Chương 18: Đau

Cổ tay của của cô bị Võ Khải túm đến phát đau, Võ Khải không biết kiếm đâu ra dây thừng, trói chặt tay cô.

Khi tình huống này thực sự xảy ra, Thời Vi ngược lại bình tĩnh, cô thở sâu, mở miệng nói: "Muốn nói gì không thể bình tĩnh nói sao, tôi rất dễ thương lượng."

Cô vừa nói, một bên dùng tay bị trói lấy tư thế cực khó xử rút di động gọi số khẩn cấp, chưa kịp gọi, Võ Khải cười lạnh đi đến phía sau cô, rút di động của cô ra: "Còn muốn cầu cứu?"

Thời Vi khóe môi nhẹ cong, sắc mặt trấn định: "Tôi chỉ là lo mọi người ở dưới lầu chờ chúng ta quá lâu, anh xem bộ dáng này của anh, tôi khẳng định sẽ sợ hãi, có chuyện gì một hai phải ở kho hàng cũ nát này nói chứ, chúng ta không thể trở về nói sao?"

Võ Khải nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, cảm thấy bản thân đã chịu không nổi: "Không ai chờ chúng ta, chắc Tưởng Ngữ Hàm đã nói với mọi người, ba chúng ta lên taxi đi trước."

Woa, còn có Tưởng Ngữ Hàm ở giữa làm khó dễ.

Thời Vi đột nhiên hiểu tại sao túi của cô lại ở trong góc đó, là bị cố ý để sai chỗ.

Đây là một sự trả thù được tính toán trước.

Trái tim Thời Vi trở nên lạnh lẽo một nửa, cô cảm thấy đầu ong ong đau, lòng bàn tay đều ra mồ hôi lạnh, cô biết rõ mình sợ hãi sẽ chỉ làm Võ Khải càng hưng phấn, tận lực khiến giọng nói bình tĩnh: "Đàn anh Võ Khải, giữa chúng ta có hiềm khích gì, anh phải đối với tôi như vậy sao?"

"Em không phải đang hỏi câu vô nghĩa sao?" Võ Khải biểu tình đáng khinh, đôi mắt nhỏ hẹp lộ ra hứng thú: "Đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp nào có hiềm khích gì."

Nói, hắn bắt đầu động tay động chân, bàn tay thô ráp bắt đầu cởϊ áσ khoác cô, thời điểm mùi rượu phả trên mặt Thời Vi, Thời Vi một trận ghê tởm, cảm thấy buồn nôn.

Cuối cùng cô cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, suýt nữa thì gục xuống: "Anh mẹ nó bỏ tay ra! Không sợ tôi kiện anh sao!"

Võ Khải động tác dừng lại, giống như nghe thấy chuyện cười: "Nơi này không có camera, bộ dáng hồ ly tinh này của em, ai cũng sẽ cảm thấy là em câu dẫn anh chứ? Lại nói, đàn ông của em nhiều như vậy, cũng không biết bị bao nhiêu người ngủ qua, hiện tại ở đây thể hiện liệt nữ* trinh tiết cái gì?"

* Liệt nữ: chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết

Hắn đầy mặt hưng phấn, lải nhải nói: "Anh theo dõi em rất lâu, cũng thường xuyên hỏi thăm về em, anh cũng xem được những đoạn video quay lén em trên Douyin, anh vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc em, em có thể vào phòng thí nghiệm của thầy Trâu anh là người vui nhất, đêm đó ở KTV, anh đi theo em ra, kết quả em đoán anh nhìn thấy gì?"

Võ Khải nhớ lại ngày đó, lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ: "Anh nhìn thấy Mục Thần hôn em, trường hợp quá kí©h thí©ɧ, khi đó anh liền muốn ngủ với em, tấm ảnh chụp được anh ngưỡng mộ rất lâu, sau đó gửi vào nhóm nặc danh, vốn dĩ muốn thừa dịp đào tường em để mọi người kéo em một phen, khiến em cảm kích anh, cam tâm tình nguyện làm bạn gái anh, ai biết Mục Thần mang em đi phòng thí nghiệm của Từ Trường Phong, thật không hổ là lão tướng* tốt, thật ra rất để bụng em......"

