Tôi vẫn sẽ vì em, cúi đầu quy phụcCuối tuần, Mục Thần đến trung tâm thương mại mua một đôi nhẫn, anh quyết định vài ngày nữa sẽ tỏ tình với Thời Vi, chính thức xác nhận quan hệ.
Kỳ thực anh đã nghĩ đến việc tỏ tình từ sớm, anh và Thời Vi ái muội đã quá lâu, khi nụ hôn đầu phát sinh, anh muốn chịu trách nhiệm với Thời Vi.
Chỉ là Mục Thần vẫn chưa xác định được Thời Vi có bao nhiêu thật lòng, sợ mấy ngày nữa cô sẽ trở lại dáng vẻ trước, nên không chủ động nói, tối đó cúp điện, khi càng hiểu rõ Thời Vi hơn, anh thực sự tin tưởng Thời Vi.
Cô có ước mơ, cũng có suy nghĩ và kiên trì của bản thân, Mục Thần không chút hoài nghi, tương lai cô nhất định có thể trở thành điều hương sư ưu tú, đúng với mong đợi của cô, trở thành người tỏa sáng, không còn bị thế giới ràng buộc nữa.
Anh không muốn trì hoãn cô học tập, muốn đợi đến sau cao khảo mới tỏ tình, anh cũng sẽ luôn đối xử tốt với cô.
Tuy nhiên, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, anh không đợt được đến cao khảo.
Anh muốn khi cô bất an nhất cô đơn nhất, cho cô một mối quan hệ chính thức, muốn Thời Vi biết, anh là người vĩnh viễn đứng phía sau cô.
Cho dù người khác đối với cô thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Khi tới trung tâm thương mại chọn nhẫn, tình cờ, Mục Thần gặp Nhan Kiều Kiều.
Nhan Kiều Kiều đi cùng một nữ sinh đến chọn phụ kiện, vừa nhìn thấy Mục Thần liền nghi ngờ mình nhận nhầm người, nhìn kỹ nửa ngày sau đó mới xác nhận là Mục Thần, cô ta lập tức đuổi bạn nữ đi cùng, một mình tới tìm Mục Thần, cười nói: "Thật trùng hợp."
Mục Thần đang thanh toán, có chút bất ngờ khi gặp Nhan Kiều Kiều ở đây, anh khẽ cau mày, cất hộp nhẫn đi mà không đáp lại.
Sau khi Nhan Kiều Kiều thấy rõ Mục Thần mua thứ gì, trong mắt hiện lên một tia ghen tị: "Là tặng cho Thời Vi sao? Nhẫn? Sao, cậu muốn tỏ tình với cậu ta?"
Ý nghĩa biểu tượng của một thứ như nhẫn quá mạnh, Mục Thần muốn giấu cũng không thể giấu được, anh vẫn không để ý đến Nhan Kiều Kiều, chỉ là nghĩ một lát, vẫn thấp giọng cảnh cáo: "Cậu đừng nhiều chuyện."
Giọng rất không khách sáo.
Thần sắc Nhan Kiều Kiều có chút bối rối, từ nhỏ tới lớn cô ta luôn được khen, tất cả đinh gặp phải đều đến từ Mục Thần, cô ta cũng không biết có phải bản thân bị ngược hay không, càng như vậy càng thích Mục Thần.
Anh quá hoàn hảo, mỗi lần Nhan Kiều Kiều nhìn anh và Thời Vi, trong lòng đều sẽ không nhịn được mà ghen tị, Mục Thần là người tốt như vậy, nếu có thể đối tốt với cô ta bằng một nửa Thời Vi, cô ta cũng mãn nguyện rồi.
Loại con gái như Thời Vi, rốt cuộc dựa vào cái gì có thể có một nam sinh yêu cô như Mục Thần chứ.
Trong lòng Nhan Kiều Kiều khó chịu, trên mặt vẫn nhịn xuống, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Mục Thần, "Ừm" một tiếng, coi như đồng ý.
Mục Thần không nhìn cô ta nữa, cầm hộp nhẫn rời đi, Nhan Kiều Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Mục Thần, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót.
Không lâu sau đó, Nhan Kiều Kiều đã nhờ người bỏ máy học tập vào cặp sách Thời Vi, muốn vu khống cô ăn trộm.
Nhan Kiều Kiều thừa nhận, cô ta ghen tị với Thời Vi, dù sao Thời Vi đang ở trong vũng bùn, không bằng giẫm cô sâu hơn một chút, xem xem Mục Thần còn có thể thích cô được bao lâu?
