Chương 17

Chương 17

Cuối cùng cô cũng không hỏi, cầm tiểu thuyết, bưng nước về phòng.

Một giờ sau, Liễu Anh gửi tin nhắn cho Trần Diệu rủ cô ra ngoài xem đếm ngược. Trần Diệu không tình nguyện thay quần áo, sau đó đi ra, phòng khách chỉ có Chu Lệ và Trần Kính Khang đang xem Xuân Vãn.

Chu Lệ nhìn Trần Diệu, nhíu mày: "Mày cũng ra ngoài?"

Cái gì mà "cũng"?

Trần Diệu mặc áo khoác, nhìn thoáng qua phòng Trần Hân, cửa phòng mở nhưng không có ai bên trong. Trần Diệu dừng lại. À, thì ra Trần Hân đã ra ngoài.

Chu Lệ thấy Trần Diệu không để ý tới bà, sắc mặt tối sầm lại, giọng điệu bực bội: "Về muộn thì đừng mong vào cửa."

Trần Diệu: "Tùy mẹ."

Cô kéo cửa ra ngoài.

Liễu Anh không biết mượn được xe điện mini ở đâu, đầu mang mũ còn mặc áo khoác dài đang ở ngoài đợi cô, vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy tay chào.

Trần Diệu ngồi ở ghế sau: "Chú ý lái xe, đừng ném tớ xuống."

Liễu Anh ha ha: "Được. Được."

Thành phố Y chỉ là thành phố tuyến ba, mấy năm gần đây mới phát triển một chút, chỉ có một số địa điểm náo nhiệt. Nơi tổ chức đếm ngược là ở quảng trường đô thị cũ, cho nên mọi người đều đổ về nơi này. Kết quả là con đường không mấy rộng rãi bị ùn tắc đến mức không thể nhúc nhích, xe buýt đông nghẹt người, có người dán mặt lên cửa sổ trông rất thương tâm.

Lúc này xe điện mini có ưu thế hơn, Liễu Anh và Trần Diệu len lách vào giữa, bỏ lại những chiếc xe hơi và xe buýt phía sau.

"Quá sung sướиɠ." Trần Diệu nhìn những chiếc xe phía sau, tay ôm eo Liễu Anh thiếu chút nữa đưa tay lên vẫy đắc ý.

Tuy nhiên hai người đến nơi hơi muộn, bãi đỗ đã chật kín xe, sau một hồi tìm kiếm mới thấy một chỗ trống để gửi xe điện.

Liễu Anh tháo mũ, lôi kéo Trần Diệu về hướng vòng quay.

Bởi vì nay là đêm giao thừa, tất cả mọi người đến đây xem đếm ngược, vòng quay không hoạt động chỉ bật đèn xung quanh. Người trên sân thượng đã kín, tất cả đều nhìn chằm chằm vào tấm bảng ở giữa quảng trường đô thị. Liễu Anh kéo Trần Diệu đến một góc.

Trong không khí còn ngửi thấy mùi bắp rang bơ, kẹo bông gòn và hương trà sữa.

Liễu Anh bám lên lan can, quay đầu nói chuyện cùng Trần Diệu, đột nhiên dừng động tác: "Tớ thấy chị gái cậu."

Trần Diệu đứng dậy nhìn theo tầm mắt của Liễu Anh thật sự thấy Trần Hân bị bạn kéo tay ngồi xuống cách đó không xa. Vẻ mặt Trần Hân có chút buồn bã, khóe môi không có ý cười, ngơ ngác nhìn nơi khác. Liễu Anh kinh ngạc hô: "Cố Diệc Cư."

Trần Diệu nhìn theo tay Liễu Anh lại thấy Cố Diệc Cư ngồi trên lan can cúi đầu nghịch điện thoại, Triệu Nghĩa bên cạnh không biết đang nói gì.

Mà người Trần Hân đang nhìn là Cố Diệc Cư.

Trần Diệu tủm tỉm túm lấy tay Liễu Anh: "Mau, sắp đến đếm ngược."

Liễu Anh nói thầm: "Chị cậu thật kỳ lạ, sao chị ta cứ nhìn Cố gia vậy?"

Trần Diệu không hé răng, Liễu Anh lại nói: "Cậu không sang chào Cố gia à?"

Trần Diệu: "Không cần thiết, coi như tớ không thấy gì."

Liễu Anh nhìn sườn mặt Trần Diệu, híp híp mắt, cô gái này đúng là có vấn đề.

