Chương 12
Khi còn bé, họ thường xuyên bị bắt nạt bởi lẽ họ là trẻ mồ côi, bởi lẽ họ nghèo, quần áo rách nát toàn những miếng chắp vá. Họ ăn không đủ no, thường luân phiên đến từng nhà trong làng để xin ăn, có người cho, có người không cho. Họ có thể đi học đã là may mắn lớn lao. Những cái khác, những người khác cũng bất lực, không thể giúp đỡ.
Lúc Bảo Sinh lên lớp sáu, Liên Sinh học lớp một. Anh nhớ một lần vào thời gian nghỉ trưa, Liên Sinh khóc lóc chạy đến trước cửa phòng học của anh, mặt mũi bẩn thỉu nhớp nhúa, còn có một vết máu dưới mũi.
Giờ ăn trưa bạn cùng lớp của Liên Sinh mang theo hộp đồ ăn, còn miếng bánh bao ăn thừa liền ném xuống đất. Liên Sinh quá đói, len lén nhặt lên ăn bị đứa bé này phát hiện, bắt đầu cười nhạo cậu, gọi cậu là thằng mồ côi mẹ, phải ăn đồ ăn thừa. Khả năng bắt chước của trẻ con luôn khiến cho người ta hoảng hồn, nói những lời rất khó nghe. Liên Sinh không chịu được nữa, đánh nhau với mấy đứa trẻ con. Người bé nhỏ lại yếu ớt, cậu không đánh nổi nhiều đứa bé như vậy.
Bảo Sinh lau khô máu mũi cho Liên Sinh, phủi bùn đất trên người cậu, im lặng không nói gì. Anh đưa phần bánh bột ngô anh đang ăn dở cho vào trong túi áo của Liên Sinh, kéo tay cậu.
Những đứa bé đánh đập Liên Sinh ngày đó đã bị nhà trường đuổi học. Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Liên Sinh.
Bảo Sinh nhét cây bút chì còn một nửa của anh và một cục tẩy nho nhỏ vào trong cặp sách của Liên Sinh, nói, “Cố gắng học bài, không phụ nguyện vọng của bố mẹ.”
Liên Sinh ôm lấy Bảo Sinh cao gấp đôi cậu, khàn khàn nói, “Em sẽ không phụ nguyện vọng của anh.”
…
“Anh Bảo Sinh, cuối cùng anh cũng đến.” Mai Nhan cười cắt dứt hồi tưởng của Bảo Sinh.
Bảo Sinh giận tái mặt, “Cô đừng gọi như thế. Thả Liên Sinh ra!”
“Có thể, nhưng Bảo Sinh phải đồng ý với một điều kiện của em.” Mai Nhan cười nói, “Em không muốn làm tổn thương anh Liên Sinh, nhưng khi em không vui, tay sẽ run rẩy, lỡ may cắt trúng cổ của anh Liên Sinh thì hỏng bét.” Không biết từ nơi nào, cô ta rút ra một con dao gọt hoa quả, lưỡi dao sắc nhọn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đặt trên cổ Liên Sinh.
“Cô muốn thế nào?” Bảo Sinh hỏi.
“Em muốn anh chỉ thuộc về em, anh là của riêng em!” Trong mắt Mai Nhan hiện lên khát vọng điên cuồng.
Bảo Sinh hít vào một hơi thật sâu. Anh tiến từng bước một về phía Mai Nhan. Bước chân của anh chậm rãi mà kiên định, tay cầm dao của Mai Nhan bắt đầu run nhè nhẹ.
Liên Sinh nhìn chằm chằm vào Bảo Sinh, “Bảo Sinh, anh dừng lại! Anh đi đi…”
Bảo Sinh để ngoài tai. Anh đi đến trước mặt Mai Nhan, cô đã không thể chống cự, hơi mở miệng, ánh mắt si mê. Bảo Sinh tóm lấy cổ tay cầm dao của cô, nhỏ giọng nói, “Buông ra!”
Tay Mai Nhan co giật một chút, dao nhỏ rớt xuống đất, leng keng một tiếng.
