Sau khi ở nhà họ hàng đáp ứng đi họp lớp, Thời Vi về nhà vài ngày cũng ngủ không ngon.
Hồi ức 'thương gân động cốt', thời gian áp lực mà đen tối đó, mọi người nhục nhã cười nhạo, còn có cùng Mục Thần dây dưa tình cảm, thậm chí cả khoảnh khắc bị lên án trộm máy học tập, cô đều mơ thấy rất nhiều thứ.
Con người luôn có bản năng xu lợi tị hại*, mấy năm nay cô kỳ thật đã tránh nhớ lại ngày đó.
* Xu lợi tị hại: thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.Nhưng một khi gặp lại đám người cao trung kia, hồi ức phảng phất bị kéo tấm màn che đậy, mãnh liệt vọt tới.
Con gái luôn trải qua rất nhiều chuyện thì sau này mới có thể trưởng thành, sau khi Thời Vi đến trường mới, dường như trở thành một người khác, không còn trêu trọc bất kỳ nam sinh nào, thậm chí đối với các nam sinh theo đuổi đều làm như không thấy, trước kia cô muốn được yêu, nhưng trải qua chuyện như vậy với Mục Thần...... Thời Vi ý thức được, vẫn là tự yêu bản thân là tốt nhất.
Ai cũng không đáng tin, ai cũng không thể cho bạn cảm giác an toàn ngoài bản thân.
Yêu một người quá tổn thương, cô không thể vượt qua được, cũng không bao giờ nghĩ đau như vậy.
Cô cũng sẽ không cố tình giấu giếm công việc làm thêm của mình nữa, người khác biết cô không giàu có, thì biết thôi, cho dù lén lút thương hại, chỉ cần đừng ở trước mặt cô tỏ vẻ cao cao tại thượng là được.
Trong xương cốt cô vẫn kiêu ngạo như cũ, vẫn sẽ không chủ động đem chuyện trọng nam khinh nữ trong gia đình mình nói cho người khác, cũng sẽ không dễ dàng yếu thế, nhưng có một số điều, vẫn thay đổi.
Sau đó, Thời Vi gặp lại Mục Thần ở đại học, kỳ thật cô không nghĩ tới.
Lúc trước cô lấy phương thức đó tổn thương anh, đả thương địch một ngàn, tự tổn hại 800, sau này căn bản không nghĩ tới sẽ gặp lại Mục Thần, kết quả năm ba trời xui đất khiến thế nào mà lại gặp Mục Thần, có nhiều tiếp xúc như vậy.
Mới vừa gặp mặt vẫn như cũ hận anh, như cũ tâm nguyện khó yên, hai người nhằm vào nhau, nhưng Mục Thần lại giống như trước, hết lần này đến lần khác giúp cô, rốt cuộc trưởng thành rồi, Thời Vi suy nghĩ không cố chấp cực đoan như hồi cao trung nữa, cô đột nhiên liền bình thường trở lại.
Mặc kệ có phải thương hại hay không, Mục Thần đối với cô thật sự rất tốt, nếu không phải Mục Thần, cô hiện tại khả năng còn bị Tưởng Ngữ Hàm sỉ nhục khắp nơi, thậm chí còn bị đàn anh Võ Khải thực hiện được......
Cho nên, cũng đừng cưỡng cầu.
-
Mồng mười tết, bạn bè họp lớp.
Mặc dù chất lượng giấc ngủ những ngày qua không cao, nhưng vào ngày này, Thời Vi cũng không cho phép bản thân hiện ra chút mệt mỏi nào.
Cô trang điểm cực kỳ tinh tế, tràn đầy khí chất, má ửng đỏ, khóe mắt nhếch lên đầy quyến rũ. Cô mặc áo cao cổ màu đen bó sát người, lộ rõ đường cong gợi cảm, phía dưới mặc quần yếm màu nâu thẫm và giày da, bên ngoài khoác áo lông dê, lười biếng, quyến rũ, ngự tỷ* mười phần.
* Ngự tỷ: chỉ những cô nàng mạnh mẽ, ga lăng không kém gì các chàng trai.Lúc cô ra cửa, mẹ ngạc nhiên mà nhìn cô vài lần: "Đi đâu thế...... Gặp bạn trai cũ à?"
