Đạo Khư tông có được một thiên linh thể, liền trở thành tông môn lớn nhất Tu chân giới, hiện giờ thêm một thiên linh thể nữa, chẳng phải như hổ mọc thêm cánh, không thế lực nào có thể đối đầu.
Lâu Chúc một trận hãi hùng khϊếp vía, nhưng không phải bởi vì dị tượng, mà là vì bóng người bước ra từ cửa động.
Thẩm Ngôn Thúc sắc mặt tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, bạch y ướt sũng dính sát vào người, vài sợi tóc đen ướt dầm dề dính trên cần cổ trắng nõn.
Thẩm Ngôn Thúc ngày đó là cả tông hộ chi lực, mà Nam Trầm Nghi chỉ có mình Thẩm Ngôn Thúc tương trợ, cho dù tu vi y rất cao, nhưng cũng cực kỳ miễn cưỡng, tuy không quá đáng ngại, nhưng có chút quá sức.
Thẩm Ngôn Thúc một tay đỡ vách tường, thân hình khẽ run, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Lâu Chúc đi tới, há miệng thở dốc: “Hình Diệc ······”
Y lời còn chưa dứt, trước mắt một mảnh đen nhánh, mất đi ý thức.
“Sư tôn!”
Lâu Chúc mau tay nhanh mắt ôm lấy Thẩm Ngôn Thúc, thấy bộ dáng của y như vậy, bất chấp lễ tiết, trực tiếp bế y lên rồi nhanh chóng rời đi.
Thẩm Ngôn Thúc hôn mê một ngày một đêm, Lâu Chúc ở trước giường một tấc cũng không rời, rốt cuộc trong khoảnh khắc, lông mi Thẩm Ngôn Thúc nhẹ nhàng rung động.
“Sư tôn.”
Thẩm Ngôn Thúc mở mắt ra, thấy khuôn mặt mừng rỡ như điên của Lâu Chúc, y xoa xoa cái trán, ngồi dậy, “Nam Trầm Nghi đâu?”
Lâu Chúc đáy mắt vui sướиɠ, ở Thẩm Ngôn Thúc lời nói gian kết băng.
Sư tôn vừa tỉnh liền hỏi tình hình của sư huynh, đến cả an nguy của chính mình cũng không màng, tâm tâm niệm niệm đều là Nam Trầm Nghi.
“Huynh ấy là không sao,” Lâu Chúc chậm rãi nói ra, cực lực áp chế để ngữ khí giống như bình thường, “Chưởng môn sư thúc cùng các vị trưởng lão đều đang ở chỗ huynh ấy.”
Thẩm Ngôn Thúc nhẹ “ừm” một tiếng, không phát hiện biểu tình Lâu Chúc không thích hợp, đứng dậy xuống giường, Lâu Chúc tiến lên dìu y: “Sư tôn mới vừa tỉnh lại, trước tiên nghỉ ngơi đã, có việc gì cứ giao cho con làm.”
Thẩm Ngôn Thúc xua xua tay, ý bảo không cần nâng, chợt nói: “Ta đi xem sư huynh của ngươi, có muốn đi theo không?”
Lâu Chúc vươn tay ở giữa không trung, đầu ngón tay hơi lạnh, “······Con không đi, có sư tôn cùng chưởng môn ở đó, con đi cũng vô dụng.”
Thẩm Ngôn Thúc gật đầu, không nói gì nữa mà đi ngang qua người Lâu Chúc.
Thánh linh thể không chỉ oanh động trong Đạo Khư tông, mà còn cả toàn bộ Tu chân giới, đã nhiều ngày qua, các tông phái từ khắp nơi lục tục kéo đến chúc mừng, trong tông môn ai cũng vui mừng, Lạc Bạch Phong càng chật kín người hơn, Lâu Chúc mới bước ra khỏi cửa chưa được mấy bước, liền đã bị bao vây khắp người.
“Tiểu hữu, xin hỏi thánh linh thể Nam Trầm Nghi hiện tại đang ở đâu vậy, tại hạ đến từ Đông vực ······”
Lâu Chúc ban đầu chỉ lộ ra một vài thứ, sau lại bị hỏi đến phiền cả người, nên đành đi ra khỏi Lạc Bạch Phong, tìm tìm một chỗ trống trải vắng vẻ một mình tu hành.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Lâu Chúc khó có thể nhanh chóng nhập định giống như bình thường, chỉ trong chốc lát hắn đã mở mắt ra, vừa chống cằm vừa ngồi, rồi gỡ xuống khối bạch ngọc treo bên hông, nhìn ngọc bội rồi thất thần.
Hắn có nghe nói, thánh linh thể thức tỉnh rất nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một liền để lại hậu quả rất nghiêm trọng, sư tôn vì Nam Trầm Nghi liền đến cả an nguy của bản thân cũng không màng.
Còn hắn thì sao, hắn có vị trí nào trong lòng su tôn không?!
Lâu Chúc đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn là sư tôn, đệ tử như mình······ không đáng một đồng.
Lâu Chúc nắm ngọc bội trong tay thật chặt, nhớ tới ngày xưa sư tôn đối với Nam Trầm Nghi quan tâm săn sóc, những cảm xúc dồn nén trong lòng bấy lâu bộc phát, hắn bỗng chốc đứng lên, đem ngọc bội do Thẩm Ngôn Thúc ngày đó trên đại điện đưa cho hắn ném vào sơn cốc đối diện.
