sang:" Làm sao? "

Vị thiếu gia kia cười nói:" Tìm được một báu vật. "

" Ở đâu? "Tôn thiếu luôn có hứng thú với nữ nhân, anh ta lập tức thò đầu đến nhìn.

Giang Vũ cầm ly rượu, cũng hơi nghiêng đầu nhìn.

Điện thoại của vị thiếu gia kia chiếu một đoạn video, trong phòng bia, Trần Diệu Liễu Anh chơi, người cầm điện thoại quay rất tốt, đôi chân dài của Trần Diệu, chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp, đường cong lưng càng tinh xảo khi cô cúi người xuống, hơn nữa khi nói chuyện còn mang ý cười, giống như đang trêu chọc Liễu Anh.

Rất quyến rũ, và quan trọng nhất là kỹ thuật của cô không tồi.

Có rất nhiều người xung quanh theo dõi cô, trong video cô thật sự xinh đẹp.

Tôn thiếu gia chỉ vào video:" Đây là ai? "

Giang Vũ yên lặng nhìn không rời mắt, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.

Vị thiếu gia kia lắc đầu:" Không biết. Hôm nay mới thấy. "

Tôn thiếu chậc lưỡi:" Không biết có thể tìm được không? Quần áo trên người không giống hàng hiệu, chỉ sợ là người bình thường.

"Đúng vậy, hẳn là người bình thường." Mấy thiếu gia đều nói, trong vòng này thiên kim tiểu thư đến tay đếm không xuể.

Trong vòng tròn thì còn tìm được, nhưng nếu không phải thì hơi khó.

"Tôn thiếu, cậu có hứng thú?" Giang Vũ đột nhiên hỏi Tôn thiếu.

Tôn thiếu sửng sốt, hắc một tiếng, xua tay: "Bình thường, bây giờ tôi có hứng thú với cô ấy hơn."

Anh ta chỉ tay vào Trần Hân đang nằm trên bàn.

Trần Hân mơ hồ nghe được thanh âm của Trần Diệu, cô ngồi dậy, chống cằm hỏi: "Video gì? Tôi muốn xem."

Tôn thiếu lập tức đưa điện thoại cho Trần Hân, sát vào cười: "Em cũng có hứng thú với bia à?"

Trần Hân phớt lờ sự tiếp cận của anh ta, ánh mắt rơi vào video.

Người bên trong đúng là Trần Diệu.

Cô trầm mặc xem một hồi, lại quay đầu nhìn Tôn thiếu cách cô càng ngày càng gần, ánh mắt Tôn thiếu thỉnh thỉnh thoảng quét về phía video trên điện thoại di động, một chút cũng không che giấu.

Vị thiếu gia họ Tôn này có tiếng là lăng nhăng, làm bạn gái của anh ta rất thảm.

Trần Hân mím môi, trong mắt hiện lên một tia u ám, cười nói: Tôi biết cô gái trong video, tên là Trần Diệu, làm ở bộ phận nhân sự của tập đoàn Angel. "

Đôi mắt của Tôn thiếu sáng lên.

Giang Vũ ngồi bên cạnh nhướng mày nhìn Trần Hân.

Trần Hân đặt điện thoại xuống, bình tĩnh kéo Dương Hoa:" Đi thôi, về. "

Dương Hoa nhìn Tốn thiếu, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm người trong video, Dương Hoa do dự muốn nói, cuối cùng vẫn theo Trần Hân rời đi.

Cô nghĩ.

Trần Hân.. Cố ý?

*

Công ty tuyển dụng nhanh chóng cung cấp thêm hai ứng viên. Hai người họ đều là nam, một trong số họ khá đẹp trai, còn người kia thì rất bình thường.

Hôm nay Cố Diệc Cư không tham gia, chỉ có Trần Diệu và Tiểu Vân phỏng vấn. Cả hai ứng viên đều ngang tài ngang sức, nhưng Trần Diệu và Tiểu Vân đều vừa ý người có thế mạnh về ngoại hình hơn.

