Chương 22: Cướp hôn

Chương 22: Cướp hôn





Có lẽ do ngữ điệu lạnh lùng với gương mặt đẹp trai đầy sát khí, hiện tại người phụ trách cảm thấy lạnh hết sống lưng, nhìn thiệp cưới, nghĩ thầm có vấn đề gì không ổn sao?





Hoặc anh chàng này không thích có chuyện mừng? Vốn dĩ muốn mượn chuyện này để bắt chuyện, nhưng bây giờ người phụ trách có chút lúng túng.





Triệu Nghĩa thấy người phụ trách đã bối rối, vì vậy anh nhanh chóng chuyển đề tài: "Người đẹp Trần Diệu này làm bộ phận nhân sự mới chuyển về từ chi nhánh ở thủ đô?"





Người phụ trách nhìn trộm người đàn ông cao lớn vẫn không nói gì đang miết thiệp cưới, sau đó có chút sợ hãi đáp lại Triệu Nghĩa: "Đúng vậy. Cô ấy mới chuyển về chưa được ba tháng, nhưng năng lực làm việc rất tốt."





Triệu Nghĩa dựa vào trên bàn, thản nhiên hỏi: "Cô ấy tốt nghiệp đại học Thanh Hoa?"





Bởi vì bầu không khí có chút căng thẳng, người phụ trách không để ý vì sao Triệu Nghĩa biết nhiều như vậy, chỉ gật đầu nói: "Đúng vậy, một trường nổi tiếng, cũng may cô ấy không chê ngôi miếu nhỏ của chúng tôi, sẵn sàng chuyển công tác."





Ngay sau khi chi nhánh bên kia bị rút, Trần Diệu có thể gửi CV để thay đổi công ty là có thể ở lại thủ đô. Nhưng Trần Diệu vẫn chuyển về, thứ nhất, chủ yếu Trần Diệu muốn có một sơ yếu lý lịch đẹp hơn, thứ hai, cha mẹ Liễu Anh hy vọng Liễu Anh trở về Hải thị, dù sao nó cũng gần thành phố Y hơn.





Đến thủ đô phải mất mất vài giờ bay.





Mà học vấn cao của Trần Diệu, ít nhiều gây ấn tượng trong Trung Lập, tương lai đầy hứa hẹn.





Triệu Nghĩa nghe xong cười, liếc Cố Diệc Cư một cái: "Chẳng ai ngờ được điều đấy, phải không?"





Cố Diệc Cư cầm thiệp cưới, thong thả đặt lên bàn, ừ một tiếng.





Thật không ngờ cô bé học toán hóa lý dở tệ lại có thể một hơi thi đậu đại học Thanh Hoa, điểm số cũng không tệ.





Cố Diệc Cư nhìn người phụ trách, nói: "Chúng tôi đi quanh, ông không cần đi theo."





Người phụ trách thở dài, cũng không dám đi theo, đem thiệp cưới cất đi mới phát hiện các góc của thiệp cưới có chút nhăn nhúm, giống như bị ai vò nát. Ông hốt hoảng nhìn Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa đang đi vào trong, chuyện gì đang xảy ra thế? Chắc là không thích chuyện vui?





Vốn dĩ người phụ trách cũng mừng thay cho Trần Diệu và Chu Lục, bây giờ đột nhiên không còn vui nữa.





*





Trần Diệu không ở văn phòng, cô đi gửi thiệp mời, đi loanh quanh từ bộ phận này sang bộ phận kia, chạy một vòng xong cô khát khô cổ nên trở lại bộ phận nhân sự, đi thẳng đến phòng trà, trong phòng không có ai.





Cô pha một tách cà phê, mông dựa vào quầy bar, cúi đầu dùng muỗng khuấy.





