Chương 7

15

Tôi cố ép chính mình phải bình tĩnh lại. Trần Hạ Nam lúc này đang diễu võ dương oai, tôi mà mất lý trí thì cô ta càng được nước lấn tới.

Tôi hít sâu một hơi. Trần Hạ Nam cô xong rồi!

Tôi không biết Giang Diêu đang làm cái gì, cũng chẳng biết hắn ở đâu, càng không liên hệ được cho hắn nhưng tôi tin tưởng hắn, hắn sẽ không lừa gạt tôi, sẽ không phản bội tôi. Thế nên tôi tự mình giải quyết mọi chuyện.

Tôi đem mọi chứng cứ phát lên trên mạng, bao gồm đoạn tin nhắn của Trần Hạ Nam nhắn với Tưởng Khinh Khinh. Thư nhận lỗi của Hoàng Nhân An, thêm cả đoạn tin nhắn Trần Hạ Nam mắng chửi tôi.

So với những lời vô căn cứ của Trần Hạ Nam thì của tôi đáng tin hơn. Mà với điều kiện người tiếp thu phải biết suy nghĩ.

Tôi vừa đăng bài liền trở thành tâm điểm để mọi người chú ý. Có người tin người không.

Mà tôi cũng không biết được ở đâu lòi ra cái lý lẽ người nói trước là người đúng.

Tôi cố gắng kiên trì trả lời từng câu hỏi trong phần bình luận.

“Nếu lúc trước em gái cô là loại người này, vì sao từ lần đầu tiên không truy cứu mà đến bây giờ mới đưa ra bằng chứng?”

Tôi lập tức trả lời.

“Khi đó lời nói của tôi không có sức ảnh hưởng, hơn nữa tôi cũng đã từng nói tất cả chuyện của cô ta cho cha mẹ tôi nghe nhưng cha mẹ không tin.”

Lại thêm một người mất não, hắn ta nói.

“Ôi trời, tôi thấy chuyện này do cô chị thêu dệt, muốn đem toàn bộ thau nước bẩn này hất lên người của em gái.”

Tôi liền đáp.

“Tôi dùng chứng cứ để nói chuyện, thật sự mong các người nhìn cho rõ, trên thế giới này ác và thiện có thể giống nhau sao?”

Tôi không ngừng giải thích, thẳng đến một cái bình luận kia.

“Bạn trai cô đâu, tại sao không lên nói mà để một người con gái như cô hứng chịu tất cả? Là hèn nhát hay do không dám chấp nhận sự thật?”

Tôi dừng lại một chút, thử suy nghĩ về nguồn gốc chuyện này, quả nhiên nhân vật chính là Trần Hạ Nam cùng với Giang Diêu.

Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông.

Lời hắn nói chắc hẳn sẽ khiến người ta tin.

Thế nên tôi dừng lại, đi tìm luật sư.

Nhưng trên đường đi điện thoại lại vang lên, báo rằng Giang Diêu đang ở đó.

Tôi lập tức tìm kiếm, thấy được hắn lập tức sốt sắng hỏi.

“Anh không sao chứ?”

Hắn dừng lại một chút nói rằng.

“Không có gì.”

Tôi lúc này mới hỏi ngọn ngành.

“Anh đi đâu? Tự nhiên lại biến đâu mất.”

Biết được tôi đang trên đường đi tìm luật sư, hắn cười nói: “Không cần phải tìm luật sư nữa, anh đã giải quyết xong rồi, biến mất là vì giải quyết cho triệt để chuyện này.”

16

Giang Diệu chầm chậm kể lại mọi chuyện cho tôi nghe.

Trần Hạ Nam quấy rầy ở trên mạng sau đó hẹn Giang Diêu ra gặp mặt, đoán chừng là muốn nói điều kiện nên hắn cũng đi, xem cô ta muốn giở trò quỷ gì.

Nhưng hắn không nghĩ tới Trần Hạ Nam lại đê hèn như vậy. Cô ta tìm đến vài người, vừa mới gặp mặt đã cướp đi điện thoại của Giang Diêu.

Nhưng hắn không hoảng, lại cùng Trần Hạ Nam đàm phán, thậm chí khi Trần Hạ Nam đánh hắn, tát hắn, hắn cũng không tức giận mà cố gắng giảng hòa.

Nghe thế tôi liền nổi nóng, máu giận sộc lên tận não.

Mà hắn lại cố gắng trấn an tôi.

“Việc nhỏ không nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn?”

“Lại nói, nếu anh bắt được chứng cứ cô ta tống tiền anh thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thú vị hơn sao?”

“Cái gì?” Tôi hốt hoảng hỏi hắn.

“Cô ta bắt anh ký một bản hợp đồng chuyển nhượng.”

Tôi gấp đến đỏ mắt không kiềm chế hỏi.

“Không có điện thoại, làm thế nào có thể chứng minh cô ta cưỡng ép anh.”

Hắn hơi híp mắt lộ ra nụ cười khôn khéo, giơ tay túm lấy cổ áo, lôi ra một chiếc cúc đưa lên trước mặt tôi.

“Em xem đây là cái gì?”

Tôi mở to hai mắt nhìn trong lòng bàn tay hắn, là một cái camera mini.

Tôi hiểu rồi. Giang Diêu quả thật thông minh.

Tôi nhẹ nhàng thở phào, sau đó lại cảm thấy có chút hờn giận.

