- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay Anh
- Chương 5
Không Thể Buông Tay Anh
Chương 5
10
Sau khi trở về, tôi hỏi Tưởng Khinh Khinh đã làm cái video sáng tỏ kia tới đâu rồi.
Cô ta nói rằng cái video đó đã up lên lâu rồi.
Tôi nghe vậy cũng có chút bồn chồn, vội vàng mở ứng dụng ra xem, video thật sự đã đăng rồi, hơn nữa còn rất rất hot. Đυ.ng đến là bỏng tay đấy!
Nguyên nhân không phải vì Tưởng Khinh Khinh làm sáng tỏ sự việc, mà là vì ở phần bình luận đột nhiên xuất hiện một họa sĩ chuyên nghiệp, anh ấy đã vẽ ra một câu chuyện.
Nội dung chính là…
Có một cô gái nhỏ đi theo mẹ tái hôn ở hoàng gia, cha dượng của cô gái nhỏ có một đứa con gái với vợ trước, cô gái nhỏ ấy bị em gái khác cha khác mẹ của mình khi dễ chèn ép đủ đường. Nhiều năm sau cô gái ấy gả cho một kỵ sĩ, cô em gái lại năm lần bảy lượt muốn cướp kỵ sĩ đi.
Kỵ sĩ khinh thường không thèm để ý, cô ta liền đem trang sức của cô gái nhỏ ấy bỏ vào túi của vương tử, làm vị hôn thê của vương tử hiểu lầm cô gái ấy, cuối cùng hại cô gái bị người đời phỉ nhổ.
Nhưng cái người con gái này dũng cảm, không nhục chí, cô ấy tìm được vị hôn thê của vương tử để giải thích, xoá bỏ hiểu lầm, cuối cùng hai người nắm tay nhau tìm đến cô em gái kia, trừng phạt cô ta.
Hình ảnh ngắn gọn xúc tích khái quát toàn bộ câu chuyện ngày xưa. Giang Diêu từng nói cho tôi biết anh là một họa sĩ truyện tranh.
Hắn cũng không phải loại vô danh tiểu tốt gì, ngược lại còn rất nổi tiếng trong giới.
Hắn vừa mới tham gia, mọi người ở dưới đều thay nhau bàn luận.
Nói qua nói lại một hồi họ đều mơ mơ hồ hồ đoán được, đó là Trần Hạ Nam.
Mấy người hôm trước vừa chĩa mũi giáo qua tôi nháy mắt đã quay xe, chuyển hướng công kích sang Trần Hạ Nam.
Một vài người còn sôi nổi đứng ra làm nhân chứng.
“Tôi làm chứng nè, cái cô em gái kia là bạn cùng phòng của tôi hồi cấp ba, cô ta quả thật siêu cấp trà xanh chuyên giật bồ người khác.”
“Đúng đúng, tôi hơn cô ta một lớp, lên đến đại học cũng không bỏ thói xấu, cứ đi cướp bồ người khác.”
…
Hiệu ứng đám đông ngày càng dữ dội.
Video này rất nhanh đã lan rộng đến cả cộng đồng mạng chứ không đơn thuần chỉ truyền ở trường tôi.
Lúc này Trần Hạ Nam cũng thấy.
Điện thoại của tôi bị một số vô danh làm phiền. Tôi đoán rằng đây chắc hẳn là Trần Hạ Nam, đến khi cô ta gọi lần cuối tôi cũng bắt máy.
“Tống Vũ Lạc, có phải cô muốn hại chết tôi không?” Cô ta gào lớn.
“Cô đem tôi lên mạng bêu rếu thì thôi, còn dùng tiền thuê hoạ sĩ làm xấu mặt tôi, tôi cảnh cáo cô, nếu không bảo Tưởng Khinh Khinh gỡ video xuống tôi và cô sẽ gặp mặt ở tòa án.
Đối phó không lại, cô lại muốn dùng pháp luật???
Tôi cười lạnh lẽo đáp trả cô ta.
“Như thế nào? Cô ở phía sau dẫn đường người khác phát video bôi nhọ tôi, làm tôi bị hại thảm, bây giờ mọi việc được sáng tỏ cô lại dùng luật pháp uy hϊếp tôi? Muốn kiện thì kiện đi, để xem ai mới là người thiệt thòi.”