Hôm nay cô không mặc đồng phục đen trắng, cô mặc một chiếc váy dài lam nhạt và giày cao gót màu đen, vòng eo tinh tế, đôi chân dài trắng nõn, tư thế đứng lười biếng, đôi mắt rũ xuống để lộ hàng lông mi dài, cổ thiên nga tinh tế, mái tóc đen buộc cao lộ ra lỗ tai thanh tú.





Bên trên đeo bông tai hình trái tim đen.





Khi Cố Diệc Cư đi qua, anh nhìn được cảnh này.





Anh khoanh tay dựa vào tường đối diện phòng trà, ánh mắt rơi vào cô gái bên trong.





Trong những năm sinh tử ở Myanmar, khi cầm con dao trong tay, hơi thở thoi thóp lật người, hình ảnh cô gái yêu kiều dịu dàng cưỡi trên eo anh thỉnh thoảng hiện lên, cảnh xuân sắc kia an ủi anh trong sinh hoạt điên cuồng đầy máu tươi.





Cúi đầu chuẩn bị rút thuốc, lỗ tai nhạy bén nghe được động tĩnh trong phòng trà, Cố Diệc Cư theo bản năng tránh mặt. Sau khi bước vào, anh nhướng mày nhìn điếu thuốc trên tay.





Khịt mũi.





Trần Diệu bưng cà phê từ phòng trà đi ra, hồn nhiên không biết có người đứng sau bức tường đối diện, cô chỉ nhìn qua cánh cửa bên cạnh.





Rồi đi đến bàn làm việc của mình.





Chuyên tâm đi một đường thẳng.





Cô cũng không thấy Triệu Nghĩa đang ngồi trong căn phòng cách phòng trà rất gần, cô mở cửa bước vào phòng làm việc của mình. Triệu Nghĩa mỉm cười ghé vào bàn, nhìn thoáng qua cánh cửa, anh ta đã thấy tất cả hành vi hèn hạ của Cố Diệc Chó, anh ta đứng dậy, đá cửa: "Cố Diệc Cư, còn muốn trốn bao lâu?"





Một giây sau, Cố Diệc Cư ngậm thuốc lá kéo cửa đi ra, vẻ mặt bình tĩnh.





Triệu Nghĩa híp mắt: "Người cũng đã thấy sao không chào hỏi?"





Cố Diệc Cư lấy thuốc trên miệng xuống, đi về phía cửa, nói: "Sợ bị cô ấy đe dọa."





Triệu Nghĩa híp mắt: "Cố gia cũng sợ bị uy hϊếp?"





Cố Diệc Cư cười khẩy, không trả lời.





Nếu năm đó cô không uy hϊếp anh, hôm nay trong nhà con đàn cháu đống rồi.





Nhưng.. cũng không đúng. Cố Diệc Cư liếc cửa phòng của bộ phận cuối, bộ phận lập trình. Nếu năm đó cô không lấy cái chết đe dọa anh, khiến anh bó tay, chỉ sợ không sống nổi đến hôm nay.





Cố Diệc Cư nói với Triệu Nghĩa: "Nói với bộ phận phụ trách, tao muốn gặp đám tiểu tử bộ phận lập trình."





Triệu Nghĩa cười to: "Mày chỉ muốn gặp Chu Lục, đừng chơi lớn vậy chứ."





Người phụ trách thật sự kinh hãi, lần này Cố tổng đến công ty không báo trước, đi một vòng phòng nhân sự không cho ông ta đi theo, lúc này lại muốn gặp nhận viên bộ phận lập trình, cuối cùng ông thở phào nhẹ nhõm.





Trung Lập là công ty công nghệ điện tử, lập trình là bộ phận cốt lõi, Cố tổng nên gặp họ, chỉ cần không đi loanh quanh các bộ phận khác là được.





Người phụ trách ngay lập tức gọi cho quản lý nhóm dự án đến sắp xếp.





Nhân viên trong bộ phận lập trình cơ bản đều là trạch nam, có thể làm việc cũng có thể nói chuyện phiếm online, nhưng gặp chút khó khăn khi phải mặt đối mặt, Chu Lục là hàng hiếm ở đây, vì là chàng trai duy nhất thoát độc thân lại chuẩn bị đính hôn.