Không ngờ, Mục Thần lại lau sạch nước bẩn mà cô ta đổ lên người Thời Vi, anh dùng máy học tập mới mua, lấy lý do Thời Vi "không cẩn thận cầm nhầm máy học tập", dễ dàng hoá giải chỉ trích.
Nhan Kiều Kiều vẫn không chịu bỏ cuộc, cô ta lợi dụng cái tát Thời Vi dành cho mình trong lúc tức giận, lợi dụng mối quan hệ giữa gia đình và trường học để làm khó dễ Thời Vi, sau đó, Nhan Kiều Kiều lại tìm được một cơ hội tốt.
Cô ta khéo léo sử dụng lời nói của Mục Thần, thành công lừa Thời Vi, để Thời Vi tưởng rằng Mục Thần chỉ thương hại cô.
Nhan Kiều Kiều nói khiến bản thân cũng gần tin, cô ta nói với Thời Vi, có lẽ Mục Thần đã từng có chút thích Thời Vi, nhưng cũng chỉ là kiểu thích vẻ ngoài nông cạn mà thôi, giờ đã không có nữa, với lại, Thời Vi bây giờ đã trở thành gánh nặng cho Mục Thần.
Vốn dĩ, Thời Vi không đến mức bị lừa như vậy, nhưng có ba điểm, tất cả đều đâm Thời Vi: Mục Thần giấu đầu hở đuôi chuyện chiếc nhẫn, khiến Thời Vi không chút cảm kích vì cảm thấy Nhan Kiều Kiều và Mục Thần có bí mật mà cô không biết; Nhan Kiều Kiều nói đến đêm mưa bão, Thời Vi cảm thấy Nhan Kiều Kiều không thể nào biết được, chỉ có thể là Mục Thần nói với Nhan Kiều Kiều; mà hoàn cảnh Thời Vi lúc đó, xác thực là mọi người kêu nhau đánh* vì chán ghét, nói Mục Thần thương hại cô, hoàn toàn hợp lý.
* Nằm trong câu: lão thử quá nhai, nhân nhân hám đả, nguyên văn 老鼠过街
,人人喊打
, có nghĩa là căm giận cái xấu; chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh; giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh。
Nhan Kiều Kiều cũng không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, phản ứng của Thời Vi khá mãnh liệt.
Có lẽ Mục Thần là lý do duy nhất để Thời Vi ở lại đây, nhưng Thời Vi hiện tại đã mất đi lý do này.
Nhan Kiều Kiều nghe các bạn cùng lớp nói, Thời Vi trực tiếp đá Mục Thần rồi, cô làm còn đẹp hơn Nhan Kiều Kiều tưởng tượng, Thời Vi nói với Mục Thần—-Tôi từ đầu tới cuối chỉ đùa giỡn cậu.
Danh tiếng tra nữ của Thời Vi đã hoàn toàn được xác nhận.
Ha, quyết tâm phục thù của Thời Vi đủ mạnh, đến mức trả thù Mục Thần cũng không chút nhân từ nương tay.
Thế là, vào ngày Nhan Kiều Kiều biết Mục Thần và Thời Vi rạn nứt, Thời Vi chuyển trường, tâm trạng Nhan Kiều Kiều cực tốt, mời cả lớp ăn buffet, ra tay hào phóng, hôm đó, cô ta cười rất vui sướиɠ.
Thời Vi đi rồi, Mục Thần cuối cùng cũng là của cô ta.
/
Mà đêm đó, là đêm dài nhất trong ký ức của Thời Vi và Mục Thần.
Thời Vi cả đêm không sao ngủ được, lần đầu tiên cô biết, hoá ra cô cũng có thể khóc nhiều như vậy.
Nước mắt không ngừng rơi, vệt nước mắt vừa khô lại ướt, cuối cùng cô cảm thấy thứ mình chảy ra không phải nước mắt, là máu.
Cảm giác này, giống như có gì đó sụp đổ.
Cô lặng lẽ nhìn lên trần nhà, màu trần nhà rất tối, trống trải và nhớ nhung trôi trong đêm tối, Thời Vi vô thức nhớ lại khoảng thời gian cô và Mục Thần ở bên nhau rất nhiều lần, mới đầu dè dặt, về sau tủi thân chua chát, cuối cùng là càn rỡ buông thả, cảm xúc của cô phức tạp như thế, nhưng cẩn thận nhớ lại, dường như Mục Thần hầu hết đều là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, cùng lắm chỉ là không từ chối cô mà thôi.
