Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Không Thể Buông Em

Chương 53: Các người không có tư cách nói cô ấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Vi nhìn hai chữ Mục Thần này đứng đầu Weibo, cảm thấy tựa như mình không quen biết.

Đứng đầu Weibo là bài top SCI trên tập san IECC mà Mục Thần mới vừa gửi giữa tháng, tập san này có uy tín cực lớn trong giới hóa học.

Mà ban biên tập của tập san gần đây đột nhiên nhận được báo cáo, nói bài luận văn này làm giả số liệu, sau khi kiểm tra đối chiếu phát hiện thật sự tồn tại vấn đề, lập tức xoá bài luận văn trên cơ sở dữ liệu, cũng đưa ra thông báo vào chiều nay, sau này sẽ không nhận bài Mục Thần gửi nữa.

Weibo chính thức của Thiên Đại cũng phản hồi lại, vụ việc vẫn đang được điều tra, sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người.

Thời Vi mở khu bình luận Weibo, phát hiện phía dưới một biển chửi rủa: "Cũng nên quản lý lại cách thức vòng học thuật rồi."

"Ai đã từng học cao học đều biết giới học thuật hỗn loạn, rất tanh tưởi."

"Vẫn là sinh viên của Thiên Đại sao? Tôi cũng ở Thiên Đại, đừng vì cậu ta mà hắc Thiên Đại chúng tôi."

"Trời ơi, vị học trưởng này rất nổi tiếng ở viện hóa học, bậc viện thảo*, không ngờ là loại người này......"

* Viện thảo: dùng để chỉ những nam sinh đẹp trai và phóng khoáng nhất được mọi người trong các khoa của trường đại học công nhận hoặc bầu chọn

......

Loại người như vậy? Bạn thì biết cái gì, mà không ngờ là loại người này?

Thời Vi cảm thấy rất tức giận khi nhìn thấy những bình luận đó, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm trạng nói lý với những bình luận đó, cô lập tức gọi điện cho Mục Thần, gọi một cuộc lại một cuộc, bên kia cũng chưa nghe.

Trong điện thoại bíp một tiếng lại một tiếng, mang theo khẩn cấp lo lắng.

Thời Vi gọi không được, lại gửi WeChat cho Mục Thần, lúc cô đánh chữ vẫn luôn đánh sai, thay chín phím bàn phím vẫn sai, sau đó Thời Vi dứt khoát gửi giọng nói, cô cẩn thận giấu lo lắng và nôn nóng trong giọng nói, ngữ khí cố gắng bình tĩnh: "Anh ở đâu? Nhìn thấy tin nhắn gọi điện lại cho em, em đi tìm anh."

Nghĩ nghĩ, cô lo lắng Mục Thần không tiện nghe giọng nói, vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh, kiên nhẫn gõ từng chữ từng chữ.

Bên kia vẫn không trả lời.

Thời Vi mất đi sức lực, cô thất thần ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn nhìn màn hình di động.

Gaylord thu dọn đồ đạc xong, từ lầu hai xuống dưới, thấy Thời Vi còn ngồi trên sô pha lầu một chưa đi, có chút bất ngờ: "Không phải em vội đi hẹn hò sao? Đã tan tầm rồi mà."

Lúc Thời Vi ngước mắt nhìn ông, biểu tình mờ mịt mà bất lực.

Gaylord lúc này mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng quyến rũ và chờ mong vừa rồi như hai người khác nhau. Vừa rồi đôi môi đỏ mọng cùng khuôn mặt trắng nõn của cô như dệt hoa trên gấm, hiện tại nhìn lại cô, môi đỏ cùng mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy đột ngột.

"Em làm sao vậy?" Gaylord có chút giật mình.

"Thầy......" Thời Vi vừa mở miệng, mơ hồ mang theo khóc nức nở, chính cô cũng bị khóc nức nở dọa sợ, nhẫn nhịn, cố gắng bình tĩnh lại, vẫn duy trì cảm xúc ổn định: "Anh ấy đã xảy ra chuyện, em không liên lạc được với anh ấy."

Gaylord rất ít khi nhìn thấy Thời Vi hoảng như vậy, ông xuống lầu, cũng ngồi trên sô pha bên cạnh Thời Vi: "Em thử liên hệ với bạn cậu ấy xem?"

Một câu đánh thức Thời Vi. Thời Vi quá luống cuống, hoảng hốt, tựa hồ đầu óc đều trở nên không đủ dùng.

Thời Vi cầm lấy di động, liên lạc với từng người bạn trong phòng thí nghiệm, Lục Tiệp kỳ nghỉ hè không ở lại trường, Hình Tĩnh Bách, Lộ Dịch Dương, còn có rất nhiều đàn anh đàn chị quen và không quen......

