Chương 17: Chương Kết

Ánh mắt của chú rể và

cô dâu nháy cũng không nháy mà đối mặt, trong mắt lóe ra tia sáng hạnh

phúc và chân thành, khóe miệng hiện ra nụ cười hạnh phúc.

"Rất cảm động..." Ông nội và bà nội Đường gia, hai cụ đã đi hơn phân nữa thế kỷ ôm nhau, lão lệ tung hoành[1].

[1] Lão lệ tung hoành: nước mắt của người già rơi.

"Rất hạnh phúc..." Chị dâu được anh Đường ôm lấy, đang lau nước mắt ở khóe mắt.

"Cô dâu là đẹp nhất tôi từng thấy, chú rể thật sự là một nhân tài!"

"Chú rể thần sắc tốt đẹp, cưới được cô dâu xinh đẹp như vậy!"

"Chú rể rất đẹp trai, rất nhiều tiền, hôn lễ này rất được chúc tụng!"

Đám người lần lượt thán phục, tiếng chúc mừng không ngừng.

Khiến mọi người kinh ngạc không thôi chính là, chủ trì hôn lễ, lại là đổng sự trưởng của tập đoàn Vũ Trụ, Doãn Chí Hãn cha của Doãn Trạch Vũ.

Trước đó giới doanh nghiệp sớm đã suy đoán, nói Doãn Chí Hãn là cực kỳ phản

đối mối hôn sự này, ngay cả Đường gia cũng sợ hiện trường hôn lễ này

xuất hiện ra một kỳ đà cản mũi phá hoại uyên ương, chỉ có Doãn Trạch Vũ

biết điều đó không thể nào xảy ra, bởi vì cha đã gửi đoạn tin nhắn kia

cho Đoạn Minh, cha yêu đã im lặng suy diễn.

Mặc dù anh không biết cha có chấp nhận Đường Gia Nghê làm con dâu của Doãn gia hay không,

nhưng anh biết cha đã bớt làm cao, suy nghĩ cho anh, cũng làm chút

chuyện cho anh, chân chân thiết thiết là vì hạnh phúc của anh, cho nên

giờ phút này cha xuất hiện ở trên bục chủ trì hôn lễ, anh tuyệt không

bất ngờ.

Chẳng qua là cảnh tượng của cha có chút vội vàng.

"Cha." Doãn Trạch Vũ gật đầu với cha mình.

Đường Gia Nghê liếc nhìn đến cha chồng, vẫn là có chút thấp thỏm, nhưng nhìn

thấy trên mặt ông thậm chí có một nụ cười dịu dàng, mà Doãn Trạch Vũ

cũng nắm chặt tay cô, cô liền thả lỏng rất nhiều.

"Chúc lễ cưới

của các con hạnh phúc, sau này trách nhiệm chăm sóc Trạch Vũ cha giao

cho con." Doãn Chí Hãn vỗ vỗ nhẹ vai của Đường Gia Nghê, công khai chấp

nhận cô ở trước nhiều người.

Theo lời thề tuyên đọc, trao đổi

nhẫn, cùng với quá trình kế tiếp để cho tất cả mọi người thoải mái tận

hưởng một hồi, sau khi Doãn Chí Hãn bàn giao xong, vội vội vàng vàng

muốn rời đi.

"Cha, hôm nay là lễ thành hôn của con, tại sao không ở lại một chút?" Lần đầu tiên Doãn Trạch Vũ thân thiết nắm lấy tay của

cha mình.

Doãn Chí Hãn cười thần bí, "Cha muốn chạy đi ngồi chuyến bay một giờ sau."

Doãn Trạch Vũ nghi hoặc nhìn cha, trong ấn tượng của anh, cha luôn luôn là

ru rú trong nhà, trải qua cuộc sống bán ẩn cư ngăn cách với thế giới, mà giờ phút này ông muốn bay đến nơi nào?