Chỉ là mười mấy người vừa thấy khí thế cường đại của người đàn ông, trong lòng có chút sợ hãi.





Cố Diệc Cư lướt qua gương mặt của nhóm người, đôi mắt hẹp dài hơi dừng ở Chu Lục, người mặc áo phông xám và quần jean.





Cái liếc mắt cực nhẹ, nhưng Chu Lục lại thấy hơi lạnh, có chút khó hiểu.





Người quản lý nhóm dự án mỉm cười, nói: "Đây là Cố tổng của tập đoàn Angel."





Chỉ giới thiệu Cố tổng thôi thì không đủ, nhưng kèm với tập đoàn Angel thì mọi người hiểu ngay lập tức. Bên ngoài đều cho rằng tập đoàn Angel vẫn đang làm ăn tốt, cùng lắm là việc kinh doanh vẫn ổn định, chỉ có người trong vòng mới biết tập đoàn Angel xảy ra chuyện gì, nhờ có lang sói nào hôm nay mới có thể vực dậy.





Mười mấy lập trình viên nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ít nhiều có chút hoảng hốt.





"Ngồi xuống."





Quản lý dự án thấy Cố Diệc Cư và Triệu Nghĩa ngồi xuống liền giơ tay ra hiệu cho những cậu nhóc đang đứng ngây ngốc mau chóng ngồi xuống.





Người trải qua những chuyện khác nhau, vì vậy khí chất cũng khác nhau. Trong một so sánh tương ứng đối lập, khí thế của Cố tổng này quả thật bức chết người, khí thế này khiến những lập trình viên này có thể bị biến thành bã trong vài giây.





Cố Diệc Cư ngẫu hứng muốn gặp nhóm lập trình viên.





Nhưng quản lý dự án vẫn cần phải giới thiệu từng người một, chẳng hạn như người này phụ trách cái gì, người kia phụ trách cái gì, ai đã đạt được thành tích đó, ai đang thử nghiệm cái gì, ai phát triển lập trình, người viết chương trình trong tương lai.. v.. v





Họ được giới thiệu cho Cố Diệc Cư rõ ràng từng người một.





Cố Diệc Cư vắt chân dài, nghiêng đầu lắng nghe, rất nghiêm túc.





Một hồi lâu, giới thiệu đến Chu Lục, đầu ngón tay Cố Diệc Cư đỡ cằm, vừa khéo che khuất vết sẹo nhỏ: "Chuẩn bị đính hôn?"





Chu Lục đang ngồi trong nguy hiểm, anh vốn muốn chảo hỏi, ai ngờ vị Cố tổng này hỏi như vậy. Hắn sửng sốt một giây, sau đó mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."





Cố Diệc Cư ừ một tiếng, híp mắt nhướng lên: "Chúc mừng."





Chu Lục nhanh chóng nói lời cảm ơn.





Cố Diệc Cư dời tầm mắt nhìn về phía một người khác. Ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống bàn, tuy bề ngoài rất tuỳ ý nhưng không hiểu sao những người trong phòng đều cảm thấy cạnh cả người.





Mà người phụ trách lại lần nữa nghĩ, Cố tổng không thích chuyện mừng?





Trời ơi. Hoang mang hoảng loạn.





Cố Diệc Cư mời cơm trưa.





Anh hào phóng mời cả Trung Lập nhưng không ở lại ăn. Chiếc Mercedes-Benz màu đen xé màn mưa phóng đi, Triệu Nghĩa cười cười đầu dựa vào cửa sổ nói: "Mày thật nhàm chán. Đến không lấy người, mời cơm rồi rời đi?"





Nếu trước kia không hiểu Cố Diệc Cư nghĩ gì, bây giờ đi một vòng Triệu Nghĩa cũng có chút hiểu ra, tên đàn ông chó này muốn tiếp tục mối duyên trước.