Bảo Sinh đẩy Mai Nhan sang một bên, Mai Nhan lảo đảo ngã trên sàn nhà. Bảo Sinh nhanh chóng nhặt con dao lên, cắt dứt dây thừng trói buộc Liên Sinh. Liên Sinh lảo đảo đứng lên, tựa ở trên vai Bảo Sinh, Bảo Sinh nâng cậu rời đi.
“Bảo Sinh!” Mai Nhan tan vỡ nói, “Anh không được đi cùng anh ta! Anh không muốn anh ta chết đúng không?”
Bảo Sinh quay đầu lại, trong tay Mai Nhan đang nắm một cái điều khiển từ xa.
“Trong gian nhà này đều là bom, em đã đặt rất nhiều bom. Chỉ cần em ấn nút, ở đây sẽ nổ tung, sạch sẽ, cái gì cũng không còn.” Mai Nhan cười ảm đạm, nói, “Anh hãy để anh ta đi, Bảo Sinh. Em biết em sống không chiếm được anh, em chỉ muốn chết cùng một chỗ với anh. Máu thịt của chúng ta cùng một chỗ, tro cốt của chúng ta cùng một chỗ, lần này em hoàn toàn có được anh…”
Bảo Sinh không chút do dự đẩy Liên Sinh, “Em nhanh đi đi!”
Liên Sinh bổ nhào vào người anh, gắt gao ôm anh, “Em không đi!”
Bảo Sinh vỗ về mái tóc ướt mồ hôi của cậu, khe khẽ nói, “Em không thể chết được. Em đi ra ngoài, học hành thật tốt, tốt nghiệp xong thì tìm công việc, cố gắng sống vui vẻ…”
Liên Sinh lắc đầu, “Không có anh, em không còn chỗ nào để đi.”
Thế giới rộng lớn không có anh, cũng chỉ là một thành phố trống rỗng.
Bảo Sinh nở nụ cười, nói với Mai Nhan, “Cô có thể nổ. Tôi và Liên Sinh sẽ không rời xa nhau. Cô muốn chết chung với tôi, chẳng sao cả.” Người trên thế giới này có chết hết cũng chẳng sao cả, chỉ cần anh và Liên Sinh bên nhau, mặc kệ sống chết. Họ vĩnh viễn không chia lìa.
Mai Nhan tuyệt vọng gào khóc, đôi mắt ngập nước. Cô ngẩng đầu lên, trần nhà dường như biến thành bầu trời cao xanh vời vợi. Trên bầu trời có một con diều cánh bướm đang bay, dưới bầu trời là vùng quê bát ngát. Ở đó có một cô gái mặc váy có họa tiết bươm bướm, cười rạng rỡ như ánh mặt trời và trong sáng như bầu trời kia.
Đó là ký ức ngắn ngủi tốt đẹp nhất của cô được cô trân trọng đóng kín trong tim, không có thứ gì đáng giá có thể bước vào.
Cha suốt ngày say rượu, thua bạc về nhà đánh đập mẹ cô. Trong ngôi nhà lạnh lẽo, ẩm ướt và dột nát, mẹ cô khóc lóc thê thảm, mùi rượu không bao giờ tan, ngay cả khi nhớ lại cũng cảm thấy khó thở.
Năm cô mười bốn tuổi, mẹ lén lút trốn nhà, bỏ mặc cô lẻ loi một mình.
Cha trút toàn bộ tức giận vào người cô, còn có du͙© vọиɠ đáng kinh tởm. Lúc bàn tay dơ bẩn của người đàn ông không bằng thú dữ kia cởϊ áσ ngực và qυầи ɭóŧ của cô, toàn bộ tia sáng trong thế giới của cô bị chôn vùi.
Tại thời điểm đó, cô đã không khóc, chỉ thờ ơ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ. Một con chim nhỏ đậu trên cột điện, nhàn nhã chải lông, vụt một cái bay đi. Sau đó cô rời khỏi nơi không thể gọi là nhà đó, ở cùng một đám du côn, mỗi ngày mơ màng đấm đá. Cô không có gì phải sợ hãi. Chuyện ghê tởm và đáng sợ như thế cô còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ chết sao?