Hắn ném đi cực xa, giống như làm như vậy mới có thể đem cảm giác không cam lòng, ghen ghét, phẫn uất toàn bộ ném đi.
*Ối giời ơi anh tôi!!
Lâu Chúc xoay người rời đi, bước chân vội vàng, thậm chí còn bắt đầu chạy nhanh trên trên con đường đá xanh nhỏ.
Nhưng rất nhanh, hắn vẫn đỏ hốc mắt, mang theo vài phần ủy khuất, chậm rãi dừng lại bước chân.
Đó là đồ vật sư tôn giao cho hắn, sao có thể ném bỏ được, đó là thứ đầu tiên hắn nhận được sau mười lăm năm trên đời này, là thứ thuộc về hắn ······ cho dù không phải là độc nhất vô nhị nhưng làm sao có thể ném bỏ được?!
Lâu Chúc hung hăng cho chính mình một bạt tai, vội vàng quay lại.
Đối diện với sơn cốc quanh năm không người chăm sóc, khắp nơi đều là dây đằng cỏ dại, muốn tìm một khối ngọc bội nhỏ bé thực sự không dễ dàng, Lâu Chúc tỏa định tìm trong một khu vực rộng lớn, từ ngọn cây đến cành lá, cho tới khe đá bùn lầy, không bỏ sót một nơi nào.
Nhưng chờ trăng lên đầu cành, hắn cũng chưa tìm được ngọc bội.
Một khối linh thạch phát ra ánh sáng trắng lơ lửng giữa không trung, thiếu niên xắn cao ống tay áo, lẻ loi đứng trong vũng bùn, đôi tay thò vào dơ bùn nước bẩn để tìm kiếm hết lần này đến lần khác.
“Nha, đây không phải đệ tử yêu quý của Tiên Tôn sao, như thế nào lại ở đây đào bùn vậy?” Sóc Dương từ con đường nhỏ đi ra, phía sau còn có vài tên đệ tử khác.
Lâu Chúc ngước mắt nhìn hắn, tiếp tục cúi người tìm ngọc bội.
Thấy người không để ý đến mình, Sóc Dương thản nhiên không thèm để ý nhún vai, tiếp tục nói: “Nhìn ngươi tìm vất vả như vậy, không biết thứ ngươi muốn tìm có phải thứ trong tay ta hay không?”
Lâu Chúc đột nhiên ngẩng đầu, ngọc bội trong tay Sóc Dương phát ra ôn nhuận bạch quang quen thuộc, bất quá lại có chút bẩn.
“Trả lại cho ta!”
Sóc Dương cười ha hả, thu tay lại, đem ngọc bội thu vào trong lòng ngực, “Xin ta đi? Quỳ xuống cầu xin, ta liền trả cho ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, đám đệ tử đi theo phía sau cũng cười rộ lên.
Lâu Chúc biểu tình lạnh lùng, không nhanh không chậm ở trong hồ nước rửa đi bùn trên tay, bàn tay duỗi ra: “Viêm Mạt, ra đây.”
Trong phút chốc, một thanh linh kiếm đỏ rực xuất hiện.
Lâu Chúc nắm lấy chuôi kiếm, ánh mắt lạnh băng mà nhìn phía đám người Sóc Dương, “Phải là các ngươi cầu xin ta mới đúng.”
Sóc Dương sắc mặt thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Mạt, hoa văn hỏa linh ở trên đó sống động như thật, so với hoa lê đao còn tinh xảo hơn, hiển nhiên là tốt hơn.
Hai mắt hắn đỏ lên vì ghen ghét, Nam Trầm Nghi có thánh linh thể liền thôi đi, nhưng tên Lâu Chúc hèn kém này, chỉ là một tên tiểu tử rác rưởi đến từ thâm sơn cùng cốc, dựa vào cái gì được Tiên Tôn ưu ái?! Dựa vào cái gì hiện tại cũng có thể đạp lên đầu hắn?!
Sóc Dương run rẩy môi, tức giận đến trên trán nổi đầy gân xanh, “Được thôi, không phải muốn lấy lại ngọc bội sao, vậy phải xem ngươi có can đảm kia không đã!”
Trong lòng hắn nảy ra một kế, nơi này cách cấm địa không xa, đem ngọc bội ném vào đó, để xem Lâu Chúc có dám làm trái với tông quy không được tới đó không. Nếu hắn dám, không phải tốt sao, đem lí do này bẩm báo với sư tôn trục xuất hắn ra khỏi tông môn, huống hồ, trong cấm địa có cái gì không ai biết cả, tốt nhất là dã thú hung ác, khiến Lâu Chúc có đi không có về!
Ngọc bội trong không trung xẹt qua một đạo cầu vồng, rồi đột nhiên biến mất ở khu vực sương đen bao phủ, Lâu Chúc ngay lập tức liền đuổi theo.
Sâu bên trong cấm địa, sương đen tiêu tán, dày đặc cổ kiếm cắm trên mặt đất.
Ánh trăng chiếu vào mặt trên, vô số thân kiếm phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, nơi này là mồ chôn của những thanh kiếm.