Cũng đúng, con người đến một độ tuổi nhất định sẽ muốn tìm một ai đó.





Mấy năm nay Cố Diệc Cư thanh tâm quả dục. Khi anh ở Myanmar, không ít phụ nữ cởi hết đưa lên giường, anh cũng không động. Cả ngày chỉ chém gϊếŧ, phụ nữ cũng không để ý, cuộc sống đã ổn định hơn một năm, gặp lại cô gái nhỏ, tâm tư gợn sóng cũng là điều bình thường.





Cố Diệc Cư nhìn anh ta một cái, không đáp lại.





Triệu Nghĩa lại cười, nói: "Nhưng cô bé muốn đính hôn, không phải mày đến muộn rồi sao?"





Cố Diệc Cư cười nhạo một tiếng.





Kính xe hạ xuống, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn, anh chống cằm, đôi mắt như chim ưng nhìn con đường phía trước.





Triệu Nghĩa nhìn Cố Diệc Cư.





Đột nhiên..





Anh có chút không thể tưởng tượng: "Chẳng lẽ cô bé kết hôn sinh con rồi, mày muốn đoạt người cũng sẽ ra tay?"





Cố Diệc Cư không trả lời.





Nhưng đầu xe quay lại, lái đến nhà hàng thường đến.





Triệu Nghĩa thấy thế, nói: "Mẹ nó. Cố Diệc Cư, mày không phải người."





Cô gái nhỏ, anh bi ai giùm em.





* * *





Buổi trưa có cấp trên mời cơm, mặc dù hiện tại Cố tổng không phải ông chủ nhưng nhân viên của Trung Lập đều biết công ty sắp bị tập đoàn Angel thu mua, cũng may chi nhánh của công ty đều đã rút, bây giờ trụ sở chính chỉ giữ lại tinh anh. Hơn nữa tập đoàn Angel cũng tỏ vẻ không sa thải bất kì nhân viên nào.





Tất cả vị trí vẫn như thế, vì thế mọi người đều cảm kích đãi ngộ của Cố tổng.





Liễu Anh vừa uống trà chiều, một bên bát quái: "Nghe nói Cố tiên sinh rất đẹp trai."





Trần Diệu có chút mơ màng sắp ngủ, ừ một tiếng, cũng không có nhiều phản ứng.





Liễu Anh: "Không thấy hắn đến bộ phận mình, tớ cũng chưa thấy, thật đáng tiếc."





Liễu Anh ở bộ phận Marketing nghe mọi người nói Cố tổng đã đến và đi xung quanh một vòng, Trần Diệu ăn su kem, nói: "Chờ thu mua xong là có cơ hội thấy."





Liễu Anh thở dài: "Được."





Sau bữa trà chiều, Trần Diệu chuẩn bị tan sở. Chu Lục đến đón Trần Diệu làm mọi người trong văn phòng đều cười Trần Diệu, ai cũng trêu chọc cô, Trần Diệu đỏ mặt trừng mọi người, kéo tay Chu Lục đi. Hai người hẹn nhau đi xem địa điểm tổ chức đính hôn, theo quan điểm hôn nhân hiện đại thì trực tiếp kết hôn là được rồi.





Nhưng ba mẹ Chu Lục là người truyền thống, nói họ nên đính hôn trước.





Bởi vì bọn họ chỉ có Chu Lục là con trai, muốn đính hôn trước cũng là vì muốn ra mắt họ hàng, nói trắng ra là muốn thể diện.





Mọi trình tự đều phải làm.





Mặc dù Trần Diệu cảm thấy có chút lãng phí tiền, nhưng người lớn yêu cầu sao thì phải làm vậy.





Địa điểm tổ chức hôn lễ và đính hôn ở Hải thị khá nhiều, vì vậy Trần Diệu muốn tìm một nơi ngoài trời, vừa rẻ vừa có không gian rộng rãi, còn khách sạn thì đắt gấp đôi.





