Thời điểm Thẩm Ngôn Thúc tỉnh lại, toàn thân trên dưới đều đau nhức, y ho vài tiếng, mép giường lập tức truyền đến thanh âm kinh hỉ: “Sư tôn, ngươi tỉnh rồi!”
Thẩm Ngôn Thúc trợn mắt nhìn Nam Trầm Nghi, nhàn nhạt đáp lại, Nam Trầm Nghi chạy nhanh dìu y ngồi dậy.
“Ta ngủ bao lâu rồi?.”
“Sư tôn đã hôn mê hơn mười ngày rồi.” Nam Trầm Nghi rót chén nước, rồi đưa cho Thẩm Ngôn Thúc.
Thẩm Ngôn Thúc nhận lấy nhấp một ngụm, lông mi hơi rũ xuống, giống như vô tình nói: “Lâu Chúc đâu? Sao chỉ có mình người ở đây?.”
Y bị thương, thân là đồ đệ, Hình Diệc Chúc hắn không đến thăm người sư tôn này sao.
Nam Trầm Nghi khuôn mặt cứng đờ, lập tức quỳ xuống, “Đệ tử vô năng, bảo không được sư đệ, thỉnh sư tôn trách phạt.”
Thẩm Ngôn Thúc đôi mắt híp lại, “Sao lại thế này?”
Nguyên nhân là ba ngày trước tình trạng Thẩm Ngôn Thúc chuyển biến tốt đẹp, Bạch Ngân cùng các trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, người đã không còn việc gì, liền đến lượt khiển trách đệ tử phạm sai lầm.
Bọn họ sau một hồi thảo luận, đưa ra quyết định đem Lâu Chúc trục xuất ra khỏi Đạo Khư tông, nhưng trước khi trục xuất muốn phế đi tu vi của hắn, hơn nữa không phải là đơn giản huỷ bỏ.
Khi thành lập Đạo Khư tông đã có khiển trách đài, nằm chót vót trên đỉnh Đông Phong, bất kể trưởng lão hay đệ tử trong tông, phạm vào tội không thể tha thứ, đều sẽ bị phạt trên đài này.
Lâu Chúc bị trói ở huyền trụ nằm giữa khiển trách đài, roi tím điện hung hăng đánh vào người.
Bị Thần lôi quất ba ngày ba đêm, da thịt Lâu Chúc bị xé toạc, tông phục xanh thẳm che kín vết máu dữ tợn, dưới những roi quất không chút lưu tình của người quất, vết thương cũ không ngừng loét ra, vết thương mới lại tăng thêm, toàn thân đã không còn mảnh thịt nào nguyên vẹn.
“Lâu Chúc, ngươi đã biết sai chưa?” Sóc Dương tay cầm roi không ngừng quất thật mạnh, trên mặt mang theo tươi cười cùng châm chọc.
Theo lý mà nói, việc trừng phạt đệ tử phải do Từ trưởng lão ra tay, nhưng Sóc Dương sao có thể bỏ thể bỏ qua cơ hội báo thù rửa hận này, vì thế hắn cầu Bạch Ngân cho hắn tới chấp hành, vậy nên, thần lôi tiên lập tức ở trong tay hắn.
Lâu Chúc hơi cúi đầu, thân thể đã không còn đau đớn, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được, linh lực trong cơ thể từng chút một một bị thần lôi tiên quất tróc đi.
Hắn thanh âm khàn khàn: “Đã biết sai.”
Sư tôn vì hắn mà bị thương, hắn biết sai rồi, phế tu vi, chịu lôi tiên chi khổ, thậm chí bị trục xuất khỏi tông môn đều là vì hắn.
Điều duy nhất hắn vui mừng, nếu đám người chưởng môn có tâm tư tới trừng phạt hắn, vậy sư tôn đã không còn nguy hiểm, chỉ là hắn tiếc nuối một điều, bị trục xuất khỏi tông môn có thể sẽ không còn được gặp lại sư tôn nữa.