Thời Vi cong cong khóe miệng: "Không phải, nhưng cũng không khác lắm."
Gặp bạn trai cũ là muốn cho đối phương thấy mình hiện tại sống rất tốt, khiến đối phương hối hận, tuy đối tượng muốn gặp khác nhau, nhưng mục đích bản chất đều giống nhau.
Tới tiệm cơm dành cho buổi họp lớp, Thời Vi đi lên lầu dựa theo số ghế lô mà lớp trưởng gửi, khoảnh khắc đẩy cửa vào, người ngồi bên trong đều nghe tiếng vọng lại đây, thấy rõ Thời Vi thì hít hà một hơi.
Trong trí nhớ Thời Vi cũng rất đẹp, nhưng cuối cùng thời điểm cô rời đi, tư thái chật vật, cho dù chưa từng cúi đầu, mọi người cũng có thể lén nhìn ra sự chịu đựng và vất vả của cô, các bạn học đều cho rằng, gặp lại Thời Vi, mọi góc cạnh của cô sẽ bị mài mòn, trở nên âm u, trở thành mỹ nhân bình thường lại dung tục.
Nhưng cô không có.
Ngược lại, năm tháng lưu lại trên người cô là cảm giác cao cấp, trương dương sắc bén của quá khứ biến thành bình tĩnh mềm mỏng, cô không hề là kiểu đẹp mà liếc mắt một cái có thể nhìn đến cuối, mà là ánh mắt đầu tiên kinh diễm, ánh mắt thứ hai có ý nhị, chi tiết từ trên người cô, tùy ý có thể để lộ ra một vẻ đẹp vừa nội liễm* vừa ngạo khí.
* Nội liễm: ẩn vào bên trong/thu lại vào bên trong, nghĩa là vẻ đẹp càng nhìn càng thu hútLớp trưởng phản ứng đầu tiên, cười đứng dậy nghênh đón: "Thời Vi, cậu đến rồi, ngồi ở đây đi."
Là chỗ ngồi bên cạnh lớp trưởng, lớp trưởng sợ cô xấu hổ, Thời Vi nhận lòng tốt của cậu ta, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Người còn chưa tới đủ, các bạn học đã đến liền câu được câu không mà tán gẫu, tâm sự tình hình gần đây, tâm sự bát quái giữa bạn học, mọi người đều không chủ động hỏi Thời Vi, Thời Vi cũng không chen vào nói, an tĩnh nghe.
Chỉ là có thể cảm giác được ánh mắt người xung quanh lơ đãng nhìn lại đây đánh giá.
"Đúng vậy, kỳ thật tớ còn biết một chuyện, hình như trong nhà Nhan Kiều Kiều đã xảy ra chuyện......" Nói được một nửa, nữ sinh đang nói nhìn Thời Vi, theo bản năng mà nói sang chuyện khác: "Có thể là tung tin vịt, không chuẩn, vẫn là nói chuyện đáng tin cậy đi, bạn sau bàn tớ ngồi cùng bàn với một người mẫu nổi tiếng trên mạng, vì nữ sinh đó thậm chí còn không đến trường."
"Tình yêu cao thượng như vậy sao? Bạn sau bàn cậu nhìn không ra a, si tình như thế."
"Tớ cảm giác là bị lừa ha ha ha."
Thời Vi nhíu mày khó phát hiện, cô quả nhiên vẫn không thích kiểu tụ họp bát quái như vậy, mọi người không chút cố kỵ mà nói về người khác, khiến trong lòng cô thấy hơi khó chịu.
Đúng lúc này, cửa mở ra, Mục Thần tới.
Anh không tới một mình, cũng không biết trùng hợp hay cố ý, anh và Nhan Kiều Kiều cùng nhau vào.
Các nữ sinh xung quanh lập tức xì xào bàn tán: "Bọn họ sao lại cùng nhau tới? Ở bên nhau sao?"
"Không thể, cậu quên cao tam, Mục Thần cự tuyệt Nhan Kiều Kiều thế nào sao, hai người bọn họ xác định không diễn."