Thật buồn cười khi cô coi việc không từ chối này như một sự đối xử đặc biệt.
Anh chỉ thương hại cô thôi, cô thực sự khiến người khác thương hại đến thế sao...
Ha.
Thời Vi nằm trên giường, mặc bản thân khóc, một đêm như vậy, sẽ không có ai phát hiện cô đang khóc.
Cảm xúc bây giờ của Mục Thần là gì?
Liệu anh có hận cô nhiều như cô hận anh không?
Trước kia yêu bao nhiêu, bây giờ hận bấy nhiêu, Thời Vi hận anh cho cô hy vọng, khiến cô tự mình đa tình giống một trò đùa.
Nếu Mục Thần cũng cảm thấy bản thân bị đùa giỡn mà hận cô, vậy mới công bằng đúng không.
Nhưng nghĩ như vậy, Thời Vi một chút cũng không vui.
Thời Vi ngơ ngẩn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết đã qua bao lâu, Thời Vi mới động đậy.
Cô chậm rãi rời khỏi giường, từ trong cặp và tủ, tìm mọi thứ liên quan đến Mục Thần.
Bút của anh, sách của anh, thậm chí cả những tờ giấy họ truyền tay nhau... Cuộc sống của cô đều tràn ngập dấu vết của anh, khắp nơi là anh, cũng chỉ có anh.
Thời Vi ném tất cả vào thùng rác.
Sau khi vứt xong, Thời Vi quay trở lại giường, không hiểu sao, cô lại có cảm giác như mình đã chết.
Không được.
Thời Vi nghĩ, cô phải sống thật tốt thật tốt, cho Mục Thần, cho ba mẹ trọng nam khinh nữ, cho những người bắt nạt cô ở trường thấy.
Đêm đó, cô tìm thấy niềm tin mới cho bản thân—— thành điều hương sư, lấy đây làm động lực hỗ trợ cô tiến về phía trước.
Không có tình yêu, cũng phải có ước mơ.
Một nam sinh mà thôi.
Thời Vi nhắm mắt, nhưng vẫn không ngủ được, cô mở mắt nhìn đồng hồ đang hiển thị thời gian, 2 giờ sáng.
Cô dừng lại, lại ra khỏi giường, nhặt tất cả những gì cô vừa vứt vào thùng rác.
Vẫn không muốn vứt.
Cô bỏ những thứ liên quan đến Mục Thần, bao gồm cả nước hoa vào một chiếc hộp, sau đó khóa lại vào tủ trong cùng, vừa đóng cửa tủ lại, Thời Vi nghĩ, tạm biệt.
Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi tớ mở cửa tủ ra lần nữa, tâm trạng hẳn có thể bình tĩnh hơn phải không?
Tớ đã từng thích cậu như vậy.
Cuối cùng sẽ trở thành quá khứ, biến thành đã từng, không có sau này.
—Ngoài cửa cách một bức tường với phòng ngủ của Thời Vi, Mục Thần đang ngồi trên cầu thang ở hành lang.
Anh dường như ngồi thành một pho tượng đá, ngồi quá lâu, toàn thân có chút cứng nhắc, hành lang nồng nặc mùi ẩm mốc, cầu thang lạnh lẽo, chỉ có tiếng nước chảy trong cống ngầm vọng ở hành lang.
Trên tay anh ôm một chiếc hộp, bên trong có quần áo Thời Vi từng mặc.
Chỉ muốn đưa cho cô thôi, Mục Thần tự nhủ.
Anh có chút lạnh, mặt mày nhuốm mệt mỏi, Mục Thần muốn đút tay vào túi cho ấm, vừa đút tay vào túi, anh tựa hồ đã chạm vào thứ gì đó, liền lấy ra.
Một mảnh giấy.
Phía trên là nét chữ của Thời Vi: "Trước đây tớ nói, trước khi xác định quan hệ, trêu chọc bất kỳ ai đều không tính là tra. Tớ nói không đúng, như vậy thật sự là đang đùa giỡn với tình cảm của người khác, sau này loại chuyện này tớ sẽ không làm nữa."
Mục Thần nhìn tờ giấy, bên môi hiện ra vẻ tự giễu, tờ giấy này là hồi đó Thời Vi viết khi cô nhận sai với anh, anh cố ý giữ lại, sợ có một ngày như vậy.
