Ngày đầu tiên đến phòng thí nghiệm đã bị Tưởng Ngữ Hàm nhằm vào, Thời Vi và Sơ Niệm Dao tâm tình đều không tốt.
Sau khi trở về ký túc xá, Thời Vi còn nhận được tin nhắn wechat rất dài từ đàn anh Giang Dịch Phàm, đại ý là xin lỗi lúc ấy đi giúp Tưởng Ngữ Hàm, tính tình Tưởng Ngữ Hàm từ trước đến nay đều như vậy, cần chiếu cố, cần nhân nhượng, bằng không sẽ nháo.
Giang Dịch Phàm còn hàm súc mà giúp Thời Vi phân tích một chút lợi và hại, cuối cùng đưa ra kết luận là một chữ: Nhẫn.
Trong phòng thí nghiệm của thầy Trâu, rất nhiều đàn anh bày tỏ tình cảm với Thời Vi, có đàn anh âm thầm gửi hồng bao lớn 520* tỏ vẻ hoan nghênh Thời Vi, Thời Vi không nhận; cũng có đàn anh sớm đã mời Thời Vi cùng đi xem phim, ăn cơm, Thời Vi đều cự tuyệt. Đại đa số người bị cự tuyệt đã hiểu Thời Vi có ý gì, chỉ có đàn anh Giang Dịch Phàm, đều trước sau như một thân thiện chăm sóc cho Thời Vi.
* 520: Đồng âm với "Tôi yêu bạn" tiếng TrungSơ Niệm Dao nói Giang Dịch Phàm là kiểu "tế thủy trường lưu"*, kiên trì không ngừng, cho dù biết Thời Vi không thích mình cũng sẽ kiên trì, tin rằng Thời Vi sẽ cảm động. Nhưng chính Giang Dịch Phàm thích Thời Vi, buổi chiều cũng đã lựa chọn đi giúp Tưởng Ngữ Hàm, mà không phải Thời Vi.
* Tế thủy trường lưu: Đều đều, từng ít một, không ngừngĐủ để chứng minh sự tùy hứng của Tưởng Ngữ Hàm đã ăn sâu vào lòng mọi người như thế nào.
Không ai sẽ vì một người cự tuyệt tình cảm của mình mà đi đắc tội với một giáo sư Thiên Đại, nếu so sánh tiền đồ và phụ nữ, tiền đồ càng quan trọng hơn. Huống chi người phụ nữ này vẫn là con ngựa hoang, căn bản không khống chế được.
Thời Vi cũng hiểu điều này, ở phòng thí nghiệm của thầy Trâu, không có người sẽ giúp cô.
Cho nên sau đó, Thời Vi và Sơ Niệm Dao cũng đã học được, chọn thời điểm Tưởng Ngữ Hàm không ở đó, hoặc trước đó hỏi đàn anh về nhiệm vụ và những việc cần chú ý, cố gắng không đối đầu trực tiếp với Tưởng Ngữ Hàm.
Rốt cuộc, bất hòa với Tưởng Ngữ Hàm, đối với hai người mới tới phòng thí nghiệm như Thời Vi và Sơ Niệm Dao mà nói, không có gì tốt.
Chỉ là vẫn có chút bất mãn với Tưởng Ngữ Hàm, bên ngoài lựa chọn nhẫn nhịn, trở về phòng ký túc xá, Sơ Niệm Dao liền bắt đầu cùng bạn cùng phòng thổ tào Tưởng Ngữ Hàm, năng lực kể chuyện của Sơ Niệm Dao rất mạnh, cũng rất biểu cảm, cô sinh động như thật mà tường thuật lại đủ hành vi của Tưởng Ngữ Hàm trong phòng thí nghiệm, ví dụ như luôn thích gọi các đàn anh mang cơm cho mình, hằng ngày làm nũng lười biếng, không làm thí nghiệm liền õng ẹo......
Kết quả khiến cả phòng ký túc xá đều không có hảo cảm với Tưởng Ngữ Hàm, Quách Cẩn Đồng hình dung Tưởng Ngữ Hàm "Một con sói ngu ngốc đội lốt cừu", ngay cả Bách Lộ luôn công chính khách quan cũng tỏ vẻ: "Cô gái này tính cách không tốt lắm nha, phải sửa."
Đảo mắt tới buổi chiều thứ tư, tiết học thí nghiệm nguyên lý hóa chất.