Chu Lục chiều theo ý muốn của Trần Diệu, cả hai chọn ra bốn địa điểm để đi xem. Người tổ chứ tiệc cưới của công ty đi theo giới thiệu, chỉ vào bản vẽ, nói: "Ba mẹ hai bên có thể ở chỗ này.."





Anh ta cũng nói: "Ba mẹ nhà gái.."





Hai chữ "ba mẹ, ba mẹ" một đường nhảy ra.





Trần Diệu vẫn im lặng, Chu Lục lắng nghe cẩn thận và gật đầu. Một hoặc hai giờ trôi qua, sắc trời cũng từ nhiều mây chuyển thành màn đêm buông xuống. Hai người tạm biệt người của công ty cưới, tìm một nhà hàng ăn tối sau đó Chu Lục đưa Trần Diệu về nhà.





Chiếc Audi màu đen đỗ dưới lầu, Chu Lục nắm tay Trần Diệu chơi đùa.





Trần Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Hả?"





Chu Lục dừng lại, nói: "Bố mẹ em thật sự sẽ không đến sao?"





Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên chiếu vào trong chiếc Audi màu đen, hắt lên đôi mắt lấp lánh của Trần Diệu. Chu Lục hỏi xong liền có chút không thoải mái, gãi gãi đầu: "Anh biết em không liên lạc với gia đình, nhưng chuyện này ba mẹ anh cũng có hỏi qua, không biết em có nói cho người nhà chuyện của chúng ta không?"





Trần Diệu cười, nhưng biểu tình không vui vẻ: "Đã không liên lạc sao có thể nói cho họ biết chuyện của chúng ta? Đừng nói đính hôn, thậm chí sinh con, bọn họ cũng sẽ không xuất hiện."





Chu Lục: "..."





Hắn hít sâu một hơi, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói: "Anh hiểu rồi."





Vừa mới dứt lời, một chiếc taxi dừng ở ven đường, một người đàn ông mặc áo khoác xanh quần đen xuống xe, anh ta nhìn vào trong xe bên này.





Động tác lén lút khiến Trần Diệu và Chu Lục cùng nhau nhìn ra.





Nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, mặt Trần Diệu lập tức lạnh xuống, cô nói với Chu Lục: "Anh đi trước đi."





Thấy sắc mặt Trần Diệu tối sầm lại, Chu Lục theo bản năng nhìn về phía người đàn ông vẫn đang thăm dò, Trần Diệu đẩy cửa xe ra xuống xe. Thấy cô kiên quyết bước xuống như vậy. Chu Lục có chút khẩn trương, anh vẫn muốn nhìn người đàn ông đó nhưng lại sợ khiến Trần Diệu không vui nên khởi động xe lái ra ngoài.





Phía xa.





Anh nhìn vào gương chiếu hậu.





Anh thấy người đàn ông đi đến trước mặt Trần Diệu.





Trần Diệu khoanh tay, đứng trên bậc thang của chung cư, nhìn Trần Kính Khang: "Sao ông đến đây?"





Trần Kính Khang mỉm cười với Trần Diệu, do dự nói: "Ba đang làm việc ở đây, thuận tiện sang thăm con, nghe ba mẹ Liễu Anh nói, con.. Con sắp đính hôn?"





Trần Diệu cười lạnh: "Thì có liên quan gì?"





Thái độ này vẫn giống hết trước kia, vẫn sắc bén như vậy.





Trần Kính Khang theo bản năng nhíu mày, nhưng vẫn đem dưa chua trong tay đưa cho Trần Diệu: "Trước đây con rất thích ăn."





Trần Diệu nhìn cũng không thèm nhìn: "Tôi không thích ăn. Đi tìm Trần Hân đi."





Nói xong, cô xoay người bước nhanh lên lầu.





