Chương 1

Chương 1

Thời tiết ngày hè oi bức, nhiệt độ cao đến dọa người.

Trong thành Trung Thôn, những ngôi nhà xây san sát, xếp khít nhau, nắng và gió chẳng thể lọt qua. Cầu thang vừa chật hẹp vừa âm u, trong không khí thoang thoảng mùi hôi thối của rác thải. Đi thang bộ leo lên tầng sáu khiến Trần Diệu toát mồ hôi hột, mau chóng vào nhà mở tủ tìm đồ uống.

Ngửa đầu uống hết lon Coca tối qua vẫn còn dư, Trần Diệu phờ phạc trên sô pha, liếc mắt nhìn đồng hồ trong chiếc điện thoại đã cũ.

Khoảng nửa giờ hồng hồ nữa ba mẹ mới tan làm. Trần Diệu lau miệng, đứng dậy vào phòng bếp vo gạo nấu cơm, đem nửa cái bắp cải dư tối qua ra cắt.

Vừa đem mọi thứ nấu xong thì chuông điện thoại reo. Trần Diệu rửa tay, hướng phía di động đi tới cầm lên xem, là Trần Hân.

Cô chần chừ vài giây mới bắt máy. Không đợi cô mở miệng, một tiếng cười lười nhác từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Trần Diệu?"

Trần Diệu quen thuộc với giọng nói này, nó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô ngàn lần. Mỗi lần gặp anh, cô không thể khống chế nổi nhịp đập của con tim. Lúc này cũng vậy, trái tim cô đập nhanh đến lợi hại. Hai bên má ngày càng nóng, cô khó khăn mở miệng: "Có chuyện gì vậy?"

Cố Diệc Cư ồ một tiếng, đè thấp giọng nói: "Mang quần tới cho chị gái cô, tốt nhất là quần dài."

Ba chữ "chị gái cô" khiến Trần Diệu bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra đây là dãy số của chị gái cô - Trần Hân. Vậy nên, họ đang ở cạnh nhau sao?

Tại sao họ ở cạnh nhau?

Tại sao điện thoại của Trần Hân lại ở trong tay anh?

Từ trước tới nay Trần Hân luôn khinh thường bọn họ.

"Trần Diệu?"

Đầu bên kia, giọng nói của Cố Diệc cư lại truyền tới. Thời điểm vỡ giọng qua đi, giọng anh trầm thấp hơn nhiều so với nam sinh bình thường, quanh quẩn bên tai giống như thì thầm.

Trần Diệu cắn cắn môi dưới, trả lời: "Anh đang ở đâu?"

"Phòng bida, chắc cô biết nơi đó."

Cố Diệc Cư như cũ mang theo ý cười.

Tất nhiên là cô biết nơi đó.

Cô vẫn luôn đến nơi đó tìm anh.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Diệu vuốt ve điện thoại trong tay. Nhớ lại kì nghỉ hè trước, Cố Diệc Cư gặp Trần Hân ở cổng trường Nhất trung. Cố Diệc Cư dựa dưới tán cây, nói: "Cô bé, chị gái cô lớn lên thật xinh đẹp."

Đúng, Trần Hân rất xinh đẹp.

So với diện mạo thanh tú của Trần Diệu, vẻ đẹp thành thục Trần Hân càng khiến người khác choáng ngợp. Lông mày cong mảnh, hàng mi dài tinh tế với đôi mắt xinh đẹp. Ngay cả khi Trần Hân nghiêm mặt thì đôi mắt ấy vẫn hàm chứa một ý cười nhẹ. Tóc đen nhánh dài qua vai. Trần Hân mười tám tuổi dáng người trổ mã duyên dáng yêu kiều làm người ta không thể rời mắt.

Ai gặp cũng sẽ cảm thán rằng Trần Hân xinh đẹp, đẹp rạng rỡ.

Thành tích của Trần Hân cũng tốt, là học bá của trường. Nếu so cô với Trần Diệu thì đúng là một trời một vực, Trần Diệu vẫn luôn phải chật vật ở cuối ban.

Từ lâu Trần Hân đã được vào lớp chọn, được mọi người gọi là nữ thần.

Ngay cả ở nhà, ba mẹ cũng thiên vị Trần Hân.

Mà Trần Hân luôn khinh thường để mắt tới đám con trai hư hỏng như Cố Diệc Cư.

Nhưng hôm nay bọn họ lại ở cạnh nhau.

Trần Diệu cảm giác giống như địa bàn của mình bị xâm chiếm khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Cô bước vào phòng Trần Hân, hương hoa thoang thoảng xộc vào mũi, tìm trong tủ quần áo một chiếc quần đồng phục vừa được giặt. Dừng lại một chút, Trần Diệu tìm thêm qυầи ɭóŧ.

Không có gì bất ngờ, hẳn là Trần Hân tới ngày.

Chu kỳ của Trần Diệu kém Trần Hân ba ngày.