Tiết thí nghiệm phân thành các nhóm nhỏ, ba người một nhóm, trừ hai người Thời Vi và Sơ Niệm Dao có thêm một nữ sinh được thêm vào, mọi người một bên làm thí nghiệm một bên nói chuyện phiếm, nữ sinh hỏi: "Hai cậu vào phòng thí nghiệm của Trâu đã thích ứng chưa? Có phải rất khó hay không, sinh viên khoa chính quy theo không kịp đi."
"Vẫn ổn," Sơ Niệm Dao nghĩ nghĩ: "Hiện tại chúng tôi cũng không có việc gì làm, chỉ là giúp các đàn anh đàn chị, hỗ trợ làm hạng mục thí nghiệm linh tinh, thí nghiệm đều rất đơn giản, khó khăn không lớn."
"Ơ? Nhưng Tưởng Ngữ Hàm nói hai cậu luôn thích chọn một số thí nghiệm khó để làm, nói cái gì mà không dễ vào phòng thí nghiệm, nên phải nhân cơ hội để cải thiện bản thân, kết quả mỗi lần làm thí nghiệm đều không thành công, thích tạo thêm phiền toái cho các đàn anh đàn chị ở phòng thí nghiệm, các đàn anh đàn chị giận mà không dám nói gì, trong lòng có ý kiến rất lớn với hai cậu......"
"?"Sơ Niệm Dao lúc ấy liền nổ tung: "Cô ta còn ở bên ngoài tung tin đồn nhảm!"
Thời Vi không ngạc nhiên chút nào, cô liếc nhìn Tưởng Ngữ Hàm ở phía trước, nói với Sơ Niệm Dao: "Có cần giật mình như vậy không, đoán cũng là chuyện cô ta có thể làm."
"Tức chết tớ, tớ muốn đối chất với cô ta! Xem cô ta có thể hợp tình hợp lý mà làm trò bịa đặt trước mặt hai ta không, tớ là lần đầu tiên gặp loại người này, nói dối cũng không mang theo bản thảo chuẩn bị, năng lực bố trí người khác mạnh như vậy, nhưng thật ra mọi chuyện đều làm phiền đàn anh đàn chị!" Sơ Niệm Dao tức giận đỏ mặt.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ngay sau đó, Tưởng Ngữ Hàm từ phía trước đến để mượn tễ thuốc, cô ta tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt không tốt của Sơ Niệm Dao, cười: "Tễ thuốc của nhóm chúng tôi hết rồi, có thể cho chúng tôi mượn một chút không?"
Tưởng Ngữ Hàm không hỏi Thời Vi, mà hỏi Sơ Niệm Dao.
Kỳ thật tễ thuốc nhóm Thời Vi cũng không nhiều lắm, Sơ Niệm Dao hoàn toàn có thể cự tuyệt, Sơ Niệm Dao trầm mặc hồi lâu, một giây, hai giây, ba giây......
Lâu đến nỗi nhóm nữ sinh cho rằng cô thật sự muốn bùng nổ, muốn ngay tại chỗ đối chất với Tưởng Ngữ Hàm, nhưng cuối cùng, Sơ Niệm Dao vẫn cúi đầu, đem tễ thuốc đưa cho Tưởng Ngữ Hàm, thanh âm rất nhỏ: "...... Cho cậu, cậu dùng đi."
"Cảm ơn, Dao Dao tốt nhất nha ~" Tưởng Ngữ Hàm cười tủm tỉm mà cầm tễ thuốc trở lại nhóm mình, tựa hồ đối với sự thức thời của Sơ Niệm Dao rất vừa lòng.
Tưởng Ngữ Hàm đi rồi, nhóm Thời Vi đều trầm mặc, Sơ Niệm Dao biết mình nhát gan đến mất mặt, cúi thấp đầu, một câu cũng không nói.
Thời Vi hiểu tính cách của Sơ Niệm Dao, Sơ Niệm Dao tuy rằng mắng người như thể không sợ trời không sợ đất, luôn căm giận, kỳ thật lại nhát gan, cũng có thể nhẫn nhịn. Chỉ là, Sơ Niệm Dao vốn dĩ chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này.
Thời Vi mở miệng: "Là tớ làm chậm trễ cậu."
"A?"
Thời Vi một bên làm thí nghiệm, một bên bình tĩnh phân tích: "Người Tưởng Ngữ Hàm nhằm vào chính là tớ, không phải cậu. Lần sau cậu có thể một mình đi phòng thí nghiệm thử xem, cô ta sẽ không làm khó cậu."