Cô nghĩ rằng thế giới này quá tăm tối, không có gì đáng giá để cô lưu luyến. Nhưng thế giới của cô lần nữa trở nên tươi sáng, đó là vì Bảo Sinh. Khi cô nhìn thấy người đàn ông đẹp trai có ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ tất cả mọi thứ, trong trái tim cô tách ra một khe hở. Khao khát và mơ ước, chỉ có cô thấy được sự nóng rực và ấm áp trong ánh mắt lạnh lẽo của Bảo Sinh. Cô muốn anh thuộc về cô giống như con diều cánh bướm thời thơ ấu. Nếu như không chiếm được, vậy thì cô sẽ hủy diệt tất cả.
Một tiếng đoàng vang lên. Nước mắt của Mai Nhan lặng lẽ ngừng lại. Khuôn mặt của cô hiện lên nụ cười méo mó, cô ngã thẳng xuống mặt đất. Lỗ thủng giữa hai lông mày chảy máu, cắn nuốt linh hồn cô.
Người cứu Bảo Sinh và Liên Sinh là Tần Triệt. Hắn đột nhiên nhớ đến điện thoại cấp cho Bảo Sinh có cài đặt GPS, cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường, Mai Nhan bị bắn chết.
Nếu đến chậm nửa phút, Tần Triệt chắc chắn sẽ chỉ thấy những mảnh tàn tích.
Bảo Sinh ôm Liên Sinh chạy ra, hét lên, “Xe cứu thương!”
Lúc Mai Nhan ngã xuống Liên Sinh liền rơi vào trạng thái hôn mê, Bảo Sinh liều lĩnh ôm cậu chạy lung tung. Tần Triệt muốn đến giúp đỡ nhưng bị Bảo Sinh tránh đi. Tần Triệt khẽ thở dài, trong mắt Bảo Sinh, ngoại trừ Liên Sinh còn có thể có ai?
Liên Sinh bị thương nặng, bị gãy ba chiếc xương sườn, giập mô mềm khắp cơ thể. May mắn, nội tạng không bị tổn thương, chỉ là không thể tiếp tục đi học. Liên Sinh xin nghỉ ba tháng, Bảo Sinh được người đại diện giúp đỡ, chính thức xin từ chức.
Tần Triệt có chút đau đầu. Nghệ sĩ bỏ nghề không phải là chuyện đơn giản, liên quan đến hợp đồng nên có rất nhiều vấn đề phức tạp. Bảo Sinh rõ ràng không biết điều này, anh cứ nghĩ công việc này giống với công việc trước đây của anh, muốn từ chức thì từ chức, nhảy sang việc khác bất kì lúc nào. Bảo Sinh bây giờ có một vài hợp đồng còn hiệu lực, bao gồm hợp đồng quảng cáo nước hoa kia. Đối tác rất hài lòng với hiệu quả quảng cáo, đã ký hợp đồng ba năm. Hôm nay Bảo Sinh bỏ việc, ít nhất phải bồi thường cho đối phương một triệu.
Tần Triệt không quan tâm đến chuyện bồi thường thiệt hại mà là danh tiếng cùng uy tín của công ty. Bảo Sinh vi phạm hợp đồng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của đối tác với công ty, mất mát vô hình này rất lớn. Mặc dù hắn có thể bảo vệ và dung túng cho Bảo Sinh, nhưng các cổ đông của công ty sẽ có một vài phàn nàn nhỏ. Người là do hắn đưa vào công ty, hôm nay nói đi là đi, thật sự khó giải thích.
Tuy nhiên hắn không muốn làm cho Bảo Sinh khó xử. Hắn biết, ngay cả khi hắn ra giá một trăm vạn, Bảo Sinh cũng tình nguyện cả đời trả cho hắn, nhưng Bảo Sinh không bao giờ muốn liên quan đến giới giải trí.