* Lão tướng: trông già hơn so với tuổi thật

—— Bức ảnh trong nhóm nặc danh kia.

Trái tim của Thời Vi lạnh hoàn toàn, lúc ấy nhìn thấy ảnh chụp cô liền suy nghĩ là ai, trừ Tưởng Ngữ Hàm, phòng thí nghiệm còn có ai thấy cô không vừa mắt.

Hóa ra đó là Võ Khải.

Võ Khải dùng tay vỗ vỗ mặt cô: "Nếu không làm được bạn trai bạn gái, thì hãy để anh có thời gian vui vẻ đi. Anh biết em thiếu tiền, mỗi ngày đi làm, anh thấy em ở tiệm trà sữa, điểm chuyển phát nhanh đều cảm thấy đau lòng, yên tâm, không lỗ đâu, một lần 1000 có đủ không? Giao dịch của hai ta rất thích hợp, nếu em biểu hiện tốt, anh vừa lòng lần sau còn tìm em, giá cả còn có thể cao hơn."

"Cút mẹ anh đi!" Lời này chọc đến chỗ đau của Thời Vi, thật giống như cô tận mắt thấy lòng tự trọng của mình hung hăng bị giẫm đạp, cô luôn luôn kiêu ngạo, những lời có tính vũ nhục như vậy, cô thật sự chịu không nổi.

"Kêu cái gì," Võ Khải cười, hắn lấy di động của mình ra, ngay tại chỗ gửi cho Thời Vi 1000 tệ qua Alipay: "Kêu không ai nghe đâu, tiết kiệm sức lực đi."

Thời Vi nghe thấy tiếng Alipay của di động mình, tâm như tro tàn.

Võ Khải một chút cũng không uống nhiều, đầu óc rất tỉnh táo, hắn vừa chuyển khoản, chính là muốn làm điều gì, cũng biến thành không có gì, còn có thể hắt cô một thân nước bẩn, nói cô lén lút làm loại giao dịch này.

Cho dù cô có trăm cái mồm, cũng không nói rõ được.

—— hôm nay thật sự phải giao đãi ở chỗ này sao?

—— Cô không muốn.

Mái tóc dài của Thời Vi bởi vì giãy giụa mà có chút loạn, xõa qua vai, cô cúi đầu, tóc che gần hết khuôn mặt, phần lộ ra như cũ đẹp đến đoạt mạng.

Mỹ nhân nghèo túng có phong tình nghèo túng, sẽ khơi dậy người phá hư, khơi dậy du͙© vọиɠ.

Võ Khải rốt cuộc nhịn không được, khi nổi lên suy nghĩ hôn cô, đột nhiên, Thời Vi ngẩng đầu lên, gắt gao cắn cổ hắn.

Cô cắn cực mạnh, mùi máu tanh như rỉ sét lan ra giữa hai hàm răng, Võ Khải đau đến kêu to: "Chó chết! Đồ gái điếm này! Nhả ra cho tao!"

Võ Khải túm tóc cô, hắn đau đến mặt đều biến dạng, Thời Vi cắn đến môi mất cảm giác, cũng không chịu nhả ra, trong lòng cô liều mạng một hơi, không thể nới lỏng.

Từ nhỏ đến lớn, kỳ thật cô cũng không biết bản thân rốt cuộc có cái gì đáng tự hào, không người đáng yêu, không người yêu cô, hai bàn tay trắng, nhưng chính cô như vậy, sinh ra lòng tự trọng cực mạnh, một thân ngạo cốt, cho dù thời gian sớm muộn gì sẽ đem ngạo cốt của cô bẻ gãy, cô cũng sẽ không cúi đầu.

Cô quyết tâm giữ lại tôn nghiêm và thể diện cuối cùng của mình.

Sau đó vẫn là Võ Khải đánh cô bằng một chiếc rương trong nhà kho, cô bị đánh đến mức môi tê liệt, mất đi sức lực, mới không thể không nhả ra.