Thời Vi nghe vậy, thoáng nhướng mày, khi cao tam còn có một vở diễn như vậy? Không thấy được có chút đáng tiếc.
Mục Thần tiến vào nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt chuẩn xác dừng ở trên người Thời Vi, lập tức đi tới, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thời Vi, Nhan Kiều Kiều cũng thấy được, cô ta không ngồi theo, mà chọn ngồi ở đối diện.
"......" Những nữ sinh đang bát quái bên cạnh Thời Vi đều yên lặng ngậm miệng, lấy di động ra bắt đầu nhắn tin, Thời Vi không cần xem cũng biết, bọn họ khẳng định đang điên cuồng bát quái trong nhóm riêng về cô và Mục Thần.
Thời điểm Mục Thần ngồi xuống, liếc cô một cái, nhẹ giọng nói: "Ngẫu nhiên gặp được."
Là đang giải thích vì sao anh cùng Nhan Kiều Kiều xuất hiện.
Thời Vi có chút muốn cười, bệnh cũ đùa giỡn Mục Thần lại tái phát: "Vậy vì sao anh ngồi bên cạnh em?"
Ấnh mắt Mục Thần chuyển qua trên mặt cô, ánh sáng trong mắt tối sầm chút, dùng giọng mà chỉ có anh và Thời Vi có thể nghe thấy nói: "Em không cảm thấy, phòng này, em và tôi là thân thiết nhất sao? Đừng quên, chúng ta còn từng cùng chung chăn gối."
Nói xong câu cuối, giọng anh nhẹ đến có chút ái muội.
Cẩu nam nhân lại bắt đầu.
Cùng anh đấu khẩu, số lần Thời Vi thắng không nhiều.
Đối diện truyền đến một tràng cười, Nhan Kiều Kiều đang cùng các nữ sinh bên cạnh tán gẫu về nhãn hiệu quần áo, cô ta thay đổi không lớn, từ chất liệu quần áo, trang sức là có thể nhìn ra giá trị xa xỉ, mặt mày mang theo tự phụ như cũ, chỉ là Thời Vi không biết sao, cảm thấy Nhan Kiều Kiều tựa hồ làm ra vẻ rất nhiều so với trong trí nhớ.
Rất nhanh, mọi người lần lượt đến đông đủ, lớp trưởng cảm ơn mọi người đã đến, mọi người bắt đầu tiệc.
Không khí trong bữa tiệc thân thiện, mọi người nhớ lại quá khứ, nói chuyện ai cùng trường đại học, ai ở cùng một thành phố có thể thường xuyên gặp mặt, khi nói về chủ đề này, một nữ sinh ngồi bên cạnh Nhan Kiều Kiều đột nhiên mở miệng: "Đúng rồi, Thời Vi, cậu học trường đại học nào? Thử xem lớp chúng ta có ai học cùng trường đại học với cậu không, về sau cũng có thể giúp đỡ nhau."
Thời Vi bị hỏi, hơi híp mắt đánh giá nữ sinh kia, dường như chính là tùy tùng của Nhan Kiều Kiều hồi cao trung, vấn đề này, có chút ý tứ.
Cô còn chưa trả lời, Mục Thần đã mở miệng: "Không cần xem, cô ấy học cùng trường với tôi."
Cùng trường đại học với Mục Thần?
Mọi người đều yên lặng trong giây lát.
Trong lớp cao trung học tốt chỉ có mấy người, học sinh giỏi được khen hết lần này đến lần khác, hận không thể vĩnh viễn lưu trên bảng vàng danh dự, Mục Thần đến Thiên Đại, mọi người đều biết, nhưng...... Thời Vi tuy rằng hồi cao nhị thành tích không kém, nhưng cũng không tốt như vậy chứ?
Thời Vi cong môi cười: "Ừm, Mục Thần là đàn anh của tôi."
Âm cuối của cô mang chút dư vị quyến rũ, từ "Đàn anh" này có vẻ có chút thân mật, con ngươi Mục Thần càng tối sầm.
Hai người tương tác, trong mắt những người khác, thấy thế nào cũng giống show ân ái.
