Chương 21: Phiên ngoại: Tận cùng của trái đất
Tận cùng của trái đất.
Tận cùng của trái đất là ở đâu?
Tần Triệt mặc áo khoác, một chân cong lên, lộ ra bên ngoài chăn, vừa hút thuốc vừa nhìn tia nắng mai ngoài rèm che cửa sổ, tự hỏi vấn đề này. Nơi mặt trời lặn, ở chỗ tận cùng đó, rốt cuộc là có cái gì?
Từ nhỏ hắn đã suy nghĩ về vấn đề này. Khi hắn còn chưa biết trái đất có hình cầu và quay quanh mặt trời, hắn cố chấp cho rằng, tận cùng của trái đất là một cái cây. Trên một mảnh đất hoang vu cằn cỗi không có gì, chỉ có một cái cây độc nhất vô nhị. Cây cũng trụi lủi, cát trắng phủ đầy mảnh đất hoang. Gió thổi qua, cát bay mù mịt rồi rớt xuống mặt đất. Dưới gốc cây có một người đang ngồi, hắn không biết là nam hay nữ. Người này đã ngồi đó hàng ngàn năm. Hắn vẫn luôn chờ có người đến chỗ tận cùng của trái đất, ở gốc cây đó, đối diện với hắn nói một câu, “Tôi đến rồi, bạn đi cùng không?”
Cảnh tượng này diễn ra trong đầu hắn phải hàng nghìn lần, nên hắn gần như tin chắc rằng tận cùng của trái đất chính là như thế. Sau này học kiến thức khoa học, dù có hợp lý thế nào hắn cũng cảm thấy không chính xác. Mọi người dù lớn hay bé đều cần trí tưởng tượng, nếu không cuộc sống thật sự không có niềm vui.
Tần Triệt đá người đang say ngủ bên cạnh, “Này.”
Sầm Nhạc Vinh giật mình, mơ màng nói, “Còn sớm mà…”
“Em hỏi anh. Anh nói, tận cùng của trái đất, rốt cuộc là như thế nào?”
Sầm Nhạc Vinh nằm úp sấp, hồi lâu mới ngái ngủ lên tiếng, “Đại ca, mới sáng sớm, em phát điên gì vậy. Để anh yên ổn ngủ được không?”
“Nói xong để anh ngủ.” Tần Triệt không chịu buông tha.
“Trái đất không phải hình cầu sao, làm gì có tận cùng.”
Tần Triệt cười lạnh, “Anh đúng thật là người khô khan, không có trí tưởng tượng gì hết, không biết lãng mạn là gì.”
“Chết tiệt, anh không có trí tưởng tượng, anh không biết lãng mạn là gì.” Sầm Nhạc Vinh đột nhiên tràn đầy sức sống, nghiêng người càu nhàu, “Vậy anh cho em biết tưởng tượng là gì, lãng mạn là gì.”
“Anh làm gì!” Tần Triệt hốt hoảng, Sầm Nhạc Vinh nhào đến trên người hắn, lật người hắn lại, tay đặt trên vòng eo, chặt chẽ túm lấy cổ tay của hắn. Tách mông hắn ra, anh đưa phân thân bừng bừng phấn chấn thẳng tiến vào. Tần Triệt a một tiếng, chửi ầm lên, “Anh có bệnh à! Đột nhiên đâm sâu như vậy, anh muốn gϊếŧ em hả?”
“Đây là lãng mạn, đây là trí tưởng tượng mà!” Sầm Nhạc Vinh hung hăng đâm tới, vừa làm vừa thở dốc nói, “Anh đang nói cho em chân lý tận cùng! Tận cùng của thế giới, không phải là ngày cuối cùng sao!”
Mẹ khϊếp, tên điên này! Tần Triệt cảm thấy cảnh tượng đẹp đẽ vẫn luôn trong tâm trí hắn từ nhỏ đến lớn đột nhiên giống như tấm kính thủy tinh bị rơi xuống sàn nhà, vỡ tan.
Từ đó về sau, Tần Triệt không bao giờ nhắc đến tận cùng của trái đất với Sầm Nhạc Vinh nữa. Cuối cùng hắn cũng tin, trái đất thật sự có hình cầu.
Hết phiên ngoại