Nhưng tới ngày này, Mục Thần mới biết, cất đi cũng vô dụng.
Mong đợi một tra nữ chịu trách nhiệm về lời mình nói sao?
Hy vọng cô thực sự có thể thay đổi tốt hơn?
Anh có vẻ vẫn còn quá ngây thơ.
Anh vò mạnh tờ giấy, vò nó thành một cục, bỏ vào túi, cùng với chiếc nhẫn anh mua trước đó.
Coi là lần cuối gặp cô đi, trước khi cô chuyển trường.
Sáu giờ sáng, Thời Vi vừa mới ngủ, lúc này Thời Tử Thành đã ra ngoài.
Thời Tử Thành vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Mục Thần, Thời Tử Thành đoán được Mục Thần đang đợi ai, liền nói vài câu mỉa mai.
Mục Thần không đáp lại, anh chỉ ôm lấy sự kiêu ngạo đã tan vỡ, im lặng để lại chiếc hộp, quay người rời đi.
Rốt cuộc vẫn không đợi được cô, không thể gặp lại cô.
Trên đường rời khỏi, khi đi ngang qua dòng sông cuộn trào mãnh liệt, Mục Thần dừng lại, nhìn dòng sông, đôi mắt đen láy, sau đó, anh giơ tay ném chiếc nhẫn và tờ giấy xuống sông.
Anh nghĩ, đây hẳn là kết cục của anh và Thời Vi.
Mỗi người một ngả.
Từ nay đường cậu cậu đi, đường tôi tôi đi, tôi và cậu, không còn liên quan nữa.
*
Ngôi trường mới không tệ như Thời Vi tưởng tượng.
Nói chính xác, khi cô bắt đầu một lòng học tập, chạy nước rút vì cao khảo, điều kiện trường, môi trường, bạn học dường như không quan trọng lắm.
Cô không quan tâm tất cả, Thời Vi bắt đầu trở nên rất thờ ơ, cô mỗi ngày độc lai độc vãng*, ngoại trừ học chính là làm đề, trong mắt không có bất cứ ai.
* Độc lai độc vãng: một mìnhTrong lớp ở trường mới, cũng không ít đánh giá về nhan sắc của Thời Vi, khi cô mới chuyển đến, mắt sưng vù vì khóc, hơn nữa còn nghe nói Thời Vi còn là học sinh cuối cấp, hơn họ một tuổi, đánh giá về cô không mấy thiện cảm: "Ngũ quan thì rất đẹp, nhưng mắt lại xấu", "Cô ấy lớn tuổi hơn chúng ta, già quá... Dù sao tớ không thích tình chị em".
...
Thời Vi không quan tâm đến những nhận xét này, cô một mình đến căng tin, đến lớp, về ký túc xá, sống cuộc sống ba điểm một hàng* vô vị, cô trải qua rất ổn định.
* Ba điểm một hàng: quy tắc sống của sinh viên, ký túc xá - phòng học - căng tinDần dần, mắt cô bớt sưng, ngũ quan vốn có lộ ra, dung mạo thanh tú, khi không cười cao quý lạnh lùng, người trước kia nói mắt cô không đẹp đều lặng lẽ ngậm miệng.
Cô không có gì là không đẹp, từ ngũ quan đến dáng người, mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ là tính tình quá lạnh lùng, cảm thấy rất khó tiếp xúc.
Trường mới là trường nội trú, quy định rất nghiêm, có không ít học sinh gia đình không quản được nên bị ép vào trường, vì vậy tố chất của học sinh không đồng đều, học sinh kém không chịu học, mỗi ngày bị nhốt ở trường nội trú, điện thoại bị tịch thu, không có việc gì làm, chỉ có thể quấy rối nữ sinh xinh đẹp.
Vì Thời Vi quá xinh, không ít lần bị học sinh kém quấy rối, có những nam sinh năm cuối đến mời cô ăn cơm, Thời Vi đều từ chối, thậm chí khi từ chối mắt cũng không chớp.
Mọi người đều nói, Thời Vi là mỹ nữ học bá, mắt cao hơn đỉnh, ai cũng coi thường.
Có một nam sinh rất lưu manh chặn Thời Vi ở căng tin, trêu chọc cô: "Cho mặt mũi đi, cùng nhau ăn bữa cơm."
Thời Vi nhìn cậu ta một cái, xoay người định rời đi, tên lưu manh đó không chịu để cô đi: "Không ăn cùng nhau thì hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi căng tin."