Kỳ thật rất rõ ràng, Tưởng Ngữ Hàm tuy rằng mắc bệnh công chúa, nhưng trước khi hai người Thời Vi tới, cũng tính là chung sống hòa bình với các đàn anh đàn chị, nhưng khi hai người Thời Vi tới, Tưởng Ngữ Hàm gần như phát điên, liều mạng tạo cảm giác tồn tại.
Bởi vì Tưởng Ngữ Hàm cảm thấy Thời Vi uy hϊếp đến cô ta.
Bài hát 《 Dễ cháy dễ nổ 》ở KTV, khiến tất cả các nam sinh hiểu được sức hút và sự quyến rũ của Thời Vi, các đàn anh không ít thì nhiều đều có chút xum xoe với Thời Vi, hỗ trợ giải đáp vấn đề, chủ động hỗ trợ sắp xếp dụng cụ thí nghiệm...... Ai không thích nữ sinh xinh đẹp chứ?
Cho dù bị cự tuyệt, cũng muốn được tiếp xúc với nữ sinh xinh đẹp, một số lời tán tỉnh của các đàn anh thậm chí còn vô thức.
Thời điểm Thời Vi chưa xuất hiện, Tưởng Ngữ Hàm bằng diện mạo đáng yêu, sẽ làm nũng bán manh, có quan hệ hậu đài, khiến mọi người trong phòng thí nghiệm đều sủng cô ta, nhường cô ta, nhưng sau khi Thời Vi tới, ánh mắt các đàn anh đều nhìn về phía Thời Vi, thảo luận chính là Thời Vi, nghĩ tới cũng là Thời Vi, vẻ ngoài của Thời Vi được khen tới tận trời, thậm chí cả đàn anh Giang Dịch Phàm cũng cẩn thận tỉ mỉ với Thời Vi, Tưởng Ngữ Hàm tức khắc cảm thấy ghen tị.
Lúc này mới không quan tâm mà dẫm Thời Vi khắp nơi, thậm chí dẫm cả Sơ Niệm Dao có quan hệ tốt với Thời Vi, nhưng vừa rồi mượn tễ thuốc có thể nhìn ra, Tưởng Ngữ Hàm là đang mượn sức Sơ Niệm Dao, nếu Sơ Niệm Dao thức thời một chút, Tưởng Ngữ Hàm sẽ không nhằm vào cô ấy.
Hốc mắt Sơ Niệm Dao lập tức đỏ: "...... Là đang trách tớ vừa rồi không từ chối cô ta sao? Xin lỗi, tớ chỉ là, tớ cũng không biết tớ làm sao, chính là không từ chối được......"
Sơ Niệm Dao thật sự thích Thời Vi, nếu không phải nhờ Thời Vi, cô căn bản không vào được phòng thí nghiệm của thầy Trâu, Thời Vi nhìn qua có khuôn mặt tra nữ quyến rũ, kỳ thật tính tình lạnh lùng cao ngạo đến mức tận cùng, Sơ Niệm Dao vẫn luôn cảm thấy bản thân đủ may mắn mới có thể làm bạn cùng phòng với Thời Vi, có thể quen biết và hiểu nhau vốn dĩ rất khó, huống chi Thời Vi còn tốt với cô như vậy, đi đâu cũng dẫn cô theo.
Thời Vi thấy bộ dạng áy náy bất an của Sơ Niệm Dao, cong môi nói: "Đồ ngốc."
Cô môi đỏ khẽ nhếch, ngữ điệu không chút để ý: "Loại trình độ này nhằm vào căn bản sẽ không làm tổn thương được tớ, cậu cho rằng tớ mặc kệ cô ta sao, chỉ cần đừng làm tổn thương cậu là được. Cậu nên làm gì thì làm cái đó, ở phòng thí nghiệm muốn làm gì thì làm. Nghe lời, tớ hy vọng cậu đừng bị ảnh hưởng bởi quan hệ của tớ với Tưởng Ngữ Hàm, nếu không người áy náy nên là tớ."
Nếu là Thời Vi lúc cao trung, khả năng đã sớm đối nghịch với Tưởng Ngữ Hàm, chỉ là sau khi trải qua sự việc kia ở cao nhị, xác thật Thời Vi đã thay đổi rất nhiều, lúc trước điều tệ nhất cũng đã trải qua, việc này hoàn toàn không thể so với việc đó. Thời Vi của hiện tại, lãnh mà đạm, trừ chuyện quan hệ với Mục Thần, dường như không chuyện gì sẽ khiến cô để ý và mất khống chế.
