Đậu Nhạc cũng không biết làm sao lại biến thành tình huống như hiện tại —— từ sau ngày đó, trừ bỏ ở cùng một phòng học học, cậu và Viên Dã cơ hồ cũng chỉ có thể ở trong túc xá gặp mặt. Đêm đó Viên Dã hôn cậu, không phải là đại biểu… Thích mình sao? Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy Viên Dã hiện tại luôn trốn tránh chính mình?!
Đậu Nhạc nghĩ mãi mà không rõ lại cũng không biết như thế nào mở miệng hỏi, cậu từ trước đến nay bị động, liền trước kia cùng Viên Dã cùng nhau cũng là đối phương đưa ra tương đối nhiều, nhưng gần nhất hắn lại không đến tìm mình. Đậu Nhạc cảm thấy có chút mờ mịt, trong óc lập tức đắp thật nhiều chuyện, cơ hồ tất cả đều cùng Viên Dã có liên quan, chính là Viên Dã hiện tại không để ý tới cậu…
Đậu Nhạc một người vừa đi vừa nhàm chán dùng di động lên mạng, nhưng là ánh mắt tiêu cự cũng không ở trên màn hình điện thoại di động. Đi tới đi tới, bỗng nhiên một đầu đυ.ng lên cột sắt hàng hiên che nắng.
Bất ngờ không phòng bị va chạm đau đến hắn “Sssss” hút khí lạnh, ôm trán vội vàng đi trở về phòng ngủ, cái mũi cũng đυ.ng phải, có chút lên men, hốc mắt nhịn không được đỏ lên. Nếu là Viên Dã cùng cậu một chỗ liền chắc chắn sẽ không đυ.ng phải… Chợt nhớ tới người nọ, Đậu Nhạc nhất thời cảm thấy được thực uể oải.
Không may mở cửa thời gian cậu không khéo lại đánh lên một bức “tường người”, nháy mắt đau đến cậu “Ôi” kêu lên tiếng. Chờ thấy rõ “tường người” kia là ai sau, vốn trước khi đến đυ.ng vào cái mũi cũng có chút lên men, này liên tiếp đυ.ng cái nữa, nước mắt trong vành mắt một chút liền lăn xuống. Thật cậu là không muốn khóc a, đổi người khác đi thử xem đυ.ng một cái ót cùng cái mũi hắn cũng sẽ nhịn không được chảy nước mắt!
Đậu Nhạc vội vã bò về ổ chăn chuẩn bị tự mình chữa thương, lại đột nhiên bị người một tay tách ra cái tay cậu đang ôm trán cũng thuận thế giữ chặt…
“Làm sao cậu … Khóc?” nói thật, ko dừng đc cảnh Bụt hiện lên hỏi làm sao con khócvới Tấm ⁀⁀
Viên Dã nhìn thấy Đậu Nhạc hồng hồng hai mắt, tâm lập tức níu chặt.
“Tôi không khóc, liền không cẩn thận đυ.ng vào cái mũi.” Đậu Nhạc thấy chạy không xong, rõ ràng cứ việc nói thẳng.
Viên Dã nhìn thấy Đậu Nhạc trên trán một đạo dấu đỏ, lại nghĩ tới thói quen xấu khi cậu đi đường, liền cùng trong lòng đoán không sai mấy, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, trước kia là tự nhiên có mình bồi ở bên cạnh còn có thể giúp cậu ấy nhìn chút, nhưng là bây giờ…
Đậu Nhạc thấy người kia nghe xong lời mình vẫn là một bộ thờ ơ, liền dỗi lên dùng sức đem tay của mình theo trong tay người kia rút ra, cực nhanh chạy vào trong WC đóng sầm cửa.
“…” Đúng là ngay cả chạm cũng không cho sao? Viên Dã ngơ ngác một chút, lập tức liền xoay người xuất môn.
Lúc sau Đậu Nhạc ở trên giường nằm úp sấp đến quá trưa, tâm tình thực không xong, liền cơm chiều cũng lười ăn. Chợt nghe thanh âm có người mở cửa, Đậu Nhạc vội vàng nhìn về phía cửa.
Nguyên lai là Uông Tân a… Nói không rõ cảm giác mất mác trong lòng này là làm sao, Đậu Nhạc lại mệt mỏi nhấc đầu chui vào bên trong.
“Đậu Nhạc, Đậu Nhạc! Dậy dùng cơm!” Uông Tân một bên đem đồ đặt lên bàn, la lớn.
“A!! Làm sao cậu biết tớ ở trong phòng ngủ chưa ăn cơm?” Đậu Nhạc quay đầu kinh ngạc hỏi.
“Trên đường gặp Viên Dã, nó nói. Nhanh xuống a, nếu không ăn, cơm liền lạnh.” Uông Tân vội vàng mở máy tính thuận miệng đáp.
Đậu Nhạc bò xuống giường mở cà mên trên bàn vừa nhìn, là cậu thích ăn nhất cà chua trứng chiên cơm, trong lòng ấm áp, miết mắt nhìn bên cạnh có một cái bình nhỏ, cầm lên hướng Uông Tân hỏi: “Đây là cái gì?”
“A? Nga! Đúng rồi, Viên Dã nói đưa cho cậu, nhắc cậu đừng quên bôi thuốc.” Uông Tân log game, lúc này mới nhớ tới Viên Dã dặn mình.
“Nga, kia… Viên Dã đâu?” Đậu Nhạc xiết chặt bình nhỏ trong tay, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Hắn giống như đi quán net chơi game.”
“…”