Y bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
“Ngươi nghĩ sao?.” Thẩm Ngôn Thúc quay đầu lại, ung dung nhìn Lâu Chúc.
Lâu Chúc ánh mắt hơi lóe lên, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm y, hắn đang muốn mở miệng nói, Thẩm Ngôn Thúc lại tựa hồ mất hứng thú, trực tiếp sảng khoái nói: “Thanh kiếm Nam Trầm Nghi nhận được là do ta lấy ra, ngươi cũng là đồ đệ, đương nhiên ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ngực Lâu Chúc vừa mới nóng lên nháy mắt kết thành băng, khóe môi đang cong lên cũng biến mất, hắn nắm chặt chuôi kiếm, ngữ khí nghe không ra cảm xúc, “Thì ra là thế, đa tạ sư tôn.”
Thẩm Ngôn Thúc đi rồi, Lâu Chúc đóng lại cửa phòng, nhìn linh kiếm màu đỏ rực treo đang treo lơ lửng giữa không trung, cảm giác bực bội càng sâu.
Hắn làm sao vậy?
Sư tôn đối xử tốt với hắn như vậy, vì sao còn không biết đủ, hắn từ khi nào trở nên tham lam như vậy!
Lâu Chúc đáy lòng phỉ nhổ chính mình, rồi thật cẩn thận thu lại Viêm Mạt, mặc quần áo đi ra ngoài dùng nước lạnh tắm rửa một phen, tâm cảnh mới khôi phục như thường.
Đại bỉ qua đi, tông môn trở lại như thường.
Lâu Chúc vẫn lặp lại việc đả tọa tu hành vào ban đêm, ban ngày ngồi trên thềm đá xem sư tôn dạy dỗ sư huynh, chờ sư tôn rảnh rỗi, ngẫu nhiên sẽ qua tới hỏi hắn tiến triển pháp thuật mới học, ban đầu Lâu Chúc ngại mất mặt, cảm thấy khó có thể mở miệng, nhưng sau đó cũng cảm thấy chuyện đó không là gì.
Hắn cảm thấy bản thân dù làm cách nào cũng không thể so sánh với Nam Trầm Nghi, cho dù hắn trắng đêm không ngủ, cho dù hắn chăm chỉ chịu khổ chịu khó tu luyện, cũng chỉ có thể miễn cưỡng không cho sự chênh lệch giữa hai người càng rộng ra thôi.
Cứ như vậy gió êm biển lặng mấy tháng qua đi, đến một ngày, Nam Trầm Nghi thần sắc không đúng, trực tiếp té xỉu ở trong phòng.
Lâu Chúc phát hiện, vội vàng đi tìm Thẩm Ngôn Thúc.
Khi Thẩm Ngôn Thúc đến, phát hiện linh khí xung quanh Nam Trầm Nghi dao động bất thường, thánh linh thể thức tỉnh nhanh hơn dự đoán, các thánh linh thể trong thế giới này, khi thức tỉnh đều cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận liền trở thành phế nhân, theo thông tin hệ thống cung cấp, nguyên bản Nam Trầm Nghi phải mất mười mấy năm mới thức tỉnh, trong quá trình thức tỉnh nhận hết thống khổ, thiếu chút nữa đã thất bại.
Thẩm Ngôn Thúc sắc mặt ngưng trọng, không nói hai lời xách theo Nam Trầm Nghi rời đi.
Y cũng không quay đầu lại đựng lên kết giới, thẳng đến khi Lâu Chúc đi theo ở phía sau kêu một tiếng sư tôn, bước chân mới dừng lại một chút, “Ta dẫn hắn đi bế quan, nếu có người tới tìm, nói ta không ở đây.”
Lâu Chúc gật gật đầu, nhìn Thẩm Ngôn Thúc vén lên dây đằng đã hóa thành mành che, mang theo Nam Trầm Nghi tiến vào cửa động tối tăm.
Lâu Chúc ở bên ngoài chờ, hắn không muốn ở đây chờ đợi, hắn có chút lo lắng, nhưng kết giới kiên cố không thể phá vỡ che ở trước mắt, chỉ có thể vô lực chờ ở bên ngoài.
Sau giờ ngọ, Lâu Chúc đang khoanh chân đả tọa trước cửa động, đột nhiên thiên địa nổi lên một trận dị tượng.
Linh khí trong ngoài Đạo Khư tông, giống như được triệu hoán, hóa thành từng luồng bạch quang lao thẳng về phía đỉnh Lạc Bạch Phong, một phen dị động này, khiến vô số người kinh ngạc, các đệ tử có chút mờ mịt, nhưng có vài người lại cảm thấy phá lệ quen thuộc.
Năm đó, năm đó Thẩm Ngôn Thúc thức tỉnh thiên linh thể, cũng có dị tượng như thế này!
Bạch Ngân ra khỏi cửa điện, nháy mắt hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía Lạc Bạch Phong, các trưởng lão cũng theo sát phía sau.