Chương 10
Ánh mắt Cố Diệc Cư theo sau đi xuống, dừng ở mái tóc có chút lộn xộn còn có bờ vai trắng nõn của Trần Diệu. Vật lộn một hồi, sau đó lại xảy ra đánh nhau, cô căn bản chưa kịp chỉnh lại quần áo, hai vai áo rũ xuống hai bên để lộ ra phần da thịt.
Ngực thẳng tắp, nhu nhược đáng yêu.
Ánh mắt của những người xung quanh ít nhiều chú ý cơ thể Trần Diệu, cả người tỏa ra hơi thở của thiếu nữ.
Cố Diệc Cư híp mắt, duỗi tay lấy áo khoác của một trong hai nữ sinh, giũ ra, đặt trên vai Trần Diệu: "Mặc đi."
Trần Diệu sững sờ một giây, theo bản năng bắt lấy cổ áo khoác. Cố Diệc Cư xoay người đi nhanh về phía khu thay giày, đến chỗ người đàn ông đã đυ.ng ngực cô, anh câu môi cười lạnh, khom lưng siết lấy cổ tay lành lặn còn lại của hắn, tiếng nói trầm thấp như từ địa ngục: "Tay thật đê tiện."
Thắt lưng nam nhân đang gồng lên, nhìn thấy anh sắc mặt tái mét, trong miệng kêu: "Cố.. Cố gia."
Lời còn chưa dứt, Cố Diệc Cư dùng sức, rắc một tiếng, bẻ gãy cánh tay còn lại của anh ta.
"A a a a!" tiếng kêu thê thảm của hắn muốn thủng trần nhà, dưới cằm Cố Diệc Cư vẫn còn tơ máu, thoạt nhìn anh giống Diêm Vương đến từ địa ngục, anh nhìn xuống người đàn ông giống như nhìn con kiến, kéo đến trước mặt Trần Diệu, hung hăng quát: "Xin lỗi!"
Người đàn ông đau đến trán đổ mổ hôi, thở từng hơi nặng nhọc, hai tay rũ xuống sàn nhà, quỳ xuống, ngước đầu nhìn Trần Diệu, trong mắt vẩn đυ.c tất cả đều là sợ hãi, hắn thấp giọng nói: "Thật.. Thật xin lỗi."
Trần Diệu gắt gao nắm áo khoác, nhấc chân đá lên mặt hắn: "Cút!"
Hắn ngã xuống mặt đất, cũng không giãy giụa.
Cố Diệc Cư đứng dậy, đi tới chỗ Trần Diệu.
Trong mắt Trần Diệu chỉ còn Cố Diệc Cư, cô theo phản xạ duỗi tay, dùng chút lực nắm lấy cổ áo Cố Diệc Cư, kiễng chân, đối diện tầm mắt của anh.
Cố Diệc Cư nhìn động tác của cô, nhướng mày: "Muốn làm gì?"
Muốn làm gì?
Muốn.. Muốn anh ôm em.
Muốn.. Muốn anh hôn em.
Suy nghĩ này lướt nhanh trong đầu Trần Diệu, khiến hai má cô đỏ bừng nóng bỏng.
Cố Diệc Cư đưa tay bắt lấy cổ tay cô, đang định nói chuyện thì mí mắt lại nâng lên nhìn ra ngoài. Trần Diệu nhìn theo tầm mắt của anh, quay đầu thấy Trần Hân ôm sách đứng ngoài cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn họ.
Mắt Cố Diệc Cư dừng trên mặt Trần Hân một giây, ngay sau đó thả tay Trần Diệu, nói: "Chị cô đến rồi, cùng chị cô về nhà đi."
Trần Diệu từ chối: "Em đưa anh đi bệnh viện."
"Không cần." Cố Diệc Cư cầm khăn giấy đè lên miệng vết thương: "Phần còn lại tôi tự xử lý."
Trần Diệu ngẩng đầu, gắt gao nhìn anh.
Cố Diệc Cư dùng tay búng nhẹ trán cô: "Mau đi đi."
Trần Diệu: "Không muốn."
Cố Diệc Cư nhíu mày, hai người giằng co một hồi lâu. Triệu Nghĩa từ ngoài cửa chen vào, thấy Trần Hân thì có chút kinh ngạc, sau đó cười mang theo ý trào phúng: "Đi đâu cũng vác sách theo à? Học bá?"
Trần Hân siết chặt sách trong tay, không phản ứng, xoay người nhường đường.
Triệu Nghĩa nhếch miệng không quan tâm, đi nhanh hai bước xen vào giữa Cố Diệc Cư và Trần Diệu, vốn định lên tiếng lại thấy hai người bọn họ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí không đúng lắm.
Triệu Nghĩa thức thời đứng sang một bên, khoanh tay theo dõi trận đấu.