Dù sao thực lực cũng không khác biệt lắm.

Cố tổng lại không có mặt nên cả hai quyết định chọn người đẹp trai hơn.

Sau khi giao sơ yếu lý lịch của đối phương cho trưởng phòng Lý, Trần Diệu và Tiểu Vân đi xử lý chuyện khác. Một phút sau, trưởng phòng Lý gọi cho Trần Diệu, nói là tạm thời cô không có thời gian để lên tầng trên cùng, yêu cầu Trần Diệu mang hồ sơ đến cho Cố tổng.

Cố Diệc Cư không ở công ty nhiều, nhưng không biết sao xui xẻo hai lần Trần Diệu phỏng vấn thư ký anh đều ở công ty:" Vâng. "

Giọng điệu có phần bất lực.

Trưởng phòng Lý lặng lẽ đứng xa mỉm cười.

Tiểu Vân biết Trần Diệu sẽ lên tầng trên cùng, còn nhờ cô chụp ảnh.

Tầng cao nhất không dễ dàng được lên.

Trần Diệu không trả lời Tiểu Vân, cô thu thập tài liệu, lên lầu.

Tầng cao nhất yêu cầu thẻ của trưởng phòng, cô lấy thẻ quẹt lên tầng trên cùng.

Trưởng phòng Lý đã đưa Trần Diệu đi xem mỗi tầng khi cô mới đến làm việc, ngoại trừ tầng trên cùng cô ấy không thể lên khi chưa được phép.

Mỗi tầng đều có chút khác biệt, tầng cao nhất rộng hơn, màu trắng là màu chủ đạo, sạch sẽ không chút bụi bặm, nhưng trống trải không có nhân viên.

Chỉ có một vài văn phòng đóng cửa.

Trần Diệu đi giày cao gót bước ra, đi dọc theo hành làng, đi đến văn phòng treo chữ" CEO "ở bên trong.

Cửa hờ khép, đương nhiên Trần Diệu không trực tiếp đẩy cửa đi vào, cô gõ tay lên cửa, bên trong truyền đến tiếng trầm thấp của Cố Diệc Cư:" Mời vào. "

Trần Diệu vô thức mím môi.

Lần trước gặp mặt cô còn tát anh.

Tuy nhiên, anh xứng đáng.

Cô không do dự nữa, đẩy cửa bước vào.

Cố Diệc Cư dựa vào bàn đang lật văn kiện xem, cổ áo sơ mi hơi mở ra, lộ xương quai xanh, quần dài màu đen bao bọc đôi chân dài. Nghe thấy động tĩnh, anh ngước lên, dôi mắt đen của anh dừng trên người cô, chuyên chú lại mang theo tia cười yếu ớt.

Trần Diệu:" Cố tổng, sơ yếu lý lịch. "

Vốn dĩ chỉ cần gửi trực tiếp cho Cố Diệc Cư là được, nhưng Cố Diệc Cư cần nghe nội dung cuộc phỏng vấn, nên Trần Diệu mới được yêu cầu đi lên.

Cố Diệc Cư dừng lại, gõ xuống bàn:" Để ở đây. "

Trần Diệu tiến lên, đem sơ yếu lý lịch của ứng viên đặt trên bàn.

Cố Diệc Cư đặt văn kiện trong tay xuống, vòng qua bàn, ngồi xuống ghế da màu đen, cầm sơ yếu lý lịch mà Trần Diệu đưa đến.

Nhìn thấy ảnh hồ sơ của ứng viên trên sơ yếu lý lịch.

Cố Diệc Cư nheo mắt, di chuột, trên màn hình xuất hiện hai bản sơ yếu lý lịch.

Khá lâu sau.

Anh thấp giọng hừ một cái.

Quả nhiên, chọn ứng viên đẹp hơn.