Nhóm nam sinh đi cùng tên lưu manh đều cười vang, không biết chúng mua bia ở đâu, trên bàn còn có chai bia, Thời Vi cụp mắt liếc nhìn chai bia, không nói hai lời, cầm chai bia nhanh chóng đập xuống bàn, trong căng tin vang lên một âm thanh vỡ tan.
Sau đó, Thời Vi cầm chai vỡ chỉ vào tên lưu manh: "Có nhường đường không?"
Khi cô nói, khóe môi thậm chí còn có chút giễu cợt, khuôn mặt lạnh lùng như băng khiến rùng mình, tên lưu manh sợ hãi, run rẩy đáp: "Nhường, nhường."
Từ đó trở đi, không có nam sinh nào nhàm chán dám gây sự với Thời Vi.
Những nam sinh kia kiêu ngạo đó, không nói chuyện này ra, chỉ nói Thời Vi rất khó chịu, nhàm chán, Thời Vi ở trường mới vẫn không được hoan nghênh, nhưng cô sớm đã không còn quan tâm đến chuyện này nữa.
Không phải ai cũng có thể có nhiều bạn bè, sống một cuộc sống sôi động, cô có khả năng trời sinh thích hợp một mình, cô độc đến già cũng không phải không thể.
Nếu không phải cô lo chuyện bao đồng, khi Hứa Tinh Nghiêu bị các bạn cùng lớp nhờ làm này, làm kia, cô sẽ nói câu này nhiều lần: "Là bánh bao thì không sợ chó cắn."
Cô thực sự có thể luôn một mình.
Nhưng chỉ vì câu của cô, Hứa Tinh Nghiêu đi theo cô, sau đó, họ trở thành bạn tốt.
Thời Vi cảm thấy sau khi có Hứa Tinh Nghiêu, ngày tháng của cô dường như không cô đơn như thế, có một người bạn có thể cùng ăn cơm, cùng đi học, nhưng chỉ đến vậy mà thôi, cô sẽ không bao giờ nói quá nhiều với Hứa Tinh Nghiêu, về quá khứ của bản thân, gia đình và những suy nghĩ trong lòng.
Nhớ có một lần, Thời Vi đau bụng kinh, cơ thể khó chịu, Hứa Tinh Nghiêu cùng cô tự học tối, ở căng tin mang cho cô nước ấm, mua cháo nóng, cô đau đớn nằm lên bàn ăn trong căng tin, thậm chí nói chuyện cũng có chút khó khăn, Hứa Tinh Nghiêu nhẹ nhàng thở dài: "Có phải rất đau không?"
Thời Vi lắc đầu, giọng yếu ớt nói: "Vẫn ổn, có thể chịu được."
Hứa Tinh Nghiêu cảm thấy có chút đau lòng: "Nếu đau, chị có thể nói ra, không cần phải nhịn."
Thời Vi nghe vậy muốn cười: "Nói ra sẽ không đau nữa sao? Nếu không, vậy nói ra có ích gì, còn sẽ khiến bản thân rất đáng thương."
Hứa Tinh Nghiêu không nói nữa, lo lắng nhìn Thời Vi, hồi lâu, cậu mới thấp giọng nói một câu: "Chị dường như đã khép mình lại, dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào con người thật của chị, từng có ai thấy con người thật của chị chưa?"
Thời Vi đau đớn đến mức ý thức có chút mơ hồ: "Sao lại muốn thấy con người thật của tôi... Tôi rất hư hỏng..."
Mơ hồ, trong đầu cô hiện lên dáng vẻ của Mục Thần, vẫn là đôi mắt lãnh đạm thờ ơ trong trí nhớ, đen như đầm nước tĩnh lặng.
Thực tế, có người từng thấy dáng vẻ thật của cô.
Người đó, hiện giờ sống tốt chứ?
/
Người đó, hiện tại đang sống không tốt không xấu.
Chính xác mà nói, từ khi Thời Vi rời đi, anh dường như không có khả năng phân biệt tốt xấu.
Cảm giác vui vẻ là gì, tâm trạng đau khổ và phẫn nộ lại là gì, Mục Thần đột nhiên có chút không hiểu, cảm xúc và cảm nhận của anh dường như đều biến mất theo sự ra đi của Thời Vi.
Mỗi ngày sống như một cái máy, đến trường, làm bài tập, đọc sách, về nhà, ngủ...
Tâm trạng không hề biến động.