Chỉ là...... chuyện cô và Tưởng Ngữ Hàm, đừng liên lụy đến người không liên quan.
Sơ Niệm Dao hốc mắt càng hồng: "Tớ biết rồi."
Trong lòng Sơ Niệm Dao càng thêm khó chịu, giống như một quả bóng bị thổi căng, vừa trướng vừa đau. Cuối cùng Thời Vi vẫn là vì suy nghĩ cho cô, không muốn cô chịu ủy khuất, mà vừa rồi cô còn hiểu lầm Thời Vi tức giận...... haiz.
Sơ Niệm Dao nghĩ, bỏ đi, cô nên nghe Thời Vi.
Thời Vi bảo cô làm vậy thì làm như vậy đi, Thời Vi làm việc luôn có đạo lý của mình, bằng không, nếu cô bị khi dễ, xác thật sẽ làm Thời Vi cảm thấy khó xử.
Vì thế, những ngày tiếp theo, Sơ Niệm Dao liền làm theo lời Thời Vi nói, không hề cùng Thời Vi tới phòng thí nghiệm, khi cô tới một mình, quả nhiên như Thời Vi suy đoán, Tưởng Ngữ Hàm không nhằm vào cô nữa.
Chỉ là trong lòng Sơ Niệm Dao càng không thoải mái, cô biết, Thời Vi đang gặp khó khăn, không có cô làm bạn, thậm chí còn phải gánh chịu những điều đó một mình...... Sơ Niệm Dao cảm thấy bản thân là kẻ phản bội.
Thứ sáu, buổi sáng không có tiết học, thầy Trâu muốn tổ chức một cuộc họp nhỏ, họp xong, Thời Vi phát hiện ánh mắt các đàn anh đàn chị nhìn mình đều trở nên rất vi diệu.
Sau khi cô mở di động ra mới phát hiện, trong nhóm QQ phòng thí nghiệm xuất hiện một tấm ảnh chụp lén ——
Là đêm đó ở KTV, bức ảnh Mục Thần bóp cằm cô ở trong góc tối.
Ảnh chụp không tính là rõ, ánh sáng rất tối, nhưng nhìn quần áo, hiển nhiên chính là Mục Thần và cô.
Nhóm QQ này là đàn anh Giang tạo ra, không thêm thầy giáo, chính là nhóm nội bộ của phòng thí nghiệm thầy Trâu, có chức năng ẩn danh, ảnh chụp này vừa xuất hiện, nháy mắt rất nhiều người ẩn danh nhảy ra:
"Vãi?" "Mẹ nó, hai người kia......"
"Ảnh chụp này có chút điên rồ?"
......
Quản trị viên đã nhanh chóng tắt chức năng ẩn danh, nhóm QQ yên tĩnh trở lại.
Tưởng Ngữ Hàm dùng tên thật nhảy ra chất vấn: "Thời Vi cậu muốn giải thích một chút không."
Giải thích mẹ cậu.
"Có phải cậu thích đàn anh Mục Thần? Sau đó kết giao thất bại, đàn anh Mục Thần dường như rất tức giận, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng này của đàn anh Mục Thần......" Tưởng Ngữ Hàm ở trong nhóm tiếp tục ngây thơ hỏi.
Tưởng Ngữ Hàm thực sự mất trí sao?
Thời Vi cảm thấy Tưởng Ngữ Hàm thật ngu ngốc, đêm đó Tưởng Ngữ Hàm không ở KTV, bức ảnh này rõ ràng không phải do Tưởng Ngữ Hàm chụp lén, nói cách khác, ở phòng thí nghiệm này, còn có người có địch ý với Thời Vi, người này đã gửi tấm ảnh không rõ, chính là muốn lợi dụng Tưởng Ngữ Hàm làm súng*.
* Nguyên văn là 当枪使: bị người khác sử dụng như một công cụ để tấn công, đả kích người khác.Mà Tưởng Ngữ Hàm, còn cực vui làm cây súng này.
Bị coi là súng còn vui như vậy, đúng là ngu mà không tự biết.
Về phần người này là ai...... Thời Vi ngẫm lại.