Cố Diệc Cư chống cằm hỏi Trần Diệu:" Sao không chọn anh ta? "

Trần Diệu đứng thẳng người, đem quá trình phỏng vấn nói cho Cố Diệc Cư, cũng khen ngợi người này trau chuốt hơn, về phần người kia, cô cũng trình bày rõ lý do, cô và Tiểu Vân hơi thiên vị người kia, nhưng không thể phủ nhận rằng người còn lại cũng rất ưu tú.

Cố Diệc Cư lắng nghe, ánh mắt lại rơi vào vòng eo thon thả của Trần Diệu.

Lại dừng trên cổ cô, trên mặt, trên môi.

Đôi môi kia no đủ mềm mại.

Anh cười hỏi:" Thoạt nhìn cả hai đều rất ổn. "

Trần Diệu gật đầu:" Đúng vậy. "

Cố Diệc Cư chỉ vào sơ yếu lý lịch:" Vậy để tôi đoán vì sao em giữ lại cái này. "

Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư, không chớp mắt, không chút chột dạ nào.

Cố Diệc Cư nhìn cô như vậy, cười nói:" Vì anh ta đẹp trai, đúng không? "

Trần Diệu:"... "

Cố Diệc Cư cười lạnh, trở nên lạnh lùng, cầm bút lên gạch vào sơ yếu lý lịch, sau đó ngẩng đầu nhìn Trần Diệu:" Tôi và anh ta ai đẹp trai hơn? "

Trần Diệu:"... "

" Hả? "Cố Diệc Cư đứng lên, trừng mắt nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu theo bản năng lùi về phía sau.

Cố Diệc Cư vòng qua bàn.

Đột nhiên Trần Diệu cảm thấy có chút nguy hiểm, một đường lui về sau.

Tầng cao nhất thật sự quá yên tĩnh, hai người ở chung với nhau có chút đáng sợ. Cố Diệc Cư từng bước đến gần Trần Diệu, Trần Diệu lại lùi từng bước.

Cô chỉ vào Cố Diệc Cư:" Cố tổng, đang trong giờ làm việc. "

Cố Diệc Cư cười:" Đã bao nhiêu lần em tuyển chọn trai đẹp? "

" Khen họ đẹp trai trước mặt tôi? "

Trần Diệu:" Anh.. Có bệnh? "

Vừa dứt lời, một tay Cố Diệc Cư đặt trên cửa phía sau Trần Diệu, Trần Diệu bị anh ôm trong ngực, cô muốn khom lưng xuống thoát khỏi vòng tay anh.

Cố Diệc Cư lại bắt lấy cô ấn trở về.

Hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, cơ thể cô tràn ngập hương thơm. Cố Diệc Cư thấp giọng hỏi:" Tôi rẻ tiền thế sao? Chỉ có 500 một đêm? "

Trần Diệu nhịn không được, nói:" 500.. Nhiều mà. "

Cố Diệc Cư:"... "

Mẹ nó?

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Trần Diệu nhân cơ hội đẩy Cố Diệc Cư ra, trốn sang một bên, cô thật sự hối hận khi chạy lên đây.

Cố Diệc Cư không kéo Trần Diệu lại nữa, anh mở cửa.

Thư ký từ bên ngoài tiến vào, cười hỏi Cố Diệc Cư:" Cố tổng, Trần Diệu đâu? "

Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu đang đứng bên cạnh mình, ừ một tiếng.

Trần Diệu thấy thư ký của Cố Diệc Cư, cười với anh ta, thư ký gian tà nói:" Trần Diệu, Giang thiếu của tập đoàn Giang thị đang ở tầng dưới dải hoa hồng khắp tầng vì cô, anh ta muốn theo đuổi cô, cô mau đến xem.. "

" Theo đuổi ai? "Sắc mặc Cố Diệc Cư thâm trầm hỏi lại.

Thư ký vừa thấy, giật mình:" À?"

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----