Trên thực tế, những năm này, Trần Kính Khang luôn một mình đến tìm cô, ý muốn hòa giảng rõ ràng. Về phần Chu Lệ, cô đã tám năm không gặp, Trần Kính Khang cho cô tiền, phải ăn mì hai tuần cô cũng không nhận một xu của ông. Trong lòng cô, cô vẫn luôn sống một thân một mình, không bao giờ có người thân.





* * *





Cửa nhà đóng lại.





Trần Kính Khang cầm dưa chua đứng dưới bậc thang, sắc mặt không tốt lắm.





Lúc này, Trân Hân gọi điện, Trần Kính Khang bắt máy, đầu dây bên kia Trần Hân nhẹ giọng nói: "Ba, đồ của ba có đưa được không?"





Trần Kính Khang dừng một chút, nói: "Không."





Trần Hân biết ông muốn đưa cho Trần Diệu, Trần Hân im lặng một hồi, càng ôn nhu: "Vậy ba trở về đi, buổi tối con không tăng ca, ba đưa dưa chua cho con nhé."





Lời nói này khiến trong lòng Trần Kính Khang nhẹ nhõm. Nghĩ đến thái độ của hai cô con gái với ông, ông thích Trần Hân dịu dàng hơn, chưa kể hiện tại Trần Hân rất thuận lợi ở Hải thị. Ông xoay người rời đi, trở về căn hộ của Trần Hân.





Quả nhiên Trần Hân đang chờ ông ở nhà.





Sau bữa tối, Chu Lệ tranh thủ gọi video với hai ba con Máy tính trên bàn mở ra, video đầu kia xuất hiện mặt Chu Lệ, bên này Trần Hân ngồi cạnh Trần Kính Khang, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Chu Lệ liếc Trần Kính Khang nói: "Ông đi tìm Trần Diệu sao?"





Trần Kính Khang không hé răng, Chu Lệ: "Tìm con sói mắt trắng đấy làm gì? Ông có một đứa con gái con chưa đủ à?"





Trần Kính Khang không muốn tiếp lời, Trần Hân dịu dàng trấn an Chu Lệ: "Mẹ, đừng như vậy."





Chu lệ hừ một tiếng, lại nói: "Nó đính hôn thì đính hôn, không nói với chúng ta thì coi như không biết. Nhưng.. nó tìm được loại người nào?"





Trần Kính Khang dừng một chút, nói: "Vừa đến chung cư Diệu Diệu ở tôi thấy một chiếc Audi màu đen, chắc đó là đối tượng đính hôn của nó."





Chu Lệ ồ một tiếng.





Trần Hân nói: "Hình như em ấy qua lại với một lập trình viên của công ty Trung Lập."





"Lập trình viên?" Chu Lệ híp mắt: "Có tiền không? Có nhà không?"





Trần Hân: "Nhân viên văn phòng bình thường, tiền lương không tệ.."





Trần Kính Khang có chút hiểu ra: "Nhà? Giá nhà ở Hải thị cao như vậy, không dễ mua."





Chu Lệ nghe xong, cười cười, giữa mày mang theo tia hận ý: "Tôi biết mà, nó cũng chỉ có vậy, nó cho rằng không có chúng ta nó sống tốt."





Chanh chua.





Trần Kính Khang khẽ nhíu mày: "Chu Lệ.."





* * *





Hai ngày trước lễ đính hôn, Trần Diệu đã gặp ba mẹ của Chu Lục, thoạt nhìn có vẻ họ đều là người tương đối đứng đắn. Nhưng Trần Diệu vẫn cảnh giác, vì hơi thở trên người ba mẹ Chu Lục rất giống ba mẹ cô, vì vậy cô có thể cố gắng những gì thì đều tranh thủ. May thay Chu Lục rất nghe lời cô, hầu hết đều chiều theo cô.





Mà ba mẹ Chu Lục thấy Trần Diệu xinh đẹp, cũng không yêu cầu mua nhà, đối với cô cũng khá hài lòng.