Trần Hạ Nam lại ngang bướng nói.
“Nể mặt cô là chị tôi, chúng ta không đến tòa án, cô cứ đền bù thiệt hại tinh thần cho tôi, chuyện này xem như kết thúc.”
Tôi cảm thấy cô ta thật sự điên rồi, cô ta thiếu tiền đến điên sao.
“Trần Hạ Nam, cô dùng thư tình của tôi làm Tưởng Khinh Khinh hiểu lầm tôi, còn dẫn đường cô ấy phát tán video trên mạng, những việc này tôi không so đo, nhưng cô đυ.ng thì tôi chạm, tôi không làm gì không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cô. Hiện tại cô muốn kiện đúng không? Kiện đi tôi hầu toà, nhưng cô nên nhớ, giờ đây cô không có việc làm, không có tiền mà mời luật sư đâu, hay là cô muốn dựa vào Hoàng Nhân An?”
Nhắc đến cái tên này, Trần Hạ Nam đột nhiên luống cuống.
“Cô nói cái gì?”
Quả nhiên cô ta sợ hãi. Nếu Hoàng Nhân An biết được những việc cô ta làm, chẳng phải cô ta sẽ mất đi chỗ ăn cơm miễn phí sao?
Biết đã đánh trúng điểm yếu của cô ta, tôi tiếp tục nói thêm. Giọng nói cao cao thanh thanh thể hiện rõ uy lực.
“Giờ cô đã biết cô ghẹo trúng ai rồi chứ? Cô dám làm điều gì xà lơ nữa, hay xuất hiện trước mặt tôi, tôi không ngại đem từng việc từng việc “tốt” của cô nói hết cho Hoàng Nhân An biết.”
Cô ta cứng họng, không phản bác lại, lập tức cúp máy.
Tôi biết rõ cô ta vì sao lại gấp gáp như vậy, chắc chắn là tìm Hoàng Nhân An, thăm dò xem hắn đã biết gì hay chưa.
Nhưng mà cô cứ yên tâm, tôi không xấu xa hèn hạ như cô đâu!
Độ hot của video qua mấy ngày thì không còn hot nữa, tôi cũng bảo Tưởng Kinh Kinh xóa video.
Những người nên biết đều đã biết, không cần tiếp tục gây chuyện.
Mà cái quan trọng là tôi sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp hội họa của Giang Diêu.
Buổi tối hôm đó tôi cố ý chuẩn bị một bữa ăn dưới ánh nến rồi mời Giang Diêu đến. Còn tôi thì trang điểm tinh xảo, mặc lên người bộ váy đỏ, ôm body khoe trọn từng đường cong quyến rũ.
Tôi uống không ít rượu, khuôn mặt trắng nõn hằng lên từng vệt đỏ kéo dài đến mang tai.
Tôi nâng ly rượu lên hướng Giang Diêu nói.
“Cảm ơn anh.”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của ánh nến, tôi vẫn có thể thấy được Giang Diêu, một thân âu phục trầm ổn, hoàn toàn không có dáng vẻ của một chú cún con dễ ức hϊếp lúc trước.
Hắn nhìn tôi, cong cong khóe môi. Nụ cười như đạt được mục đích.
“Em muốn cảm ơn tôi thế nào?”
Không biết do thật lòng tôi nghĩ vậy hay là do rượu kí©h thí©ɧ, tôi không khống chế được mà nói ra một câu.
“Lấy thân báo đáp.”
Vừa dứt lời, tôi như trút hết chút tỉnh táo cuối cùng của mình mà gục ngã.
Hắn đứng dậy ôm lấy thân thể đang xiêu vẹo ngã trái ngã phải của tôi.
“Bé ngoan, em ngốc nghếch thật. Tửu lượng kém như vậy sau này đừng uống nhiều.”
Tôi cũng chẳng biết hắn nói gì, chỉ đơn thuần biết hắn muốn có ý tốt, thế nên tôi liền gật đầu.
“Bé ngoan, em còn nhớ rõ mình vừa nói gì không, hửm?” Hắn kề sát tai tôi, lưu manh ngả ngớn hỏi.
“Em nhớ rõ mà...” Tôi tự tin vỗ ngực trả lời.
“Bé ngoan muốn lấy thân báo đáp?”