Cổ của Võ Khải đẫm máu, hắn hùng hùng hổ hổ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thời Vi, ánh mắt giống như rắn độc lè lưỡi ra: "Tao đối với mày quá khách khí rồi, lát nữa mày chết ở chỗ này cũng đừng trách tao, là mày không biết tốt xấu."

Võ Khải bắt đầu cởi thắt lưng, Thời Vi ngồi ở chỗ kia, cúi đầu thở dốc, vừa rồi cắn cổ Võ Khải tiêu hao quá nhiều thể lực của cô, trong lòng cô lạnh lùng mà nghĩ, vậy cùng chết tại đây đi.

Không biết là ai chết trước.

Võ Khải đứng ở đó, tươi cười dữ tợn đáng sợ, ngay lúc hắn định lao vào ——

Cửa "Rầm" một tiếng, bị mạnh mẽ đá văng.

Thời Vi chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh sáng yếu ớt của hành lang chiếu vào, phản chiếu một bóng người, mặt anh một nửa trong sáng, một nửa trong tối, môi mím chặt, quai hàm căng ra thành một vòng cung vô cùng kiên nghị.

—— là Mục Thần.

Anh tới rồi.

Mục Thần một câu không nói, nhấc chân đá Võ Khải từ phía sau, động tác anh mạnh mà nhanh chóng, Võ Khải hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người bị đá nằm trên cái rương.

Mặt mày Mục Thần tất cả đều là thô bạo, anh lôi Võ Khải lên, ném xuống đất, ấn ở trên mặt đất đánh, một quyền lại một quyền mà nện trên mặt Võ Khải, trên người, một đấm, hai đấm......

Võ Khải vừa mới bắt đầu còn đang giảo biện, sau lại chỉ còn hơi thở mỏng manh xin tha, Mục Thần phảng phất không nghe thấy, tiếp tục đơn phương đánh Võ Khải, mắt anh đỏ như máu, hắc mâu* tràn đầy lệ khí, phảng phất ám hải* mãnh liệt.

* Hắc mâu: nhãn cầu màu đen

* Ám hải: biển đen

Võ Khải bên kia đã thấy máu, trầm mặc hồi lâu, Thời Vi mới mở miệng: "Đủ rồi."

Nếu đánh tiếp sẽ mất mạng đó.

Cô ước gì Võ Khải đi tìm chết, nhưng mạng người này, không thể do Mục Thần lấy.

Giọng nói của cô đã mất đi sự quyến rũ và gợi cảm trước đây, cực nhẹ như không, phảng phất giây tiếp theo sẽ phiêu tán, nếu không nghe kĩ thậm chí không nghe thấy, chính là Mục Thần nghe thấy được.

Động tác anh dừng lại, rốt cuộc dừng tay.

Trong nhà kho bụi bặm, Mục Thần đưa lưng về phía cô, dưới chân là Võ Khải hơi thở thoi thóp.

Thời Vi ngồi một góc dưới đất, áo khoác ngoài màu đen lỏng lẻo, vạt áo len bên trong hơi xắn lên, hai đầu gối cô khép lại, hơi rũ mắt, tay cô vẫn bị trói, cuộn tròn thành một cục.

Mục Thần trầm mặc một lát, nhẹ nhàng xoay người, đi đến bên cạnh Thời Vi, anh ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây thừng sau lưng cô, động tác hết sức ôn nhu.

Anh kiên nhẫn mà nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo len của cô, kéo khóa chặt chiếc áo khoác lông vũ màu đen của cô, lại đem mũ sau áo đội lên, lớp lông trắng tinh quanh chiếc mũ, đem khuôn mặt lớn bằng bàn tay tinh xảo mỹ diễm của cô bao lại.

Toàn bộ quá trình, Thời Vi không phản kháng cũng không nhúc nhích, hàng mi dài khẽ rung, không nói lời nào.

Mục Thần bọc Thời Vi kín mít, sau đó, tay ôm lấy eo cô, ôm cô ra ngoài.

Anh ôm rất ấm áp, ôn nhu mà thương tiếc, anh có thể cảm nhận được, Thời Vi đang không tự giác mà phát run, trong lòng Mục Thần đau đến tột cùng, một phần nào đó trong trái tim vừa mềm vừa đau.