Cẩn thận xếp đồ bỏ vào túi, Trần Diệu đi xuống lầu. Ngoài trời hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà rơi xuống cầu thang, nhìn qua có chút choáng váng. Trần Diệu đi bộ giữa những ngôi nhà đông đúc ở phía đông và phía tây trong phố, phòng bida kế bên sân bóng rổ.

Phòng chơi bida ở tầng hai, vách tường dưới tầng một treo một dòng chữ tiếng Anh viết tay nghiêng nghiêng của Cố Diệc Cư.

Ý tứ là "Lên lầu tìm tôi."

Trần Diệu bước lên cầu thang đi lên tầng hai, đẩy cánh cửa phòng bida khép hờ. Bên trong truyền tới tiếng nói chuyện. Trần Diệu nhìn thoáng qua liền nhận ra Cố Diệc Cư, anh nghiêng người ngồi trên bàn bida, một tay cầm cây cơ, miệng ngậm thuốc lá và đang nói chuyện với ai đó. Nghe được động tĩnh, Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày.

Anh chỉ vào chiếc sô pha trong góc.

Trần Diệu bị nhìn, tim lại đập loạn, gật đầu chào hỏi rồi đi đến phía góc phòng.

Trần Hân có chút chật vật ngồi trên ghế sô pha, tóc rối bời, bên hông quấn áo khoác đồng phục của học sinh lớp mười hai. Trong tay cầm ly nước nóng, ngẩng đầu lên nhìn Trần Diệu bước đến.

Trần Diệu tiến lên hai bước, đem túi đưa cho cô rồi đỡ dậy.

Trần Hân mím môi, cúi đầu nhìn quần áo trong túi sau đó vào toilet bên trong. Trần Diệu nhìn cô vài giây rồi nhanh chóng đuổi theo.

Nét mặt Trần Hân hơi khó chịu, cũng có chút ngượng ngùng, đi rất nhanh.

Trần Diệu dựa vào tường, ôm cánh tay đứng ngoài đợi cô.

Ở chỗ này, Trần Diệu vẫn có thể nghe thấy đám người Cố Diệc Cư thấp giọng nói chuyện cách vách. Anh cười nhẹ hai tiếng, hờ hững và lười biếng mang mấy phần xấu xa rót cả vào tai Trần Diệu khiến cô bất giác ảo tưởng nếu anh ghé bên tai cô cười như vậy..

Rất nhanh.

Trần Hân bước ra khỏi phòng tắm, liếc cô một cái, đem áo khoác đưa cho cô.

Trần Diệu hỏi: "Của ai?"

Trần Hân không muốn trả lời: "Của anh ta."

Trần Diệu cười: "Anh ta?"

Trần Hân hiển nhiên không muốn nói chuyện, trên mặt vẫn còn chút ửng hồng. Nghĩ đến liền cảm thấy xấu hổ lại không thể không nhận lấy sự giúp đỡ của Cố Diệc Cư, Trần Diệu không đoán ra cô đang nghĩ gì.

Có điều "anh ta" trong câu trả lời của Trần Hân quá mơ hồ lại có chút ái muội.

"Ba mẹ về nhà chưa?"

Trần Hân đeo túi, hỏi lại.

Trần Diệu: "Có lẽ chúng ta tới nhà thì họ cũng đã về."

Vừa đi vừa nói, hai người đã đi đến cửa. Cố Diệc Cư vẫn ngồi trên bàn bi-da, nghiêng đầu hỏi: "Ổn chứ?"

Ánh đèn cam trên đầu phủ lên mặt anh, khi sáng lúc tối, càng khiến dáng vẻ xấu xa của anh nổi bật ngay cả khi anh không cười.

Anh hỏi Trần Hân.

Ánh mắt không lướt qua Trần Diệu một giây.

Trần Diệu rũ mắt nhìn Trần Hân, cô ta cúi đầu tránh ánh mắt của anh, không nói câu nào. Đại khái là vì Trần Hân không thích Cố Diệc Cư từ tận đáy lòng, người này là nhân vật khét tiếng ở Thập Nhị Trung, ai nghe thấy Cố gia cũng run sợ.

Trần Diệu cắn cắn môi, có chút ghen tị.

Trần Hân không thể phớt lờ Cố Diệc Cư, cô cầm áo khoác ném cho Cố Diệc Cư: "Của anh."

Áo khoác bị ném lên bàn bi-da.

Cố Diệc Cư cúi đầu liếc một cái, mỉm cười: "Có chút bẩn."

Tiếng nói vừa dứt, Trần Hân đoạt lại áo khoác.

Trần Diệu cũng thấy trên áo khoác có một mảng hồng hồng.

Trần Hân đỏ mặt, cổ cũng nóng ran, lắp bắp nói: "Quay về.. giặt sạch.. mang đến trả anh."