Sắc mặt Nhan Kiều Kiều trở nên khó coi, tuỳ tùng của Nhan Kiều Kiều cười ít nhiều có chút xấu hổ: "Sau khi cậu chuyển trường thành tích tiến bộ thật nhanh nha, thật hâm mộ."
"Vẫn là kiểu trường khép kín hiệu quả học tập tốt, sau này tớ cũng muốn cho em gái tớ đến đó."
"Không không, hẳn là Thời Vi thông minh, cậu đã quên, khi cao trung giáo viên hóa rất thích cậu ấy."
......
Mọi người khí thế ngất trời nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Thời Vi đều là hâm mộ, bội phục, chứ không phải chán ghét cùng nhục nhã trong trí nhớ, Thời Vi khẽ mím môi, thời điểm cúi đầu cười giấu đi sự lạnh lùng nơi đáy mắt.
Tuỳ tùng của Nhan Kiều Kiều như cũ không chịu từ bỏ, cố gắng giúp Nhan Kiều Kiều gỡ hòa một ván: "Này, Kiều Kiều, cái vòng cổ này của cậu thật đẹp, pha lê sáng long lanh, là của hãng nào thế?"
Nhan Kiều Kiều hào phóng trả lời: "Tiffany & Co."
"Oa, đây là nhãn hiệu nổi tiếng đấy, đắt như vậy, bao nhiêu tiền thế?"
Nhan Kiều Kiều tươi cười mang theo cao ngạo khi gãi đúng chỗ ngứa: "Không đắt, khoảng 3 vạn."
Nữ sinh ngồi bên cạnh Nhan Kiều Kiều lập tức nâng Nhan Kiều Kiều lên, "Vòng cổ đẹp, Kiều Kiều càng đẹp hơn." "Kiều Kiều, có nhãn hiệu vòng cổ nào không quá đắt mà đẹp không? Giới thiệu cho tớ, tớ cũng muốn mua."......
Tình cảnh này cực kỳ giống mỗi ngày tan học khi cao trung, Thời Vi nhìn bọn họ, cảm giác bản thân lại xuyên trở về bốn năm trước.
"Các nữ sinh liền thích nói chuyện về mấy thứ này." Các nam sinh cũng cảm khái nói.
Đúng lúc này, một nữ sinh ngồi bên Thời Vi có vẻ không ưa Nhan Kiều Kiều diễn xuất, đột nhiên lên tiếng, thanh âm của cô ta ở ghế lô có chút bén nhọn: "Nhan Kiều Kiều, cậu giả bộ còn chưa đủ sao? Muốn giả bộ tới khi nào?"
"Gia đình cậu phá sản khi cậu còn là sinh viên năm nhất, ba cậu hiện tại còn thiếu tiền, đau khổ duy trì công ty, vòng cổ kia không phải cậu mua trước khi phá sản chứ, hiện tại còn chưa bán, giữ lại để giả bộ à."
"Không phải giả bộ thì là gì," một nữ sinh khác cũng không lưu tình chút nào: "Khuê mật của tôi học cùng trường đại học với Nhan Kiều Kiều, lúc Nhan Kiều Kiều ở đại học, bị toàn bộ ký túc xá xua đuổi! Xua, đuổi, các cậu biết là có ý gì không, cậu ta bị cô lập, cậu ta ở ký túc xá vốn dĩ muốn lập một nhóm cô lập người khác, kết quả đυ.ng tới người trong nhà có bối cảnh, thiếu chút nữa bị người ta ép chết."
Nhan Kiều Kiều sắc mặt trắng bệch.
Thấy biểu tình này của cô ta, mọi người liền đã hiểu.
Nữ sinh vừa rồi khen cô ta lập tức đổi hướng gió: "Kỳ thật tớ cảm thấy cái vòng cổ này, Nhan Kiều Kiều đeo không thích hợp lắm."
"Không nghĩ tới Nhan Kiều Kiều là loại người này, đã phá sản còn khoe ra."
"Ngày thường cảm thấy cậu ta rất chướng mắt chúng ta, hiện tại chúng ta có phải cũng có thể chướng mắt cậu ta rồi không."......
Tuỳ tùng của Nhan Kiều Kiều cũng không nói nữa.