Vẫn là Lộ Dịch Dương trả lời tin nhắn của Thời Vi đầu tiên: "Mục Thần hiện tại ở văn phòng của giáo sư Từ. Ba mẹ cậu ấy cũng ở đó."

Thời Vi đã biết nơi Mục Thần ở, cũng không rảnh lo chuyện khác, cầm lấy quần áo chuẩn bị rời đi, Gaylord nhắc nhở cô rơi đồ: "Nước hoa của em."

Thời Vi quay đầu lại nhìn "Khó bỏ" được đóng gói tinh xảo, nhẹ giọng nói: "Để ở đây trước đi ạ."

Từ văn phòng của Gaylord đến phòng thí nghiệm trường học, khoảng cách không gần, Thời Vi gọi taxi, đúng vào giờ tan tầm, đường tắc đến lợi hại, khi Thời Vi ngồi ở trong xe chờ đèn đỏ, gấp đến độ thậm chí muốn đạp xe đạp về trường.

Cũng may đoạn đường tiếp theo ít đèn đỏ, tài xế thấy cô sốt ruột, dọc theo đường đi nhanh như điện chớp, rất nhanh tới tòa nhà thí nghiệm hóa học.

Thang máy phải đợi, thật sự quá chậm, Thời Vi trực tiếp leo cầu thang bộ, khi cô thở phì phò đến ngoài cửa văn phòng của giáo sư Từ, phát hiện cửa văn phòng đóng chặt.

Mặc dù cửa đóng, nhưng cô đứng ở ngoài vẫn có thể nghe được tiếng tranh cãi kịch liệt bên trong, có giọng nữ, cũng có giọng nam.

Đều không phải giọng Mục Thần.

Thời Vi đoán hẳn là ba mẹ Mục Thần đang tranh cãi, Mục Thần chưa bao giờ dùng thanh âm cao như vậy để nói chuyện, khi anh tức giận sẽ đè nặng giọng nói.

Thời Vi không thể tùy tiện đi vào, đứng bên ngoài văn phòng một lát, cách cửa, âm thanh bên trong nghe không rõ lắm, Thời Vi chờ đến sốt ruột. Cô nghĩ nghĩ, xoay người đến phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong nhìn xem.

Bên trong phòng thí nghiệm náo nhiệt, mọi người đều nhỏ giọng thảo luận việc này, lần đầu tiên tin tức đến gần mình như vậy, hơn nữa khi ba mẹ Mục Thần đến, bối cảnh của Mục Thần cũng bị mọi người biết.

Có một số người trên mặt lộ ra tiếc nuối cùng thở dài, có một số là kinh ngạc và không tin, còn lại phần lớn đều là xem náo nhiệt với thái độ hưng phấn.

Có quan hệ tương đối tốt với Mục Thần, như Hình Tĩnh Bách và Lộ Dịch Dương...v..v.. đều đang xoát những bình luận trên Weibo, Lộ Dịch Dương thậm chí còn đăng ký một tài khoản, để đi xé những bình luận khó nghe của trẻ trâu*, bảo vệ Mục Thần.

* Nguyên văn: 喷子, chỉ người tính tình trẻ con, chưa trưởng thành

Mọi người vừa nhìn thấy Thời Vi bước vào, lập tức im lặng, không ai trong phòng thí nghiệm không biết mối quan hệ giữa Thời Vi và Mục Thần.

Chỉ có hai người nghiên cứu sinh năm nhất mới được Mục Thần hướng dẫn, tuy nghe người khác nói về Thời Vi, nhưng chưa từng gặp Thời Vi, giờ phút này còn đang thảo luận: "Cậu thấy chưa? Vừa rồi vào văn phòng chính là tỉnh trưởng, là ba của Mục Thần, mẹ cậu ta nhìn qua cũng rất tôn quý, tôi đã kiểm tra, mẹ Mục Thần là một nghệ sĩ cello nổi tiếng, hoá ra Mục Thần có bối cảnh như vậy."

"Tôi nói mà, đều là nghiên cứu sinh năm nhất, sao cậu ta có thể đăng nhiều luận văn như vậy, nếu tôi nói không sai thì cậu ta dựa vào quan hệ của ba mẹ, ba cậu ta có quyền thế, mẹ thì biểu diễn ở nước ngoài, khả năng có không ít quan hệ ở nước ngoài."

"Khụ khụ khụ" có các đàn anh đàn chị ở phòng thí nghiệm ho nhẹ nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ vẫn trò chuyện khí thế ngất trời, tựa hồ chưa phát hiện ra.

Thẳng đến khi Thời Vi đi đến bên cạnh bọn họ, lạnh lùng nhìn hai nghiên cứu sinh năm nhất mới này, lên tiếng châm chọc: "Biết vì sao anh ấy có thể đăng nhiều luận văn như vậy không? Bởi vì anh ấy không giống các người, thời gian toàn dùng để bát quái. Là tới làm nghiên cứu khoa học hay là làm phóng viên paparazzi?"