Cố Diệc Cư thưởng thức cây gậy bi-da trên tay, gật gật đầu: "Được rồi, về đi, muộn rồi."

"Tạm biệt."

Trần Hân đỏ mặt, kéo Trần Diệu xuống lầu.

Đến đầu cầu thang, Trần Hân ném áo khoác cho Trần Diệu. Động tác không lớn nhưng nhìn ra được sự kinh tởm của cô. Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của Cố Diệc Cư.

Liếc Trần Hân một cái, môi Trần Diệu hơi động.

Có chút mất mặt.

Hai người xuống lầu, bóng dáng nhanh chóng biến mất phía sau cửa.

Triệu Nghĩa đưa cho Cố Diệc Cư lon coca, dựa vào bàn bi-da cười nói: "Hai chị em mỗi người một vẻ, không biết cậu chủ Cố thích người nào?"

Cố Diệc Cư ngửa đầu nhấp một ngụm, lười nhác lau khóe môi: "Đều còn nhỏ."

"Phải không? Vậy sao cậu cứ nhìn chị người ta làm gì? Tớ cảm thấy em gái có hương vị hơn."

Triệu Nghĩa và Trần Diệu có quen biết. Lúc rảnh Trần Diệu thường đến phòng bida, thỉnh thoảng đến quán net tìm Cố Diệc Cư. Cô nhóc này giống như không có chỗ để chơi, luôn xuất hiện trước mặt Cố Diệc Cư.

Vô cùng kỳ lạ

Dù sao Cố Diệc Cư chưa từng gần gũi với cô gái nào.

Dẫu rằng số lượng các cô gái theo đuổi anh có thể xếp vòng quanh thành phố Y.

Cố Diệc Cư liếc Triệu Nghĩa một cái, nói: "Đừng đánh chủ ý lên cô ấy, cô ấy nhỏ lắm."

Triệu Nghĩa cười haha: "Bảo vệ thật chặt, có điều nghe nói.. gia đình cô bé thiên vị lắm."

Cố Diệc Cư ném chai Coca trên tay vào thùng rác, ừ một tiếng.

Triệu Nghĩa nói: "Cả hai chị em đều tốt, sao ba mẹ lại bất công như vậy.."

Trần gia thiên vị con cái trong nhà không phải bí mật tại thành Trung Thôn. Nhờ miệng của mẹ Trần Diệu, Chu Lệ, đến chỗ nào cũng khen con gái lớn Trần Hân tính cách tốt, thành tích tốt, đoan trang xinh đẹp. Nhắc tới Trần Diệu, Chu Lệ lại bày ra thái độ khác.

Thường xuyên như vây, mọi người đều nhớ kĩ Trần Hân.

Biết cô hay đọc sách, là một học bá, dung mạo xinh đẹp..

Về phần Trần Diệu thì chẳng có ấn tượng gì, cũng không cùng ba mẹ ra ngoài. Chu Lệ đi dạo phố luôn đem Trần Hân đi cùng.

Về đến nhà, Trần Kính Khang cùng Chu Lệ đã về. Nhìn thấy hai chị em, Chu Lệ ra kéo tay Trần Hân, lo lắng nói: "Hôm qua mẹ nói với con nghỉ phép một ngày, không cần đi học. Tại sao không nghe lời?"

Trần Hân cười lần đầu tiên trong ngày, đáp: "Con quên mất. Bạn cùng lớp nói cần con lên trường giải quyết một số chuyện."

"Bây giờ bụng còn đau không?"

Chu Lệ đau lòng nhìn khắp nơi trên người cô ta.

Trần Hân lắc đầu: "Không đau, con hơi mệt chút thôi."

Trần Kính Khang trong phòng bếp vọng ra: "Hân Hân, con đi nghỉ đi, ba nấu cháo cho con."

Trần Hân gật đầu: "Vâng."

Sau đó cô đi vào phòng, đi được hai bước, cô quay đầu nhìn Trần Diệu đang ngồi trên sô pha.

Trần Diệu ngả người xuống sô pha nghe ba mẹ hỏi han Trần Hân ân cần, ngây người nghịch điện thoại di động. Trần Hân gọi một tiếng: "Trần Diệu."

Trần Diệu lúc này mới ngẩng lên: "Chuyện gì?"

Trần Hân ngập ngừng nhìn chiếc áo khoác của Cố Diệc Cư trên đùi Trần Diệu.

Trần Diệu nhìn theo ánh mắt của cô, nhếch mép châm chọc: "Chị muốn tôi giặt nó?"

Trần Hân bị nói trúng, sắc mặt có chút hồng.

Trần Diệu ném áo khoác sang một bên, nói: "Chị tự làm."

Tôi con mẹ nó mới không giúp chị.

Trần Hân liếc mắt nhìn phòng bếp, sợ ba mẹ nhìn biết nên quay lại, cúi xuống lấy áo khoác nhét vào cặp, vội vàng đi vào phòng.

Trần Diệu cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại di động.