Cố Diệc Cư nhíu mi tâm, chỉnh lại áo khoác đang trượt xuống cho cô, mỉm cười: "Tùy cô."
Giữa mày Trần Diệu lúc này mới dãn ra: "Vậy đi bệnh viện."
Cái nhẫn đầu hổ bị đánh rơi, cằm của Cố Diệc Cư bị chảy máu, Triệu Nghĩa cười nói: "Đi đi, tớ giúp cậu xử lý chuyện này."
Cố Diệc Cư nhướng mày, ném khăn giấy, đút hai tay vào túi rồi bước ra cửa.
Trần Diệu nhận lấy chiếc túi nhỏ từ hai bạn học nữ, vội vàng đuổi theo.
Trần Hân nhìn hai người họ rồi xoay người rời đi, trước khi rời đi ánh mắt rơi trên mặt Cố Diệc Cư một lúc. Trần Diệu đi phía sau phát hiện ánh mắt của Trần Hân, cô dừng lại, nhưng cô không rảnh để nhiều chuyện, Cố Diệc Cư gọi một chiếc taxi, anh mở cửa xe, lười nhác dựa vào xe đợi cô.
Trần Diệu đi nhanh, chui vào ghế sau, ngồi vững vàng.
Cố Diệc Cư khom lưng nhìn cô, cười nhẹ một tiếng: "Ai mới là người bệnh?"
Trần Diệu: "..."
Mông vừa đặt xuống chưa nóng chỗ, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: "Vào đi chứ."
Cố Diệc Cư lại cười một tiếng, đóng cửa xe, đi tới chỗ phụ lái, thắt dây an toàn rồi bảo tài xế đi bệnh viện. Không lâu sau đến bệnh viện, Cố Diệc Cư đi vào xử lý vết thương và sát trùng.
Bốn người bị thương vì Cố Diệc Dư cũng đã được đưa đến bệnh viện.
Triệu Nghĩa cầm lấy hóa đơn, nhét vào tay Cố Diệc Cư: "Của cậu."
Cố Diệc Cư cười lạnh: "Bọn họ muốn tớ trả?"
Triệu Nghĩa ghét bỏ liếc Cố Diệc Cư, đem hóa đơn ném vào thùng giác, nói: "Không dám. Nghe nói cậu là Cố gia nên tự nhận là xui xẻo thôi."
Trần Diệu dựa vào bàn nghe hai người họ nói chuyện.
Triệu Nghĩa nhìn vết thương của Cố Diệc Cư, sau đưa tay kéo Trần Diệu: "Em nhìn xem, đây là dấu ấn mà Cố gia vì em lưu lại, có phải hay không nên cảm động tới mức muốn lấy thân báo đáp?"
Khi nãy Trần Diệu chỉ lo lắng cho vết thương của Cố Diệc Cưa, lúc này nghe được lời Triệu Nghĩa nói, đôi mắt chớp chớp, nhìn lại chỗ đó, bác sĩ nói khả năng sẽ lưu lại sẹo.
Khuôn mặt đẹp trai của anh lại có một vết sẹo nhỏ.
Trần Diệu không biết tại sao, l*иg ngực có chút nóng, ánh mắt không không chế được mà lộ ra nét ấm áp cùng dịu dàng.
Cố Diệc Cư vắt chéo chân dài, chống cằm nhìn Triệu Nghĩa nói: "Đừng nói nhảm."
Sau đó anh nhìn Trần Diệu, dường như không thấy cảm xúc trong mắt cô, cong môi: "Có chút đói bụng, cô đi mua đồ ăn giúp tôi nhé?"
Trần Diệu hoàn hồn, gật đầu nói: "Được."
Sau đó xoay người ra cửa.
Triệu Nghĩa nhìn Trần Diệu ra ngoài, tấm tắc một tiếng, cười như không cười quan sát Cố Diệc Cư.
"Nếu sau này cậu không ở bên cô bé, vậy giải thích vết thương này với vợ cậu thế nào?"
Cố Diệc Cư đá chân anh: "Không khiến cậu bận tâm."
Triệu Nghĩa à một tiếng.
Cửa phòng không đóngkín, Trần Diệu bên ngoài nghe được bọn họ nói chuyện, vốn dĩ nhiệt độ trên mặt vẫn còn nóng bỏng, vì câu nói "không khiến cậu bận tâm" mà nguội lạnh dần. Cô đem áo khoác trên vai cởi xuống, sải bước xuống lầu mua hai tô mì, vừa lên lầu thì nhận được điện thoại từ Trần Hân.
Tâm trạng cô đang tồi tệ, cuộc gọi từ Trần Hân lại như một quả bom.
Trần Diệu thấp giọng kêu một tiếng.
Trần Hân ở đầu kia hỏi: "Khi nào về nhà? Hôm nay ở sân trượt băng đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Diệu bực bội: "Chẳng có chuyện gì."
Trần Hân: "Mẹ kêu về."