Có vài nữ sinh vẫn đến hỏi bài anh, câu hỏi đầu tiên anh thậm chí còn không có hứng thú trả lời, anh vốn ít nói, bây giờ lại càng ít nói hơn, chỉ khi thực sự cần thiết mới nói.
Bạn học trong lớp cũng nhận ra sự thay đổi của Mục Thần——
"Hình như tớ sắp quên mất giọng nói của Mục Thần rồi..."
"Lần cuối nghe cậu ấy nói, là khi giáo viên toán hỏi cậu ấy, cậu ấy trả lời câu hỏi."
"Cũng chỉ Nhan Kiều Kiều ngày ngày mặt dày nói chuyện với Mục Thần, nhưng hầu như Mục Thần không để ý, tố chất tâm lý của Nhan Kiều Kiều thực sự rất mạnh mẽ."
"Nghĩ lại thì Mục Thần khá đáng thương, bị Thời Vi chơi vòng vòng, nhất định cậu ấy rất tổn thương, Thời Vi quá tra, bây giờ cậu ta làm như vậy, Mục Thần gần như mất khả năng thích người khác rồi, nhan sắc của cậu ấy lãng phí rồi."
"Đừng nói sớm quá, tớ nghĩ Nhan Kiều Kiều muốn lợi dụng tình huống này, có khả năng cậu ấy muốn bù đắp vết thương tình cảm cho Mục Thần? Nhưng hiện tại Mục Thần giống như băng, tớ cảm thấy Nhan Kiều Kiều không có khả năng sưởi ấm tảng băng này."
"Cứ chờ xem."
...
Vấn đề này khi cao tam, có kết quả rồi.
Cao tam vốn căng thẳng, không khí trong lớp cũng có chút kiềm nén, nhất là mỗi lần khi điểm thi được công bố, là lúc mọi người hồi hộp nhất, có nhà vui có nhà buồn.
Mục Thần đứng đầu, thứ hạng luôn ổn định, Nhan Kiều Kiều lại khác, kết quả thi chênh lệch rất lớn, chiều hôm đó, bảng điểm được công bố khiến cô ta sụp đổ, thứ hạng đạt mức thấp kỷ lục.
Hôm đó cũng là sinh nhật Nhan Kiều Kiều, tan học, cô ta gọi Mục Thần: "Mục Thần."
Mục Thần không nhìn cô ta.
Nhan Kiều Kiều đè nén tâm tình ngày càng tệ vì điểm số của mình, cố gắng mỉm cười: "Tối nay tớ mở tiệc, cùng tới nhé, để giải tỏa căng thẳng."
"Không có thời gian."
Anh từ chối không thương tiếc.
Đã cao tam rồi, Thời Vi rời đi lâu như vậy, Nhan Kiều Kiều vẫn không khiến thái độ của Mục Thần đối với cô ta ấm áp nửa phần, Mục Thần không phải của cô ta, cho dù Thời Vi đi rồi, cũng vẫn không phải là của cô ta.
Nhan Kiều Kiều không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, thanh âm vô thức trở nên sắc bén: "Có thể đừng cự tuyệt tớ không? Ngày lễ hàng năm tớ đều tặng quà cho cậu, đủ loại quà, cậu có đi có lại cũng không được sao?"
Trong lớp yên tĩnh, giọng nói của Nhan Kiều Kiều đột nhiên có chút cao, các bạn cùng lớp đều ngừng nói chuyện, dỏng tai lắng nghe.
Mục Thần thờ ơ liếc nhìn Nhan Kiều Kiều: "Những thứ cậu tặng tôi, đều ở trong thùng rác."
"Phụt" Có bạn học nhịn không được, cười ra tiếng, những bạn học khác xem náo nhiệt cũng khó nhịn được cười, Nhan Kiều Kiều chính là tự mình đa tình điển hình đi.
Sắc mặt Nhan Kiều Kiều vừa trắng vừa xanh, xấu hổ lại tức giận, cô ta biết, cô ta thua rồi, thua rất triệt để.
Khi tặng quà cho Mục Thần, là cô ta tự nói, cậu không cần thì vứt đi, đừng trả lại cho tớ, những món quà đó đều không bị trả lại, Nhan Kiều Kiều tưởng Mục Thần nhận rồi, không kìm nén được niềm vui, bây giờ cô ta mới hiểu, Mục Thần đã vứt tất cả những món quà đó.
Cô ta không thể sưởi ấm Mục Thần, cũng không thể so với Thời Vi.