Hắn mua hoa quả đến bệnh viện thăm Liên Sinh. Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, không có gì đáng ngạc nhiên, Bảo Sinh đang ngồi bên giường bệnh, cầm bát cháo, đút từng thìa cho Liên Sinh ăn. Trên mặt Liên Sinh còn có vết thương, xanh tím sưng phù, nhưng vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Thỉnh thoảng Bảo Sinh dùng ngón tay thô ráp lau cháo dính bên miệng Liên Sinh, vô cùng dịu dàng.
Tần Triệt khẽ ho một tiếng, “Xin lỗi, quấy rầy các cậu.”
Bảo Sinh quay đầu lại, hờ hững nói, “Anh đến rồi.”
Liên Sinh cũng gật đầu với Tần Triệt, “Chào tổng giám đốc Tần.”
Tần Triệt đặt giỏ hoa quả bên cạnh bàn, “Liên Sinh khôi phục thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Liên Sinh cười nói, “Cảm ơn tổng giám đốc Tần đã đến thăm em.”
Tần Triệt hỏi han vài câu, nói với Bảo Sinh, “Có chút chuyện công việc muốn nói với cậu.”
Bảo Sinh nhìn Liên Sinh. Liên Sinh nằm xuống, “Em hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Tần Triệt ra hiệu cho Bảo Sinh. Bảo Sinh đắp chăn cẩn thận cho Liên Sinh, nhỏ giọng nói, “Anh lập tức trở về.”
Hành lang rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài bệnh nhân bước qua. Tần Triệt dựa vào tường, nói với Bảo Sinh, “Vụ án của Mai Nhan đã kết thúc.”
“Vâng, cảnh sát đã tìm tôi làm ghi chép.” Bảo Sinh gật đầu.
“Bom trong hội trường là do cô ta cài, cô ta bị thương cũng được lên kế hoạch, mục đích là muốn tiếp cận cậu. Quả bom đặt dưới ghế của tôi, do cô ta mua chuộc được một bảo vệ trong công ty, cậu ta thừa dịp tôi không có trong văn phòng mà đưa cô ta đi vào.” Tần Triệt ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mai Nhan chỉ lợi dụng cậu ta, nhưng cậu ta thật sự yêu Mai Nhan. Cậu ta nghĩ rằng Mai Nhan vào chỉ để ăn cắp một vài tấm ảnh, trước đó Mai Nhan đã nói với cậu ta như thế. Sau khi vụ nổ xảy ra, cậu ta mới biết được, bí mật từ chức, trốn đến một thành phố khác. Hiện tại đã bị bắt giữ.”
“Những điều này không liên quan đến tôi.” Bảo Sinh nhíu mày, dường như không muốn nhớ lại cô gái đang sợ như thế.
“Ừ. Tất cả đã qua.” Tần Triệt nói, “Sau này cậu định làm gì? Thật sự không muốn tiếp tục làm nghệ sĩ sao?”
Bảo Sinh lắc đầu, từ tốn mà kiên định, “Tôi đến công trường làm việc, kiếm đủ tiền để sống. Liên Sinh có thể vay tiền từ trường học. Đợi em ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ rời khỏi đây, đến nơi khác sống.” Anh gãi đầu, “Ở đây quá đắt đỏ.”
Tần Triệt cười, nói, “Vậy các cậu còn phải ở đây hai năm. Nếu có gì khó khăn, hãy tìm tôi. Dù bây giờ tôi không phải là ông chủ của cậu nữa, nhưng trong lòng tôi…” Hắn cân nhắc một chút mới nói, “Cậu vĩnh viễn là nhân viên của tôi.”
Bảo Sinh gật đầu nói, “Cám ơn anh.” Suy nghĩ một chút, anh nói thêm một câu, thái độ vô cùng nghiêm túc, “Anh thật sự là người tốt.”
Tần Triệt nghĩ, không còn gì để nói nữa. Hắn làm mọi thứ vì Bảo Sinh, một câu đánh giá như vậy là quá đủ. Hắn nuốt trở lại những lời khuyên nhủ muốn nói với Bảo Sinh, thản nhiên cười cười, “Các cậu sống tốt, nhất định phải hạnh phúc.”
Tình yêu đơn phương không có bắt đầu cũng không có kết quả, chấm dứt như thế là tốt nhất.
Hết chương 12