Chương 66

Cậu nhếch môi.

- May mắn bây giờ tâm trạng tôi đang tốt. Nếu không... cô sẽ chết - Cậu.

Somin run rẩy, không dám nhưng cậu.

Cậu quay người đi lên phòng, không quay đầu nhìn lại.

Mọi người nghi ngờ nhìn Somin.

Somin thấy vậy thì chột dạ, lên tiếng biện bạch.

- Không phải là do Jungkook đâu. Là do em sơ ý té nên khóc thôi. - Somin.

Cô biết, cậu đã nói ra như vậy rồi mà còn đổ lỗi cho cậu thì chẳng khác nào tự nói mình là kẻ gây ra. Nên đành phải tự bịa chuyện ra thôi .

Mọi người không nói gì nữa, lần lượt đi về phòng. Tất nhiên bọn họ không tin lí do ngu ngốc đó, chỉ là chuyện này không cần nhất thiết phải làm to ra.

Giờ ăn tối.

Cậu đi xuống, mọi người đã ngồi sẵn.

- Ăn. - Taehyung.

Cậu động đũa, điện thoại cậu reo lên.

- Đã nói là không được mang điện thoại khi ăn tối! - Jimin gằn giọng.

Ai cũng nhìn cậu chằm chằm.

- Sao? - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia.

- Đùa chắc? - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia.

Cậu đứng dậy đập bàn.

Các anh nhíu mày, nhưng lại không nói gì.

- Yang Yoseob? - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia.

- Ở đâu? - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia.

- Muốn gặp tôi? Rồi rồi! - Cậu.

[...] - Đầu dây bên kia

Cậu tắt máy, chạy lên phòng thay đồ rồi đi ra ngoài.

- Này! - Nam Joon kêu lên.

Cậu khó chịu, quay lại nhướng mày như hỏi các anh muốn gì.

- Đi đâu? - Jin.

- Liên quan? - Cậu.

- Jungkook à, đang ăn tối mà. - Somin dịu giọng nói.

Cậu bỏ đi, không thèm quan tâm tới bọn họ nữa.

Các anh có chút không đành lòng, ngồi xuống bàn ăn với Somin.

6 người kia thì lo lắng. Nếu họ nghe không lầm, cuộc đối thoại có nhắc đến Yoseob. Không lẽ....

Bar Fire.

Cậu chạy vào, đã thấy có một đám đang gây lộn với đàn em của cậu.

- Này! - Cậu.

Đám kia quay sang nhìn cậu.

- Ôi~ Em thật đẹp nha. - Một tên bỉ ổi.

Cậu cầm một ly rượu gần đó, không chần chừ mà quăng vào bản mặt thằng đó.

Nó ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt. Bọn kia thấy vậy thì có chút sợ hãi.

Đàn em của cậu định quỳ xuống để chào nhưng cậu lại xua tay ý bảo không cần.

- Sao? - Cậu.

Soman, đàn em thân cận của cậu nhất, là bang phó LJK nói.

- Thưa bang chủ, bọn này nói nó là người của bang Y ạ!- Soman.

Siman cũng là đàn em thân cận của cậu, là bang phó thứ hai của LJK giải thích.

- Y có bang chủ là Yoo Somin, là tiểu thư của Yoo gia. Bang Y được thành lập do hai gia tộc, Yang gia và Yoo gia ạ. - Siman.

Tên của hai người gần trùng nhau cũng là do cậu đặt, bởi khi đặt như thế giúp cậu dễ nhớ tên của bọn họ hơn.

Nghe xong, sắc mặt cậu tối sầm lại.

- Bọn này ăn gan hùm rồi! - Cậu.

Cậu quay sang nhìn đàn em, đứa nào đứa nấy đều bị bầm dập. Cậu tức giận quát.

- Sao không đánh trả lại? - Cậu.

Soman cúi đầu cung kính nói.

- Là do bang chủ đã nói trước khi làm gì thì đều phải rõ nguyên nhân. - Soman.

Cậu có chút buồn cười. Không ngờ được mấy đứa này lại trung thành với lời nói của cậu như thế.

- Vậy được rồi. Lần sau chẳng cần biết nguyên nhân, nếu có đứa nào đánh thì đánh trả lại nó gấp ngàn lần! Tuyệt đối không tha! - Cậu.

- Vâng. - Bọn đàn em đồng thanh.

Cậu chỉ vào mấy tên kia, lạnh lùng nói.

- Gϊếŧ! - Cậu.

*Pằng pằng pằng*

Tiếng súng nổ vang lên rất nhiều, bọn kia từng đứa từng đứa chết không nhắm mắt.

Cậu ngồi xuống một góc, nhận lấy ly rượu từ Siman.

Cậu nhìn xung quanh, thấy chẳng có khách nào thì khó hiểu hỏi.

- Khách đâu rồi? - Cậu.

- Bị đuổi về hết rồi ạ. - Soman.

Cậu ngẩng đầu nhìn bọn họ.

- Yoseob đã đuổi ạ. - Siman.

- Anh ta đâu? - Cậu cau mày.

- Đây! - Yoseob từ đâu đi ra.

Soman và Siman đi ra chỗ khác.

- Gặp tôi? - Cậu.

Yoseob cười tươi rói.

- Lâu ngày không gặp. Em khoẻ chứ? - Yoseob.

Cậu khó chịu, gằn giọng.

- Trả lời! - Cậu.

- Ừ. Tôi muốn gặp em. - Yoseob ngồi xuống đối diện cậu.

- Sao? - Cậu.

- Em đang hẹn hò với Soo Chin? - Yoseob.

- Liên quan? - Cậu nhíu mày.

Yoseob rụt rè nói.

- À thì... tôi nghĩ tôi yêu em rồi. - Yoseob.

Cậu cười khẩy, lắc nhẹ ly rượu trên tay. Thật nực cười!

- Yêu? - Cậu.

- Tôi yêu em. - Yoseob kiên quyết nói.

- Còn So Hyun? - Cậu.

- Bỏ rồi. - Yoseob.

Trong lòng cậu có chút khinh thường.

- Tôi được lợi gì không? - Cậu.

- Gì cũng được. - Yoseob thoải mái đáp.

Cậu nhếch môi. Còn tưởng Yoseob này thông minh hơn mấy người kia chứ, ai ngờ cũng chẳng khác mấy. Ngu ngốc như nhau.

- Tôi đâu thể nào hẹn họ cùng hai người được. - Cậu.

- Vậy để tôi cạnh tranh với cậu ta. - Yoseob.

- Tuỳ anh. - Cậu lạnh nhạt nói.

Cậu đi lên sàn nhảy, cười lên một tiếng.

Cậu không cần hai người kia cạnh tranh mà cũng đã rõ kết quả rồi.

Cuộc chiến này căn bản không có người nào chiến thắng. Bởi, cậu sẽ không chọn ai cả.

Vừa hay, đã có được Yang gia lẫn Yoo gia. Việc trả thù lần này, sẽ thành công!

-------------

Hết chap 66