Hai người bọn họ ngẩng đầu thấy Thời Vi, mặt lộ vẻ không vui, bị một nữ sinh nói như vậy trước mặt tất cả những người làm thí nghiệm có phần xấu hổ, bọn họ vừa muốn nói chuyện, một đàn chị mở miệng: "Thời Vi tới rồi à. Em biết Mục Thần rốt cuộc sao lại thế này không?"

Hai nghiên cứu sinh năm nhất mới lập tức ngậm miệng.

Thời Vi không quan tâm đến hai người họ nữa, giọng cô không lớn không nhỏ, cũng đủ để cả phòng thí nghiệm nghe thấy: "Cụ thể sao lại thế này tôi không biết, nhưng tôi chỉ biết, Mục Thần tuyệt đối không có khả năng làm giả học thuật."

Giọng điệu của cô rất chắc chắn.

Lộ Dịch Dương ngẩng đầu nhìn cô một cái, có thể từ ánh mắt của cô nhìn ra, cô đối với Mục Thần là tín nhiệm và quyết tâm.

Nói xong câu đó, Thời Vi lại từ phòng thí nghiệm đi ra ngoài, tiếp tục đứng trước cửa văn phòng của giáo sư Từ. Sau khi xảy ra chuyện, cô vẫn chưa gặp Mục Thần, không biết hiện tại Mục Thần thế nào, bây giờ cô cũng không muốn để những người ở phòng thí nghiệm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Khi Thời Vi đang đợi ở cửa văn phòng của giáo sư Từ, có thể nghe thấy âm thanh khắc khẩu bên trong càng lúc càng lớn, thẳng đến một tiếng vỡ thật lớn vang lên, là âm thanh cái gì đó nện trên mặt đất vỡ nát.

Thời Vi rốt cuộc không nhịn được, cửa văn phòng không khóa, cô đẩy tay nắm cửa xuống, cửa mở.

Trong văn phòng, một mảnh hỗn độn, trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, những mảnh nhỏ rơi bên chân Mục Thần, Mục Thần đứng ở nơi đó, sống lưng rất thẳng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu loang lổ trên người Mục Thần, anh giống như thương mộc cô độc uống gió lạnh.

Mà bên cạnh anh, là ba mẹ anh. Phong thái thuộc về tỉnh trưởng của Mục Dần Xuyên giờ phút này biến mất hầu như không còn, trên mặt ông phẫn nộ, tức giận và những cảm xúc khác đan xen vào nhau, nóng nảy đến mức cùng với tỉnh trưởng đến thị sát ngày đó tựa như không phải một người.

Mẹ Mục Thần đứng bên cạnh Mục Dần Xuyên, bà ăn mặc tao nhã, mặt được chăm sóc cẩn thận, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt bà, mà biểu cảm của bà, là đối với Mục Thần vô cùng thất vọng.

Bầu không khí bên trong quá hỗn loạn, mấy người cũng chưa chú ý tới Thời Vi ở cửa, Mục Dần Xuyên chỉ vào Mục Thần, mặt đầy tức giận: "Con nói không muốn vào quan trường, muốn làm chuyện mình thích, ba mặc kệ con đi làm học thuật! Con chính là làm như vậy đấy à! Làm giả học thuật? Con có mất mặt không, Mục Thần con nghĩ như thế nào thế? Hả?"

Càng nói càng tức giận, Mục Dần Xuyên đột nhiên giơ tay, cầm ly nước thủy tinh trên bàn ném về phía Mục Thần, mắt thấy cái ly sắp nện vào người Mục Thần, Thời Vi nhanh chóng tiến lên, từ phía sau kéo Mục Thần, cái ly liền nện trên tường.

Tiếng ly vỡ tan, mảnh vỡ bắn tung tóe.

Mục Thần quay đầu lại thấy Thời Vi vào, cuối cùng khuôn mặt vẫn luôn không hề có cảm xúc cuối cùng có chút dấu vết vỡ vụn, anh theo bản năng kéo cô ra xa, tránh cho cô giẫm phải mảnh vỡ trên mặt đất.

Mà những người khác trong văn phòng, lúc này mới chú ý tới Thời Vi.

Từ Trường Phong vẫn luôn không khuyên được ba mẹ Mục Thần, vốn lực bất tòng tâm, hiện tại nhìn thấy Thời Vi vào, chỉ cảm thấy sự tình càng thêm khó giải quyết, ông dùng ánh mắt ý bảo Thời Vi đi ra ngoài trước, Thời Vi chỉ làm như không thấy.