Một buổi họp lớp tốt đẹp lại biến thành đại chiến giữa các nữ sinh, lớp trưởng xấu hổ, hoà giải nói: "Chúng ta nói chuyện khác đi......"
Nữ sinh kia cố tình không chịu buông tha Nhan Kiều Kiều: "Tớ còn biết một chuyện, hồi cao nhị, Thời Vi bị bôi nhọ trộm máy học tập, là Nhan Kiều Kiều bảo Lý Viện bỏ vào cặp sách Thời Vi, tớ chính tai nghe được."
Trước khi Thời Vi đến họp lớp không nghĩ tới, chuyện trộm máy học tập lúc trước tra tấn cô lâu như vậy, khiến cô gặp vô số ác mộng, thậm chí bị buộc chuyển trường, sẽ tại tình huống này, chân tướng được vạch trần.
Dường như cảm xúc cũng không có dao động gì quá lớn.
Rốt cuộc đã qua lâu rồi.
Mục Thần nghiêng đầu nhìn biểu tình Thời Vi, thần sắc cô bình tĩnh, thậm chí có thể nói là hờ hững.
"Nhan Kiều Kiều tâm địa xấu xa như vậy? Thời Vi quá thảm rồi."
"Hiện tại tớ ngẫm lại, Thời Vi kỳ thật cũng không có làm gì sai...... Bất quá, cậu xem, ở ác gặp ác, kết cục hiện tại của Nhan Kiều Kiều, Thời Vi cũng thi đậu Thiên Đại, một người trên trời một người dưới đất, Nhan Kiều Kiều xứng đáng."
Giọng bát quái của nữ sinh bên cạnh rất ồn ào, ong ong khiến người khác phiền, Nhan Kiều Kiều đối diện không kiên cường bằng Thời Vi lúc trước, Nhan Kiều Kiều môi đang phát run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Khi cao trung, những gì Thời Vi đã từng trải qua, hiện tại Nhan Kiều Kiều cũng đang trải qua.
Không biết giờ phút này Nhan Kiều Kiều có cảm giác gì?
Thời Vi tưởng tượng không ra, nếu dựa theo tính cách Thời Vi trước kia, giờ phút này hẳn là hung hăng dẫm Nhan Kiều Kiều, nhưng Thời Vi hiện tại, hoàn toàn không có ý định đó.
Nhan Kiều Kiều không phải Tưởng Ngữ Hàm, ít nhất lần này gặp lại, cô ta không khiêu chiến điểm mấu chốt của cô giống Tưởng Ngữ Hàm, Nhan Kiều Kiều chỉ ra vẻ, không chủ động trêu chọc Thời Vi.
Hơn nữa, Nhan Kiều Kiều đã từng phạm sai lầm, đều phải trả giá ở hiện tại, gia đình phá sản, đại học bị cô lập...... Thời Vi cảm thấy Nhan Kiều Kiều hiện tại đã rất thảm, Thời Vi lười đi bỏ đá xuống giếng, nếu cô làm như vậy, cô với Nhan Kiều Kiều lúc trước cũng không khác gì nhau.
Ngược lại những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy này, tựa hồ không cảm thấy bản thân có gì sai, đều khiến người ta cảm thấy phiền chán.
Ánh mắt những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy nhìn phía Nhan Kiều Kiều, giống nhìn Thời Vi trước đây, mang theo tràn đầy ác ý, một giây trước vẫn là bạn học tương thân tương ái, giây tiếp theo liền hận không thể kéo đối phương xuống địa ngục.
Còn có nữ sinh muốn kéo Thời Vi về phe mình: "Thời Vi, cậu nói Nhan Kiều Kiều, có phải hơi quá đáng hay không?"
Nghe thấy nữ sinh hỏi cô, Thời Vi bên môi ngậm chút ý cười, cô gật đầu: "Ừm, cô ta là hơi quá đáng. Nhưng ——"
"Mấy người không có một chút năng lực phân biệt, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi*, không chút do dự lôi kéo người khác hăng hái bạo lực, liền không quá đáng sao?"
* Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi: mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật---------------------------------------------------------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Nhan Kiều Kiều quá đáng sau đó đã chịu trừng phạtNhưng kỳ thật những kẻ tung tin dư luận cũng cũng là thủ phạm