Thời Vi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong nhóm QQ, cô lập tức tắt nhóm QQ, tiếp tục làm thí nghiệm, người thông minh sẽ không trực tiếp hỏi cô vấn đề này, nhiệt độ của mọi người đối với bát quái chỉ trong chốc lát, cùng lắm cô về phòng ký túc xá giải thích với Sơ Niệm Dao một chút, dù sao, hiện tại Sơ Niệm Dao còn tưởng rằng vết bầm trên cằm cô là do sâu rượu làm.
Chuyện này liền xử lý lạnh đi, ngoại trừ cô và Mục Thần, không ai cần biết sự thật.
Thời Vi trầm mặc đi đến hộp sấy khô bên cạnh, gần đây cô đang giúp đàn anh làm hạng mục thí nghiệm, thí nghiệm yêu cầu ống nghiệm phải được giữ khô ráo và sạch sẽ, tối hôm qua cô đi làm về còn cố ý tới phòng thí nghiệm một chuyến, chỉ để tự mình đem ống nghiệm số ba vào hộp sấy khô.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ống nghiệm số 3 của cô đã ướt sũng, nước đọng trên đó rõ ràng là mới không lâu.
Tưởng Ngữ Hàm nhìn Thời Vi đứng ở đó, vội vàng lại xin lỗi: "Tôi tới sớm không cẩn thận dùng sai ống nghiệm, xấu hổ quá, nếu không thí nghiệm này ngày mai cậu làm đi, hay tôi giúp đàn anh làm cũng được."
Nói là xin lỗi, nhưng trong giọng cô ta không hề có thành ý.
Này đã không biết là lần thứ mấy, Tưởng Ngữ Hàm mỗi lần đều như vậy, dùng dụng cụ của Thời Vi, rõ ràng là Thời Vi quét dọn vệ sinh, buổi sáng ngày hôm sau Tưởng Ngữ Hàm nói là do mình quét dọn...... Đối với việc chán ghét Thời Vi, Tưởng Ngữ Hàm tận hết sức lực.
Thời Vi đứng đó, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng thí nghiệm, giờ này khắc này, đại đa số đàn anh đàn chị đều đang xem náo nhiệt, đàn anh Giang Dịch Phàm muốn hòa giải mâu thuẫn, rồi lại không biết mở miệng như thế nào, biểu cảm có chút rối rắm; Sơ Niệm Dao đứng ở nơi xa, vẻ mặt dày vò, muốn ra giúp Thời Vi nói chuyện, nhưng lại không dám.
Thời Vi đột nhiên cảm thấy đủ rồi.
Cô muốn trở thành một nhà điều hương, không phải nhà khoa học, vào phòng thí nghiệm cũng là vì đặt nền tảng cho điều hương, nhưng vốn điều hương không yêu cầu hiểu biết nguyên lý hóa học quá nhiều, phòng thí nghiệm này, lúc trước cô có thể vào bằng thành tích xuất sắc của mình, hiện tại cô muốn rời thì rời.
Thật sự không cần thiết phải nhịn.
Nếu Tưởng Ngữ Hàm nguyện ý làm cây súng như vậy, thì Thời Vi sẽ bẻ gãy cây súng này, khiến cô ta không còn cách nào bắn được nữa.
Vì thế, ngay sau đó, Thời Vi ngẩng đầu, khẽ vén mái tóc dài ra sau tai, đột nhiên mi mắt cong cong mà cười rộ lên, lúc cô cười, diễm quang bắn ra bốn phía, sự quyến rũ nổi lên, cô cong môi đỏ: "Nhãn ống nghiệm số ba lớn như vậy mà không nhìn ra, phế vật như vậy, cậu còn cần mắt làm gì?"
"Cái, cái gì......" Tưởng Ngữ Hàm nhất thời ngốc, cô ta ức hϊếp Thời Vi một thời gian dài, Thời Vi phần lớn đều thần sắc lãnh đạm, khiến cô ta cảm thấy bản thân như đánh vào bông, không thể hết giận, nhưng hiện tại nhìn thấy Thời Vi cười rộ lên, trong lòng cô ta đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thời Vi liếʍ liếʍ môi, từ trên giá ống nghiệm tùy ý cầm lấy một ống nghiệm chứa chất lỏng không màu, cúi đầu nhìn Tưởng Ngữ Hàm, khóe môi cong nhẹ: "Ngày thường giỏi ăn nói như vậy, dường như miệng cậu quá dài, cảm giác miệng và mắt cậu không cần thiết, không bằng, tôi giúp cậu phế đi?"