“Ừm!”
Hắn cắn cắn vào tai tôi, khẽ khàng yêu cầu.
“Gọi anh…”
Tôi ghé vào ngực hắn, yên lặng hai giây sau, cuối cùng nhẹ giọng.
“Anh yêu ơi…”
Tôi có thể cảm nhận được thân thể của hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó phấn khích mãnh liệt, hắn hôn lên môi tôi bằng tất cả sự vui sướиɠ.
Qua đêm hôm đó, tôi và hắn quả thật đã hoà thành một.
11
Một thời gian rất dài sau đó Trần Hạ Nam cũng không đến tìm tôi gây sự.
Tôi cùng Giang Diêu vẫn bình thường, sinh hoạt bình thường, chỉ có tình cảm là mãnh liệt phát triển.
Tôi lại phát hiện hắn trở nên thật sự rất rất thích tôi kêu hắn là “anh”, tôi còn nhớ hắn nói với tôi.
“Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đương nhiên phải gọi tôi một tiếng “anh”.”
Buồn cười thật đó, lúc trước tôi ép hắn gọi tôi là “chị”, bây giờ tôi phải gọi hắn là “anh”.
Mà không biết có phải hay không, do gọi hắn là anh nhiều nên khí chất của hắn cũng thay đổi?
Hình tượng mềm yếu như cún con lúc trước không còn lại chút gì. Mấy lần hẹn hò sau này tôi đều đặc biệt chú ý tới hắn, nhìn hắn chằm chằm, rõ ràng là một người đàn ông dịu dàng, cẩn trọng, còn cái lúc lên giường sẽ “hoá thú” ăn sạch tôi từ đầu đến chân.
Tôi cảm giác giống như là, mình đã thay một người bạn trai khác.
Làm thế nào một người có thể vì hai ba tiếng gọi mà thay đổi nhanh như thế.
Chỉ có một cái kết quả, đó chính là ngay từ đầu hắn đã giả vờ ngây thơ, bộ dạng này mới là con người thật của hắn!
Tôi hỏi hắn, hắn cố gắng giải thích.
“Lúc trước tôi nhớ chú nói em thích đàn ông trẻ tuổi, tôi cảm thấy bản thân mình già rồi nên mới giả vờ như thế.”
Tôi im lặng câm nín không nói được lời nào.
Theo lời hắn nói thì gu đàn ông của tôi từ lâu đã bị chú cháu nhà hắn nắm rõ.
Haizzz, tôi thật là, tưởng mình là gà ai ngờ là thóc.
Mà thôi kệ, bây giờ như vậy cũng rất tốt.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sắp đến sinh nhật của Giang Diêu.
Tôi đặc biệt tự mình đi chọn quà, thấy khó chọn nên đi cùng đồng nghiệp.
Có cô ấy đi chung, cả hai tán gẫu vui vẻ, cô ấy kể cho tôi nghe một vài chuyện.
“Lần trước cậu cùng tớ đi tập quyền anh, có gặp một huấn luyện viên tên Hoàng Nhân An, cậu còn có nhớ không?”
Tôi gật đầu.
“Nghe đồng nghiệp của hắn nói, bạn gái hắn xem tiền như rác, hắn giao hết tiền cho cô ta đã đành, cô ta còn dùng tên của hắn đi vay tiền…”
“Vì sao cô ta phải làm vậy?”
“Nghe nói cô ta thiếu nợ không ít, mà thời hạn trả lại ngắn nên chỉ có thể chặt đầu cá vá đầu tôm.”
*Chặt đầu cá vá đầu tôm: mượn tiền chỗ mới đắp vào chỗ cũ.
Tôi đột nhiên nhớ tới lúc trước Trần Hạ Nam đòi tiền tôi, muốn tôi dùng tiền để bồi thường cô ta, lúc đó tôi tưởng rằng cô ta thiếu tiền nên hoá điên, ai ngờ cô ta thiếu tiền thật.
Tôi cười lạnh.
Ác giả ác báo.
Suy cho cùng tôi không có quan hệ gì với cô ta, tôi cũng lười hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Mấy ngày sau, mọi tinh lực của tôi đều tập trung vào việc chuẩn bị sinh nhật của Giang Diêu sao cho tốt, nhưng đến lúc sinh nhật hắn, tôi lại nhận được điện thoại của cảnh sát.