“Sau này không được như vậy nữa, khi đi gặp Trần Hạ Nam dù tốt dù xấu cũng nói cho em một tiếng, cứ như vậy đi không nói gì, em thật sự rất lo lắng có biết không?

“Đã biết ạ.”

Hắn bỗng nhiên ôm lấy tôi, gục đầu vào vai tôi thanh âm nhỏ nhẹ.

“Cún con biết sai rồi, chị tha thứ cho cún con đi!”

Tôi đột nhiên cứng người, cái tên này cũng quá gian xảo rồi.

Bình thường thì làm bộ dạng lạnh lùng bá đạo, khi phạm lỗi liền biến thành cún con.

Tôi bất lực, nhưng mà cái này cũng không phải không tốt, hắn như vậy rất đáng yêu.

Tôi đưa tay sờ sờ lên đầu hắn, cảm giác mềm mại làm tim tôi rung động, đến cùng vẫn không thể giận nổi hắn.

“Được rồi, em tha thứ cho anh đó.”

Trần Hạ Nam cũng gặp báo ứng, chúng tôi mang chứng cứ đem đi báo án, cảnh sát xác minh là cô ta đang nói dối.

Cô ta không có chứng cứ, chỉ có cái bài viết kia.

Nếu chỉ dừng lại ở đây nhiều nhất thì cô ta cũng chỉ chịu tội phỉ báng, vu khống.

Nhưng cô ta còn uy hϊếp Giang Diêu, sử dụng bạo lực ép hắn ký xuống hợp đồng chuyển nhượng.

Mà hợp đồng này giá trị trên trăm vạn, đã cấu thành tội chiếm đoạt tài sản, nhiều tội cùng lúc phạt lên người cô ta, cô ta không cách nào biện giải cuối cùng chỉ có thể khóc lóc cầu xin tôi trong sở cảnh sát.

“Chị, em biết sai rồi! Chị có thể tha thứ cho em không? Sau này em sẽ không như vậy nữa, em không muốn ngồi tù đâu!!”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

“Từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô hãm hại tôi, có khi nào nghĩ tới hôm nay không?”

Cô ta khóc, nước mắt giàn giụa, trực tiếp quỳ xuống dập đầu với tôi.

“Em thật sự sai rồi, chỉ cần chị đồng ý tha cho em, em làm trâu làm ngựa cho chị!”

Tôi đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, cô ta nắm tay tôi bẻ gãy chân búp bê hại tôi bị mẹ đánh, còn không được ăn cơm.

Cô ta lại ở trên bàn cơm cười xấu xa nhìn tôi khinh khi, cũng không nghĩ tới tương lai có một ngày này cô ta sẽ quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ.

Nhưng tất cả đều là cô ta gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu, tôi không muốn tha thứ.

“Xin lỗi, cả đời này, tôi cũng không thể tha thứ cho cô.”

Xoay người đi, tôi lại nghe được phía sau cô ta mắng chửi điên cuồng. Đấy xem xem, rốt cuộc thì cô ta cũng có biết sai đâu, cô ta chỉ hối hận, tại sao thủ đoạn của cô ta quá ngu ngốc để cho tôi bắt được mà thôi.

18

Vừa ra khỏi cửa mẹ tôi đã điện tới, bà có vỗ về khuyên nhủ tôi, khuyên tôi đừng nhẫn tâm như vậy, đều là người một nhà, có thể hay không buông tha cho Trần Hạ Nam.

Lần nào bà cũng như thế, cứ nói tốt cho cô ta, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, cười cười.

“Mẹ, Trần Hạ Nam vay không ít tiền đâu.”

Bà sửng sốt, im lặng không nói được gì.

“Nếu con thật sự tha thứ cho cô ta thì mẹ phải giúp cô ta trả một khoản tiền rất lớn, không bằng cứ để cô ta ngồi ở trong tù đi, đi ra ngoài để làm gì.”

Mẹ nghe đến nỗi hoảng hốt.

“Con nói như vậy nghe được sao? Con là chị….”

Tôi không muốn nghe nữa, trực tiếp tắt điện thoại, dù sao trong lòng của bà, tôi so với Trần Hạ Nam không phải chỉ hơn kém một sợi tóc.

Rõ ràng Trần Hạ Nam so với tôi quan trọng hơn nhiều. Lúc trước tôi sẽ khóc nhưng bây giờ không sao cả rồi.

Tôi chỉ muốn nhìn về phía trước, những chuyện không tốt đều cho qua, cái gì không phải của mình dù có cưỡng cầu cũng không có được, mà cái gì của mình thì chính là của mình.

Giống như trước mặt tôi lúc này vậy.

Giang Diêu bước đến, dùng giọng điệu dịu dàng nói.

“Được rồi, đi thôi em.”

“Đi đâu?”

“Công viên Trung Sơn.”

Nhắc đến địa điểm này tôi lại nhớ đến, mấy tháng trước tại đây, Giang Diêu mắng Trần Hạ Nam, bất giác tôi bật cười.

Cái này giống như một giấc mơ vậy.

Tôi nhìn hắn cười dịu dàng, hôn nhẹ lên môi hắn, đáp.

“Được.”

Thế rồi hai chúng tôi nắm tay nhau, cùng nhau đi. Đi về phía trước, về một tương lai hạnh phúc.

[End]