Trần Diệu siết chặt lan can, kỳ thật trái tim đang đập nhanh hơn, vị trí Cố Diệc Cư ngồi là nơi năm trước cô bị Cố Diệc Cư vây trong lòng, còn Triệu Nghĩa đứng bên cạnh Cố Diệc Cư. Thỉnh thoảng anh duỗi tay nắm lan can, cô quay đầu nhìn rất nhiều lần thấy anh khẽ nâng cằm, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm..

Lúc ấy, người qua lại rất đông.

Cô dựa vào anh thật gần, cô lại thích anh thêm một chút.

Khi trên màn hình hiện lên những con số, một ngón tay chọc vào vai Trần Diệu, cô quay đầu bắt gặp đôi mắt đang cười của Triệu Nghĩa.

Triệu Nghĩa đưa cây kẹo bông gòn cho Trần Diệu: "Cố gia cho em."

Mặt Trần Diệu lại nóng, cũng trở lên gượng gạo, cô nhìn về phía góc thấy nơi đó trống trơn, Cố Diệc Cư đã đi rồi, lại nhìn xuống hướng vòng quay thấy Trần Hân và bạn vẫn ở đó, Trần Hân cũng nhìn sang bên này. Triệu Nghĩa dùng tay gõ lên trán Trần Diệu: "Cậu ấy đi rồi, mau cầm lấy, anh còn phải xuống lầu."

Trần Diệu bị thúc giục vô thức đưa tay nhận lấy kẹo bông, Triệu Nghĩa sờ điếu thuốc ngậm trong miệng, xoay người quơ tay: "Tạm biệt."

Giọng nói Trần Diệu có phần khô khốc: "Tạm biệt."

Triệu Nghĩa đi vào biển người, trong chốc lát biến mất phía cầu thang.

Trần Diệu ngây người nhìn cây kẹo trong tay.

Liễu Anh bên cạnh có chút ghen tị: "Gì chứ, anh ta không thấy bọn mình đi hai người sao? Sao chỉ mua một cây chứ?"

Đúng vậy.

Trần Hân cũng không có, Trần Hân nhìn cây kẹo trong tay Trần Diệu hồi lâu.

Trên màn hình lớn các con số nhảy lên.

Cả quảng trường đầy tiếng người ồn vào vang vọng trong không gian: "Chúc mừng năm mới." Kẹo bông gòn trên tay Trần Diệu vẫn chưa tan hết.

Liễu Anh ăn vụng không ít.

Năm mới đến rồi, kỳ tuyển sinh đại học lại cần kề.

* * *

Nửa cuối học kỳ, lớp của Trần Diệu bị đại ma vương hành hạ không thở ra hơi, cả lớp vùi đầu trong sách vở. Trần Diệu biết rằng toán học, hóa học và vật lý của mình không tốt nên nhờ anh họ của Liễu Anh dạy kèm. Anh họ cho các cô mượn một gian phòng, phần lớn thời gian của Trần Diệu đều ở Liễu gia.

Bởi vì trong nhà có Trần Hân thi đại học nên Chu Lệ và Trần Kính Khang rất sốt sắng, ban đầu họ chỉ là nâng niu Trần Hân, lúc này có lẽ đem Trần Hân nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, luôn lo sợ cô ta sẽ ốm. Trần Diệu bước chân hơi lớn tiếng sẽ bị Chu Lệ trừng mắt, bầu không khí trong nhà khiến Trần Diệu ngột ngạt.

Cô dứt khoát đóng gói quần áo chạy đến nhà Liễu Anh.

Kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia vào tháng Sáu.

Ông bà của Liễu Anh đến chơi, hai phòng ngủ không đủ, Trần Diệu đành phải dọn về nhà. Sau kỳ thi hai, ba ngày, không khí trong nhà mới thoải mái hơn chút.

Nhìn Chu Lệ mặt mày hớn hở cũng đoán được Trần Hân thi rất tốt.

Trần Diệu chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Trần Kính Khang bị bệnh nên việc nấu cơm rơi vào tay Trần Diệu.

Sáng sớm.

Trần Diệu chưa hoàn toàn tỉnh đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô từ ổ chăn vươn tay tìm điện thoại, đặt ở bên tai mơ mơ màng màng cất tiếng.

Triệu Nghĩa mang theo ý cười truyền đến: "Cô bé mới dậy sao?"

Nghe giọng anh ta cô lại nhớ đến kẹo bông gòn, cô đáp: "Còn chưa tỉnh."

Đầu kia Triệu Nghĩa lại cười, có chút vô lại: "Em có muốn đến tiễn Cố gia không? Cậu ấy phải rời thành phố Y."

Vào lúc đó.