Tình huống này từ sớm Nhan Kiều Kiều đã đặt ra cho bản thân, cuối cùng hơn một năm sau khi Thời Vi rời đi đã có kết quả—-
Nhan Kiều Kiều, thất bại thảm hại.
Mục Thần không giữ thể diện cho Nhan Kiều Kiều, sau đó Nhan Kiều Kiều cuối cùng cũng thôi làm phiền anh.
Trước cao khảo, Mục Thần thực sự đã đến trường mới một lần để tìm Thời Vi.
Ba ngày trước cao khảo, tất cả các trường cao trung sẽ được nghỉ để chuẩn bị bố trí phòng thi, v.v... mà Mục Thần, trước kỳ thi quan trọng nhất, anh không có ý định ôn tập, không hiểu sao lại đến trường mới của Thời Vi.
Trường của cô rất xa, Mục Thần phải đi taxi mất một tiếng rưỡi, anh sắp rời thành phố... Anh chỉ muốn đến nhìn cô một chút.
Trường mới của Thời Vi cũng đang trong kỳ nghỉ, Mục Thần ngồi ở quán nước trước cổng trường mới, gọi một ly cà phê, quán nước ngay đối diện cổng trường, có thể nhìn rõ người ra vào trường, Mục Thần đã ở đó một ngày.
Đợi giống như một kẻ ngốc.
Cũng có nữ sinh hỏi anh phương thức liên lạc, anh đều không để ý, Mục Thần đang đợi một người.
Gần 7 giờ tối, Mục Thần cuối cùng cũng đợi được Thời Vi.
Không chỉ Thời Vi, còn có nam sinh đi cùng Thời Vi, nam sinh cao ráo, trắng mà thanh tú, khi cười cảm thấy có chút xấu hổ, họ dường như vừa mua đồ ở siêu thị xong, nam sinh giúp Thời Vi xách một túi lớn, bên trong túi có rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày.
Thời Vi không xách gì, cô mặc một chiếc áo khoác thể thao, áo khoác rộng, tay áo dài, trông như kiểu áo nam, phải là của nam sinh bên cạnh cô.
Mục Thần trong quán nước nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Trước khi tới đây trong lòng anh vẫn có chút chờ mong không thể giải thích được, loại cảm giác mong đợi này khiến anh cảm thấy rất xa lạ, đã lâu anh không có cảm xúc khác, chỉ có khi nghĩ tới Thời Vi, những cảm xúc đó mới xuất hiện.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi thứ đều thừa thãi, kể cả cảm xúc của anh.
Thời Vi đã quên anh, có tình yêu mới.
Cô vốn là tra nữ mà, bỏ rơi anh còn có vô số nam sinh khác, chỉ có Mục Thần, mãi mãi không thoát ra được.
Mục Thần nhìn bọn họ nói nói cười cười đi vào trường, anh trầm mặc ngồi một lát, nhớ tới mấy ngày nữa mình phải thi cao khảo, cuối cùng vẫn đứng dậy rời đi.
Rời khỏi thành phố này, đi đến nơi không có cô.
Mà bên đây, sau khi Thời Vi và Hứa Tinh Nghiêu vào trường, Thời Vi muốn cởϊ áσ trả cho Hứa Tinh Nghiêu, Hứa Tinh Nghiêu xua tay: "Chị mặc đi, bây giờ chị đang bị cảm, vẫn là thời gian này, mặc dày chút, bằng không lại đau đến ngất, còn không phải là tôi đưa chị đến phòng y tế sao."
Thời Vi nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: "Lần trước thật sự làm phiền cậu rồi, thể chất càng ngày càng kém."
Hứa Tinh Nghiêu nghiêm túc nhìn cô: "Là chị quá liều, chúng ta mới lên cao tam, chị xem gần đây chị thức đêm để học, chúng ta lại không phải là người thi cao khảo, chúng ta không không cần như vậy."
Một khi Hứa Tinh Nghiêu bắt đầu giảng lý lẽ, Thời Vi sẽ bắt đầu chiếu lệ: "Ừm, biết rồi, lần sau sẽ ngủ sớm."
Lần sau, cũng không biết là lần sau nào.
Thời Vi đang nói chuyện với Hứa Tinh Nghiêu, nhưng suy nghĩ đã bay đi nơi khác, cô đang nghĩ lung tung, nếu cô không vào trường này, bây giờ cô vốn dĩ cũng có thể thi cao khảo đi?
Và ở bên người đó.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Thời Vi trở nên đắng chát, quên đi, đừng nghĩ nữa.