Dứt lời, Thời Vi không cho Tưởng Ngữ Hàm thời gian để phản ứng, cô nhanh chóng đổ ống nghiệm xuống, chất lỏng trong ống nghiệm bắn tung tóe lên mặt Tưởng Ngữ Hàm, Tưởng Ngữ Hàm chỉ kịp nhắm chặt mắt, tuy là như thế, Tưởng Ngữ Hàm vẫn có thể cảm giác được chất lỏng từng giọt chảy xuống mặt.
"A —— a a a a a ——" Tưởng Ngữ Hàm nhắm hai mắt thét chói tai, toàn thân cô ta suy sụp, nước mũi nước mắt trào ra, khóc lớn bất lực nói: "A a a tôi sắp chết rồi làm sao bây giờ —— làm sao bây giờ a a a ——"
Sự tình phát sinh quá nhanh, mọi người trong phòng đều sững sờ, Giang Dịch Phàm phản ứng đầu tiên, lạnh giọng hỏi: "Thời Vi, em đổ chất lỏng gì vậy?"
Thời Vi tư thái nhàn nhã, cười như không cười mà nhìn bộ dáng chật vật bất kham của Tưởng Ngữ Hàm, đuôi mắt khẽ nhếch: "Đừng gào, nước muối mà thôi, không tin cậu liếʍ thử xem, còn có thể nếm ra vị mặn."
"Phụt", trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, tiếng cười này cực kỳ đột ngột, có người không nhịn được, cười ra tiếng, tiếp theo, trên mặt những người khác cũng đều lộ ra ý cười.
Tưởng Ngữ Hàm chết lặng mở to mắt, nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của các đàn anh đàn chị xung quanh.
"A —— Thời Vi!!!" Giọng Tưởng Ngữ Hàm sắc nhọn, trên mặt không phải bộ dáng đơn thuần vô tội đáng yêu ngày xưa, cô ta lau mặt, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Thời Vi, Tưởng Ngữ Hàm cảm thấy mình giống như một chú hề nực cười, tư thế chật vật bị mọi người thu hết vào đáy mắt, quá mất mặt, mặt trong mặt ngoài đều mất hết.
Tưởng Ngữ Hàm bộ mặt vặn vẹo, căm hận nói: "Cậu nhớ kỹ cho tôi, phòng thí nghiệm này, có cậu không có tôi! Có tôi không có cậu!"
Thời Vi không chút nào sợ hãi, khoanh tay dựa vào bàn thí nghiệm, đuôi mắt liếc cô ta, cười lạnh nói: "Xem ra cậu rất hối hận vì không được nếm vị axit đậm đặc, nhỉ?"
Tưởng Ngữ Hàm nghĩ đến cảm giác chất lỏng ướŧ áŧ chảy trên mặt vừa rồi, trong lòng nghĩ lại mà sợ...... Nếu Thời Vi hất thuốc thử ăn mòn thật, vậy cô ta liền bị hủy dung. Con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Thời Vi vốn dĩ không phải con thỏ.
Tưởng Ngữ Hàm che mặt, rốt cuộc vẫn không dám chọc Thời Vi, sắc mặt cô ta âm trầm, cầm lấy cặp sách trên bàn, "Rầm" một tiếng, cánh cửa phòng thí nghiệm bị đóng sầm lại.
Tưởng Ngữ Hàm đi rồi, lúc này Sơ Niệm Dao mới dám chạy đến bên người Thời Vi, trên mặt đều là sùng bái cùng cung kính, vẻ mặt không kìm nén được vui vẻ.
Rốt cuộc, những ngày gần đây Sơ Niệm Dao cũng không quá tốt, ở phòng thí nghiệm không dám quá thân cận với Thời Vi, đều phải nhìn sắc mặt Tưởng Ngữ Hàm mà hành sự, trong lòng vẫn áy náy dày vò.
Hiện tại hành động này của Thời Vi vừa A vừa táp*, Sơ Niệm Dao cũng cảm thấy phấn chấn, cô hướng Thời Vi dựng ngón tay cái ——
* Vừa A vừa táp: có nghĩa là những người đẹp và rất anh hùng."Khí tràng* mười phần, Bá Nhi cho điểm tối đa!"
* Khí tràng: là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất- -----------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Còn rất hả giận 【 vò đầu 】Nên có một bộ biểu cảm cho ba chị em mắt mèo đâyEditor có lời muốn nói: Với miêu tả ban đầu về Thời Vi, tui cứ tưởng chị ta hiền lành lắm, không ngờ cường như vậy! Xử trà xanh đẹp lắm chị gái!