Điều duy nhất không hài lòng là rõ ràng Trần Diệu có ba mẹ, nhưng cô không mời ba mẹ mình tham dự lễ đính hôn, điều ngày khiến hai người già lo lắng gấp đôi.





Sợ họ hàng thân thích hỏi nhiều thì mất mặt.





Chu Lục trấn an ba mẹ hắn, nói tổ chức hôn lễ sẽ thuyết phục Trần Diệu mời ba mẹ mình, dù sao ba mẹ của Trần Diệu không ở Hải thị. Về việc tại sao Trần Diệu và ba mẹ cô như vậy, dù có tò mò đến đâu, Chu Lục cũng không dám hỏi.





Đính hôn không phức tạp bằng kết hôn. Trần Diệu chọn váy đuôi cá màu trắng, Chu Lục chọn vét đen, hai người đã thử qua. Ngày đính hôn là do ba mẹ Chu Lục chọn, họ đã sắp xếp cho người thân và bạn bè của Chu Lục ở một khách sạn gần nơi tổ chức lễ đính hôn một này, một số bạn bè của Trần Diệu từ thủ đô, đồng nghiệp ở Trung Lập cũng ở lại đó, bởi vì địa điểm tổ chức lễ đính hôn khá xa.





Trần Diệu cùng Liễu Anh cũng đi vào khách sạn.





Tháng Tư trời mưa suốt, nhưng vào ngày đã chọn trời tiết rất đẹp, mây đen tan đi lộ ra ánh mặt trời, chiếu sáng trên bãi cỏ, rất xinh đẹp, có gió nhẹ thổi qua, khung cảnh hoàn mỹ.





Người chủ trì buổi lễ đứng trên sân khấu, cầm micro và sắp xếp theo quy trình đính hôn theo ba mẹ Chu Lục yêu cầu.





Trần Diệu xách làn váy từ khách sạn đi ra, Chu Lục cười cúi đầu bế cô lên xe. Trần Diệu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Lục, nghiêng đầu cười..





Trái tim cô hiện tại ấm áp, không kích động ngay ngại ngùng, cảm giác tim đập nhanh quá xa vời.





Liễu Anh mặc một chiếc váy xinh đẹp, trong tay cầm một lẵng hoa đuổi theo Trần Diệu. Trên đầu Trần Diệu đầy những cánh hoa hồng nhạt, cô ôm cổ Chu Lục, có chút giống như đang trốn tránh.





Chu Lục ngửi thấy hơi thở thơm ngát quanh cô, ôm cô càng chặt hơn, cả một đường đi đến vòm hoa đính hôn trong tiếng cười và tiếng vỗ tay.





Tại đây, Trần Diệu và Chu Lục muốn trao đổi hỉ khăn, buộc hai tay họ với nhau bằng một sợi dây màu đỏ, sáu đó mới bước lên sân khấu với sự chúc phúc của người chủ trì buổi lễ.





Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn lịch trình, nói: "Ngàn hô vạn mong, cuối cùng hai người cũng đến đây."





Chu Lục và Trần Diệu đứng yên trên sân khấu, mọi người dưới khán đàn cười lớn, người thân của Chu Lục thỉnh thoảng nhìn Trần Diệu thì thầm. Liễu Anh cầm nhẫn đính hôn của hai người đi lên, ba mẹ Chu Lục cũng đi lên, người chủ trì buổi lễ mỉm cười nói: "Bây giờ, trước tiên trao nhau nhẫn đính hôn, sau đó trao nhau một nụ hôn.."





Lời vừa dứt, mọi người dưới khán đài vỗ tay cười rộ lên.





Liễu Anh đứng gần Trần Diệu cười to nhất. Trần Diệu suýt chút nữa giẫm lên chân Liễu Anh. Lúc này, hai chiếc ô tô màu đen dừng ở cổng vòm hoa.