"Cha muốn đi tìm mẹ của

con, không biết bà ấy có còn chấp nhận cha hay không, bất kể kết quả

cuối cùng như thế nào, bất kể bà ấy có tha thứ cho cha hay không, cha

chỉ cầu xin một sự an tâm." Tiếng cười của cha sang sảng nghênh ngang mà rời đi, Doãn Trạch Vũ nhìn sang Đường Gia Nghê bên cạnh khẽ mỉm cười.

"Anh là làm thế nào khiến cha anh..." Ở ánh mắt cảnh cáo của Doãn Trạch Vũ,

Đường Gia Nghê vội vàng che miệng chữa lại: "Anh là làm thế nào khiến

cha đồng ý chúng ta?"

"Anh đã nói cho ông biết, có một người vợ ấm giường là rất hạnh phúc." Doãn Trạch Vũ ôm vợ yêu của anh vào trong lòng.

"Em mới không tin!" Đường Gia Nghê tránh thoát ôm ấp của Doãn Trạch Vũ.

"Có tin hay không là tùy em, dù sao, anh nói cho ông biết, có một người phụ nữ để cho mình cưng chiều, cho dù là làm hư, cũng là chuyện hạnh phúc,

bởi vì có người ấy ở bên người, sẽ không lẻ loi, sẽ không cô đơn... Sau

đó có thể là cha thông suốt, lần này bay ra nước ngoài tìm mẹ anh rồi."

Anh mỉm cười.

Năm tháng sau, Đường Gia Nghê sinh cho Doãn gia một đứa con trai mập mạp, mắt to, mũi cao, thông minh đáng yêu.

Đứa nhỏ vùi ở trong lòng người mẹ xinh đẹp của nó, cắи ʍút̼ ngón tay của

mình, tròng mắt màu đen xoay chuyển đảo qua đảo lại, chăm chú nhìn thân

bằng hảo hữu nghiêm nghiêm thực thực chen lách ở phòng sinh, cuối cùng

ánh mắt ngây thơ của nó dừng lại ở trên mặt của cha nó.

"Hi hi..." Nó lại cứ thế cười rộ lên, cũng hoa tay múa chân muốn ôm Doãn Trạch Vũ.

Mẹ yêu của nó rất vất vả sinh ra được nó, đương nhiên không muốn để cho

anh chạy thoát, không thể đúng như anh mong muốn, nó "oa" một tiếng khóc lớn lên.

"Mau ôm đi." Đường Gia Nghê sợ nhất con trai khóc lớn, vội vàng đưa nó cho chồng.

Mấy ngày này Doãn Trạch Vũ vui vẻ đến râu ria mọc um tùm cũng quên không cạo, vươn tay đón lấy con trai.

Vừa rơi vào trong lòng cha, cậu con trai mập mạp lập tức ngừng khóc, đôi mắt to vô tội khiến người ta yêu đến tận xương.

"Con chính là đến giày vò cha, phải không?"

"Ta muốn ôm cháu trai của ta!" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, nhất

thời trong phòng bệnh yên lặng như tờ, bởi vì người đàn ông ở ngưỡng cửa này, quá nghiêm túc.

"Cha." Doãn Trạch Vũ nhìn cha long đong mệt mỏi, sau đó nhìn thấy người phụ nữ cao quý phía sau lưng cha, tự nhiên

nảy sinh một cảm giác hạnh phúc.

"Mẹ!"

"Con trai, đứa nhỏ

giống như con. Bà xã, đúng không, khi còn bé Trạch Vũ chính là cái dáng

vẻ này, thật đáng yêu, thật sự rất đáng yêu! Con dâu, con vất vả rồi,

cha rất cảm ơn con." Doãn Chí Hãn ôm cháu trai, nhìn chung quanh, thương yêu cũng như tâm can bảo bối.

"Ông xã, ông dẫn tôi trở về, cho tôi bất ngờ này, tôi thật sự xúc động biết bao." Bà Doãn lau nước mắt.

"Sau này gia đình của chúng ta ở bên nhau, không được tách ra nữa." Hai tay

Doãn Trạch Vũ ôm cha mẹ, sau đó nhìn vợ của anh, hạnh phúc trên mặt là

tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả nói được.

"Ừ, không xa rời nhau nữa."