Chuyện đã thành, nghĩ nhiều vô ích.
—
Cao khảo nhanh chóng kết thúc, điểm số được công bố, khi nhóm Thời Vi lên cao tam, Mục Thần đã bắt đầu điền nguyện vọng.
Thành tích của anh có thể vào nhiều trường tốt, chọn chủ yếu dựa vào chuyên ngành và vị trí của trường, một ngày trước khi hệ thống nguyện vọng đóng, Mục Thần đã thay đổi nguyện vọng đầu của mình thành Thiên Đại, chuyên ngành hóa học.
Anh từng nghe Thời Vi nói, cô rất muốn vào trường này.
Với thành tích của cô, việc vào được Thiên Đại vẫn có chút khó, Mục Thần thừa nhận, trong lòng anh vẫn muốn gặp cô.
Thời Vi là nữ sinh duy nhất anh động lòng trong nhiều năm như vậy, dù cô tra thế nào... Mục Thần vẫn là, không thể buông tay.
Trong lòng anh tự thuyết phục mình, không phải vì Thời Vi, anh chỉ đơn giản muốn thi vào chuyên ngành hóa học, muốn vào Thiên Đại mà thôi.
Là vì chính anh.
Tháng 9 cùng năm, Mục Thần vào khoa hoá học của Thiên Đại để báo cáo.
Việc đầu tiên anh làm khi đến Thiên Đại, là lấy danh sách sinh viên năm nhất, xem tên từng người một.
Nhìn học viện hóa học trước, không có Thời Vi.
Lại xem học viện khác, Mục Thần đoán liệu cô có bị điểu chỉnh không... học viện Karl Marx, học viện sư phạm, v.v. Mục Thần—- nhìn qua, vẫn không có.
Thậm chí trùng tên cũng không có.
Mục Thần chết tâm rồi.
Có lẽ anh và Thời Vi không có duyên phận, quá khứ của họ đã kết thúc vào thời điểm Thời Vi rời đi, không còn cách nào để tiếp tục nữa.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mục Thần cũng có cuộc sống của riêng mình, cùng các sư huynh sư muội trong phòng thí nghiệm làm hạng mục, tham dự các hội nghị quốc tế cùng giáo sư, cả ngày đến khuôn viên trường cũ làm thí nghiệm...
Anh luôn bị mọi người xung quanh nói "lạnh lùng, không có tình người", mặc dù cuộc sống hàng ngày bận rộn mà phong phú, nhưng Mục Thần luôn cảm thấy thiếu điều gì đó.
Cuộc sống rập khuôn như vậy, anh cảm thấy có lẽ mình sẽ làm việc đến chết.
Mãi đến năm tư, anh được mời đến phỏng vấn những sinh viên năm ba vào phòng thí nghiệm, anh đến địa điểm phỏng vấn, mở danh sách ra, nháy mắt thấy một cái tên quen thuộc——
Thời Vi.
Thời trong Thời Vi, Vi trong Thời Vi.
Mục Thần cảm giác lúc này, trái tim đã chết nhiều năm dường như sống lại, đập "bịch bịch" trong văn phòng nhỏ này, khiến l*иg ngực anh tê dại, trong phút chốc anh thậm chí quên mất mình đang ở đâu.
Anh kìm nén cảm xúc, ngước mắt nhìn nhóm sinh viên năm ba, nháy mắt thấy Thời Vi, hô hấp của anh có khoảnh khắc ngừng lại.
Cô thay đổi rất nhiều, mái tóc đen mượt đã chuyển thành những lọn tóc dài màu nâu lạnh, mặt mộc không đánh phấn trong ký ức cũng đã nhuộm son màu đậm, cô cúi đầu, dùng tóc che mặt, cho dù nhìn không rõ dáng vẻ của cô, Mục Thần cũng biết, đó là Thời Vi.
Khiến anh vừa hận, vừa yêu, lại không thể buông, đó là Thời Vi.
Cuối cùng họ đã gặp lại nhau.
—— Em xem, ngay khi thấy em
Những cảm xúc đã tan biến của tôi sẽ quay trở lại ngay lập tức, lan ra tứ chi bách hài* của tôi
* Tứ chi bách hài: toàn thânNgay cả nhịp tim cũng sẽ tăng tốc không thể kiểm soát
—— Dù bao nhiêu năm trôi qua
Tôi vẫn sẽ vì em, cúi đầu quy phục.
Hết ngoại truyện 2