“Cô Tống, bạn trai và em gái của cô xảy ra xung đột, mong cô tới cục cảnh sát một chuyến.”
12
Đại não tôi đột nhiên trống trơn. Giang Diêu tuy chán ghét Trần Hạ Nam nhưng vẫn luôn rất lý trí.
Lúc trước Trần Hạ Nam gây chuyện cũng đã bị anh làm cho mất mặt một lần, sau này cũng không có gì. Nếu không phải Trần Hạ Nam nhảy nhót quá đà, gây sự với chúng tôi thì anh ấy cũng sẽ không kiếm chuyện. Cho nên tôi chắc rằng là do Trần Hạ Nam giở trò.
Tôi lập tức xin nghỉ chạy đến cục cảnh sát.
Mà ở đây ngoại trừ Giang Diêu và Trần Hạ Nam còn có Hoàng Nhân An. Hơn nữa trên mặt Hoàng Nhân An còn bị thương.
Đánh nhau sao?
Tôi vội vàng chạy đến chỗ của Giang Diêu kiểm tra.
“Anh có sao không?”
Vừa chạm vào cánh tay hắn, hắn đã kêu đau một tiếng, vừa nhìn liền biết tay hắn đau.
Hắn mím môi nhìn tôi, khó khăn trả lời: “Anh không sao.”
Dám đυ.ng đến người yêu của bà đây, tôi thật sự nhịn không nổi!
“Trần Hạ Nam cô đủ chưa? Không giở thủ đoạn được liền trực tiếp gọi người đến đánh hả?”
“Im lặng!”
Cảnh sát ngồi ở bàn hoà giải đột nhiên lên tiếng.
“Tôi nói qua cho cô nghe một chút về việc lúc nãy, bạn trai của cô cưỡng ép em gái cô, bạn trai cô ấy biết được nên mới tức giận đánh bạn trai cô.”
Nghe đến đây Giang Diêu nhịn không được hét lên.
“Ai thèm chạm vào người cô ta, có chó mới thèm!”
Thấy phản ứng của anh, tôi biết chắc chắn có ẩn khuất.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, chuyển hướng sang Trần Hạ Nam chất vấn.
“Chứng cứ đâu?”
Theo bản năng, cô ta tránh đi tầm mắt của tôi. Lắp bắp đáp.
“Anh ta đã làm gì, trong lòng anh ta tự biết rõ.”
Tôi cười khinh, tính kế cũng nên đưa ra bằng chứng chứ.
“Cô nói rõ cho tôi biết, thời gian, địa điểm xảy ra sự việc, sự việc xảy ra thế nào?”
Cô ta cắn môi không biết trả lời sao. Lúc này Hoàng Nhân An lại nhận ra tôi.
“Cô là người học viên kia đúng không? Thế mới nói, làm thế nào mà cô quan tâm đến chuyện tình yêu của tôi như thế, hóa ra là vì nhắm vào Hạ Nam.”
Tôi cười khinh một tiếng: “Mù quáng.”
“Anh cho rằng hai người thật sự có thể khiến tôi quan tâm sao?”
Đến nước này tôi cũng không muốn giấu chuyện xấu của Trần Hạ Nam nữa.
“Tôi thật lòng có ý tốt nhắc nhở anh, cô ta dùng của anh bao nhiêu tiền nhưng chưa từng công khai thân phận bạn trai của anh, ở nhà hay trước mặt người khác đều nói mình độc thân, ba mẹ tôi cũng không biết đến sự tồn tại của anh và bạn bè cô ta càng không.”
Vậy nhưng anh ta vẫn không tin tưởng tôi mà nhìn về phía Trần Hạ Nam, cô ta vừa định giải thích tôi lập tức nói thêm.
“Cô đừng có dùng mấy cái lý do kiểu công khai quá nhanh nên cần thời gian tìm hiểu, cha mẹ bảo thủ không chấp nhận yêu đương… Tôi cùng Giang Diêu mới yêu đương được một tháng, mẹ đã gọi điện bảo tôi mang người yêu về ra mắt, cô ta chỉ viện cớ không muốn công khai anh để có cơ hội đi quyến rũ mấy tên đàn ông khác thôi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Thể Buông Tay Anh
- Chương 5