Trần Diệu đột nhiên tỉnh táo lại, lật người ngồi dậy. Một dây áo bên vai trượt xuống, cô đưa tay ôm tim đang đập thình thịch.

"Anh ấy phải đi?"

Triệu Nghĩa: "Đúng vậy, hôm qua thi xong, hôm nay sẽ đi."

Trần Diệu cắn môi dưới, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Trong đầu chỉ còn gương mặt của Cố Diệc Cư, sau đó là biểu cảm và nụ cười của anh, cuối cùng là những lời cô nghe thấy trong nhà hàng ngày hôm đó.

Sau một khoảng thời gian cô mới hiểu ra, Cố Diệc Cư không phải không tốt, chỉ là cô không phải mẫu người anh thích. Nhưng anh thích Trần Hân như vậy, sao họ không hẹn hò?

Trần Diệu cảm giác mình lo nghĩ quá nhiều.

Đầu kia Triệu Nghĩa lại hỏi: "Ý em sao?"

Trần Diệu nắm chặt chăn, gắt gao siết, thật lâu sau mới nói: "Anh Triệu, em không đến tiễn anh ấy được.

Triệu Nghĩa trầm mặc một lát mới nói:" Được. "

Trần Diệu nghe xong ngay lập tức cúp điện thoại. Cô cầm di động khóc rất lâu, rất lâu sau di động lại đổ chuông. Trần Diệu lật xem phát hiện người gọi là Cố Diệc Cư, tay cô run lên thiếu chút nữa điện thoại bị rơi xuống. Cô vội vàng lau nước mắt, vừa nhấc máy lên.

Giọng nói của anh trầm thấp hơn trước, âm cuối quanh quẩn quyến rũ:" Cô bé? "

Trần Diệu cố nén giọng nói ừ một tiếng.

Cố Diệc Cư cười nhẹ:" Tôi đi rồi nhớ chăm chỉ ôn thi đại học. "

Một hồi lâu không thấy Trần Diệu trả lời, Cố Diệc Cư nhướng mày, giọng nói dịu dàng:" Cô bé? "

Trần Diệu siết chặt chăn, bất chấp hỏi:" Anh luôn biết em thích anh, đúng chứ? "

Hỏi xong, hô hấp Trần Diệu dừng lại.

Cố Diệc Cư vẫn nghe máy, nhưng không đáp.

Trần Diệu cười lạnh:" Nhưng anh không thích em nên luôn giả vờ câm điếc. "

Tốt lắm, cô đã nói ra những lời trong lòng.

Thanh âm cô gái sắc bén như lưỡi kiếm.

Đầu kia như cũ im lặng cho đến khi Trần Diệu muốn nổi điên.

Tiếng nói của Cố Diệc Cư truyền đến:" Cô bé, thi tốt. "

Trần Diệu:" Anh cút đi! "

Cạch một tiếng, Trần Diệu cúp điện thoại.

Vừa ngắt máy, cửa phòng bị đẩy ra, Trần Hân chật vật đứng ngoài cửa, hai người nhìn nhau. Trần Diệu hung hăng lau nước mắt, khıêυ khí©h nhìn Trần Hân:" Tại sao không gõ cửa? "

Âm thanh Trần Hân run run:" Cố Diệc Cư đi rồi, anh ấy.. anh ấy có gọi cho em sao? "

Trần Diệu chống tay lên chiếc bàn cạnh giường, nhướng mày:" Đúng vậy, sao nào? "

Sắc mặt Trần Hân trắng bệch, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm như vậy:" Tại sao anh ấy không gọi cho chị? "

Trần Diệu sửng sốt, không ngờ Trần Hân nói những lời này. Trần Diệu đột nhiên đứng dậy rời giường, đi về phía Trần Hân tiến lại gần, cô nhìn chằm chằm Trần Hân, câu môi cười:" Chị thích Cố Diệc Cư, đúng chứ? "

Mắt Trần Hân lóe lên, vô thức lùi lại.

Trần Diệu đã nhìn ra.

Cô bật cười, xua tay:" Ai, chúng ta đều không có được anh ấy, chị từ bỏ hy vọng đi. "

Cuối cùng Trần Hân khóc ra tiếng, cô ta xoay người chạy về phòng.

Trần Kính Khang ôm trán, đứng ở cửa phòng ngủ chính nhìn Trần Diệu, lúc lâu sau ông nói:" Diệu Diệu, con là nhím sao?"

Trần Diệu nhìn Trần Kính Khang.

Hồi lâu.

Cô nghĩ thầm, còn không phải do các người ép sao?