Mục Thần dùng đầu hơi cọ cọ vào mũ áo Thời Vi, khàn giọng nói ——

"Thực xin lỗi, tôi tới muộn."

Khi bị Võ Khải kéo vào kho hàng, Thời Vi không khóc.

Biết đây là một sự trả thù có tính toán, khi cho rằng sẽ không có ai tới cứu cô, cô cũng không khóc.

Gắt gao cắn cổ Võ Khải, bị hắn túm tóc, dùng cái rương đập vào lưng đau đến mất đi tri giác, thậm chí vừa rồi ôm suy nghĩ cùng chết, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng vào lúc này, bị Mục Thần thương xót ôm vào lòng như vậy, Thời Vi chung quy vẫn không nhịn nổi, chóp mũi đau xót, nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa chảy ra.

Thời điểm một mình, cô có thể không sợ gì cả, cho dù cả người là vết thương cũng không cảm giác được đau đớn, ôm dũng khí được ăn cả ngã về không vẫn luôn tiến về phía trước; chỉ là khi có người đối tốt với cô, hỏi cô miệng vết thương có đau hay không, dường như cảm giác đau đã mất đi toàn bộ đều trở lại, đau đến cô muốn nổi điên.

"Đau......"

Vừa rồi Võ Khải đánh cô rất đau, phía sau lưng đau, cổ đau...... Nơi nào cũng đau.

Cô cũng đã từng là nữ sinh sẽ nháo sẽ khóc, nhưng cuộc sống đã biến cô thành dáng vẻ mạnh mẽ và bất khuất như hiện tại, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn thấy cô tự tin cùng cường đại, nhưng không ai để ý cảm xúc của cô.

Mục Thần nghe cô kêu đau, càng khiến đầu quả tim chua xót, ôm cô càng chặt hơn.

Anh chỉ hận không sớm phát hiện không thấy cô, hận không thể đem Võ Khải sống sờ sờ đánh chết...... Hận bản thân không bảo vệ được cô.

Khi một người mạnh mẽ trở nên yếu đuối, khiến người ta đau lòng muốn chết.

Khi cô khóc rất an tĩnh, cơ hồ không có tiếng nức nở, chỉ có nước mắt đứt quãng dần dần thấm ướt vai Mục Thần, Mục Thần lặng im, cảm thụ cảm giác đầu vai áo ướŧ áŧ.

Anh vẫn luôn không nhìn cô, chỉ dựa đầu vào đầu cô, nghe tiếng rơi lệ của cô ở bên tai.

Ôm thật ra là một tư thế rất an toàn, bạn không thấy rõ vẻ mặt của tôi, tôi cũng không thấy rõ vẻ mặt của bạn, như vậy mới có thể không chỗ nào cố kỵ mà bất lực, không lo lắng người khác sẽ thấy bộ dáng chật vật của mình.

Vào lúc này, Thời Vi đột nhiên hiểu vì sao Mục Thần đội mũ của ảo khoác lên cho cô, vì sao lại ôm cô như vậy.

—— anh biết cô không thích cho người khác thấy bộ dáng yếu ớt.

Anh đang bảo vệ tôn nghiêm của cô.

Nước mắt Thời Vi càng chảy dữ dội.

—— cảm ơn anh.

—— cảm ơn anh đã xuất hiện khi em nghĩ rằng sẽ không có ai đến cứu em.

Cũng cảm ơn anh, đã dành cho em sự thương xót và quan tâm lớn nhất có thể.

- ----------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Khi viết về Thời Vi, tôi thường xuyên cảm thấy cô ấy không cần đàn ông.

Bản thân mạnh mẽ mà nỗ lực, không chịu yếu thế, nhưng khi viết đến chương này, tôi đột nhiên cảm thấy, cô ấy cần.

Cô ấy cần Mục Thần, một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có một điểm yếu trong trái tim.

Kỳ thật tôi thích nhất động tác ôm cô ấy của Mục Thần, đầu dựa đầu, nghe cô khóc.

Mục Thần hiểu cô.