Động tĩnh rất lớn.





Sợ rằng đó là một vị khách, động tác lấy nhẫn của Chu Lục dừng lại, nhìn sang Trần Diệu.





Liễu Anh dường như nhớ ra điều gì đó, cô ấy kinh hô: "Lâm tổng vừa gọi cho tớ, nói là ông ấy sẽ đến, nhưng tớ quên mất."





Lâm tổng là người phụ trách hiện tại của Trung Lập.





Vậy mà muốn đến tham dự lễ đính hôn của một lập trình viên, thật thụ sủng nhược kinh. Chu Lục theo bản năng sửa lại quần áo, Trần Diệu đang mặc một chiếc váy đuôi cá thắt eo, quan sát đằng xa.





Hai chiếc ô tô đen mở cửa ra, Lâm tổng quả nhiên đi ra.





Một chiếc xe khác, một người đàn ông cao lớn đẹp trai trong bộ vest đen cũng bước ra.





Cánh cửa bên phụ lái mở ra, một người đàn ông nghịch ngợm nới lỏng cà vạt nhìn sang đây.





Cả ba cùng bước vào cổng vòm hoa.





Liễu Anh là người đầu tiên kêu lên: "Mẹ kiếp? Cố gia.."





Đây là lần đầu tiên Trần Diệu nhìn thấy Cố Diệc Cư sau tám năm, anh đã thành thục hơn, đầu ngón tay móc cà vạt, đôi mắt dài và đẹp như mực.





Mang theo tia lệ khí, có chút lạnh nhạt.





Cả một thân khí chất.





Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diệc Cư, anh đang đứng trong ngõ nhỏ, miệng ngậm điếu thuốc nhìn vào ánh đèn, nghiêng đầu nhìn cô, cười như không cười, mang theo tia nghiền ngẫm.





Hư hỏng lại gợi cảm.





Hiện tại, nét tính cách này dường như đã biến mất. Anh ấy đã thực sự trưởng thành.





Trần Diệu thầm nghĩ.





Cậu bé hiếu thắng đó cuối cùng cũng phải lớn lên.





Còn có, cô gái từng trong mắt trong tâm đều là Cố Diệc Cư, nay trái tim tĩnh lặng như nước.





Chu Lục không thể tin được: "Cố tổng.. Lâm tổng.."





Mặt Lâm tổng có chút phức tạp.





Triệu Nghĩa cười nói với Trần Diệu: "Cô bé, đã lâu không gặp."





Trần Diệu hào phóng cười với anh: "Đã lâu không gặp, Triệu ca ca."





Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn về phía Trần Diệu: "Anh thì sao?"





Trần Diệu cúi đầu cười, thoải mái hào phòng, trong mắt không có nhiều cảm xúc, giống như gặp lại cố nhân: "Cố gia, đã lâu không gặp."





Cố Diệc Cư nhìn vào mắt cô, một lúc sau mới nhếch môi: "Em có thứ để ở chỗ tôi đã lâu, đưa tay ra, tôi trả cho em."





Trần Diệu ngẩn người, duỗi tay ra, hỏi.





Cô xoè bàn tay đeo găng trắng với vẻ mặt tò mò.





Cố Diệc Cư duỗi tay, cuộn tròn thành nắm đấm, đặt lên trên lòng bàn tay của cô. Mọi người chậm rãi nhìn bọn họ, một giây sau, Cố Diệc Cư xoè bàn tay ra, nắm lấy tay Trần Diệu, tay còn lại nhanh chóng vươn đến nắm lấy eo cô, ôm ngang cô lên, xoay người.





Ôm lấy cô, xoay người rời đi.





Xung quanh lập tức trở lên hỗn loạn.





Trần Diệu sững sờ hai giây, sau đó lập tức vùng vẫy.





Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn cô, lấp kín môi cô, nói: "Cô gái nhỏ, em không nên cưỡиɠ ɠiαи tôi."