Sắc mặt Mục Dần Xuyên càng khó coi, ông nhíu mày: "Mục Thần, ba đã nói với con thế nào, ở bên cạnh loại nữ sinh này không thể học tốt, ba từng khuyên con, con nhìn xem hiện tại con biến thành cái dạng này, con dám nói không bị nó ảnh hưởng?"

Mẹ Mục Thần, Hạ Nhân, ánh mắt bà nhìn Thời Vi cũng không mang theo thiện ý, Hạ Nhân nhẹ nhàng mở miệng, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi nghĩ tôi hiểu rồi. Tiểu Thần làm giả học thuật, có phải hay không vì cô?"

Thời Vi chán ghét thái độ của Hạ Nhân và Mục Dần Xuyên, cô nhăn chặt mày, còn chưa trả lời, Mục Thần mở miệng trước, thanh âm anh cực thấp, mơ hồ cất giấu chút lạnh lẽo cùng chán nản: "Con đã nói rồi, con không làm giả học thuật. Còn có ——"

"Các người không có tư cách nói cô ấy."

Các người là ba mẹ con, có thể trách cứ con, nhưng các người, không thể nói cô ấy.

Từ chiều sau khi việc làm giả học thuật bị phơi bày, Mục Thần liền bị gọi vào văn phòng, đối mặt với lửa giận và trách cứ của ba mẹ, ngay từ đầu anh chỉ nói qua: "Con không có."

Không có ai tin anh.

Lúc sau anh liền không nói một câu nào, anh trầm mặc đối mặt với hết thảy, chịu đựng tất cả chất vấn và chỉ trích, nhưng hiện tại, anh nói câu thứ hai, là vì bảo vệ cô.

Thời Vi nhìn bóng dáng Mục Thần che trước người mình, anh vẫn cao lớn thẳng tắp, nhưng từ bóng dáng cũng lộ ra một loại cô đơn và tuyệt vọng, Thời Vi nhìn anh như vậy, chỉ cảm thấy ngực đau nhói.

Tình cảnh của anh hiện tại khổ sở như vậy, nhưng vẫn bảo vệ cô hết mức có thể.

Mục Dần Xuyên thấy bộ dáng Mục Thần bảo vệ Thời Vi càng cảm thấy khó chịu, ông chỉ vào mũi Mục Thần mắng: "Được, được lắm, không nói nó, vậy nói con. Không làm giả học thuật? Vậy con nói cho ba nghe tập san là như thế nào? Trên mạng là như thế nào? Con không cảm thấy mất mặt khi gặp người khác sao? Ba cảm thấy mất mặt khi có người con như con!"

"Tiểu Thần, con thật sự đã làm chúng ta quá thất vọng rồi, giao du với một người phụ nữ như vậy. Con vẫn luôn là con cưng của trời, vì vậy dù con không muốn đi trên con đường mà cha và mẹ đã nghĩ cho con, chúng ta cũng không nói gì, con ở lĩnh vực của con cũng có thể làm rất tốt, chỉ là hiện tại, con xem con làm cái gì. Con trở nên như vậy từ khi nào?" Ánh mắt của Hạ Nhân tràn đầy thất vọng.

Thời Vi nghe ba mẹ Mục Thần nói, càng nghe càng khó mà tin được.

Vì sao?

Vì sao ba mẹ Mục Thần hoàn toàn không tin Mục Thần nói "Không làm giả học thuật", bọn họ đối với con trai mình không có nửa phần tin tưởng, tựa hồ cảm thấy anh làm giả học thuật đã định là sự thật, trọng điểm của bọn họ, hoàn toàn là mất mặt vì Mục Thần, khiến cho bọn họ thất vọng?

Phảng phất Mục Thần chỉ là công cụ cho bọn họ kiêu ngạo, một khi anh không còn ưu tú như vậy nữa, liền mất đi giá trị và ý nghĩa tồn tại.

Từ Trường Phong còn đang khuyên, vẻ mặt ông u sầu: "Ai nha khả năng giữa chừng có vấn đề, mọi người bình tĩnh một chút, Mục Thần ngẫm lại......"

"Không có gì phải ngẫm," Thời Vi ngắt lời Từ Trường Phong, cô từ phía sau Mục Thần đi ra, mặt mày nghiêm nghị, lời cô nói có khí phách ——

"Mục Thần nói không có, chính là không có. Làm ba mẹ, các người thật sự một chút cũng không hiểu Mục Thần, sự tin tưởng cơ bản đối với anh ấy đều không có. Mục Thần là loại người gì, các người còn không rõ sao?"

"Mặc kệ người khác như thế nào, cháu tin anh ấy."

———————————

Tác giả có lời muốn nói: Hệ liệt phụ nữ đáng tin hơn ba mẹ
« Chương TrướcChương Tiếp »