Bất quá như vậy cũng tốt ······ Lâu Chúc buông xuống mi mắt, thầm nghĩ chính mình cũng không còn mặt mũi nào để gặp sư tôn.
Thời điểm Thẩm Ngôn Thúc tới, đập vào mắt, chính là Lâu Chúc bị trói trên huyền trụ hơi thở thoi thóp, còn tên Sóc Dương đang cầm lôi tiên cười đến đắc ý.
Ánh mắt thoáng chốc lạnh băng.
Linh đằng màu tím quấn quanh người Lâu Chúc bỗng chốc tách ra, Lâu Chúc không còn trói buộc, cơ thể chồng chất vết thương lập tức lảo đảo ngã về phía trước.
Thẩm Ngôn Thúc đón lấy hắn, chợt bàn tay vung lên, đem Sóc Dương trói vào huyền trụ.
“Tiên, Tiên Tôn!” Sóc Dương biểu tình kinh hãi, lôi tiên chớp mắt rơi vào trong tay Thẩm Ngôn Thúc.
Hắn biết Thẩm Ngôn Thúc muốn làm gì, nháy mắt kinh hoảng thất thố hét lớn: “Tiên Tôn! Người không thể ······ a!”
Thẩm Ngôn Thúc một tay ôm Lâu Chúc, để hắn dựa vào mình, một tay cầm lôi tiên, không nói hai lời quất vào trên người Sóc Dương.
“A a! Đau quá!! Cứu mạng a!” Sóc Dương lớn tiếng thét chói tai, thái độ kiêu căng bình thường hoàn toàn không còn thấy đâu, “Tiên Tôn tha mạng! Tiên Tôn tha mạng, a a a a a! Đau quá!”
Hắn chỉ nghe nói thần lôi tiên không chỉ đánh vào cơ thể, mà còn có khả năng đánh vào thần hồn.
Lúc trước đánh Lâu Chúc, thấy hắn không có phản ứng gì lớn, cho rằng roi trong lời đồn không lợi hại đến vậy, lại không nghĩ chính mình sau một roi, liền cảm giác cơ thể như bị nghiền nát, mà càng đau hơn chính là thần hồn, giống bị xé rách thành từng mảnh, khi hồi phục lại bị đánh nát.
Trong cơn hoảng hốt, ý thức khó có thể thanh tỉnh.
Sóc Dương mồm miệng không rõ, khóc lóc cầu xin tha.
Thẩm Ngôn Thúc ngoảnh mặt làm ngơ, giơ lên thần lôi tiên một lần lại một lần quất lên trên người đối phương.
“Sư tôn,” bên tai truyền đến tiếng nhẹ gọi thều thào, Thẩm Ngôn Thúc nghiêng đầu, thấy Lâu Chúc hơi mở to mắt.
“······ sư tôn.”
“Câm miệng! Sư tôn cái gì chứ!” Thẩm Ngôn Thúc ánh mắt lạnh băng, nhìn chằm chằm Lâu Chúc máu tươi che kín đầy mặt, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi thật sự coi ta là sư tôn, thì nên biết, cho dù ngươi có phạm sai lầm thế nào, thì trên thế gian này chỉ có ta mới có thể trừng phạt ngươi!”
Máu chảy xuống trên trán mơ hồ che đi tầm mắt Lâu Chúc, hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn qua từ một mảnh màu đỏ tươi, miễn cưỡng mới thấy rõ biểu tình của sư tôn, khuôn mặt tinh xảo tràn ngập lạnh lùng cùng buồn bực xưa nay chưa từng có.
Lâu Chúc đôi môi tái nhợt gợi lên ý cười nhàn nhạt, nâng đôi tay dính đầy máu tươi, từ vòng eo sư tôn xẹt qua, chậm rãi, gắt gao quốn lấy.
Hắn gác cằm lên bả vai Thẩm Ngôn Thúc, phát ra một tiếng than thở gần như thỏa mãn : “Sư tôn ——”
Sư tôn của hắn, sư tôn tốt nhất trên đời của hắn······