"Cô ơi, ai bắt nạt cô
rồi hả? Con kêu cha đi đánh nhừ tử người đó!" Đứa cháu trai lớn yêu nhất chính là người cô này, mỗi lần nghịch ngợm đều chạy đến trong lòng cô
của nó, cô của nó sẽ bảo vệ nó.
"Cô không sao..." Trên mặt Đường Gia Nghê có uất ức nhưng lại tươi cười an ủi, lắc lắc đầu.
"Nhưng cô đang khóc..." Đôi mắt to của đứa cháu gái long lanh nước nhìn cô,
đầu ngón tay mập mạp nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, một giọt nước mắt óng
ánh trong suốt rung rung ở trên đầu ngón tay của nó.
Cô ôm lấy đứa cháu gái nhỏ hôn một cái, ôm lấy nó như một con búp bê, dùng để trấn an nội tâm mâu thuẫn.
"Nghê Nghê, mau xuống đây, Trạch Vũ đến đây rồi, cậu ấy chờ con ở cửa." Giọng nói của mẹ từ dưới lầu truyền đến.
Đường Gia Nghê do dự một chút, mang dép lê đi xuống lầu.
Người trong nhà mơ hồ cảm giác được hôm nay tâm tình của cô không ổn, nhưng lại không có hỏi gì nhiều.
Cô bước nhanh đi ra ngoài cửa, Doãn Trạch Vũ lấy một tay kéo cô vào trong
lòng, hôn rồi lại hôn giống như tâm can bảo bối, cô giận, tránh thoát ôm ấp của anh, ôm hai cánh tay cố ý giữ một khoảng cách với anh.
"Về nhà với anh." Doãn Trạch Vũ đến bệnh viện để đón cô, được cho hay cô nghỉ ốm về nhà, anh nhận thấy được có gì đó không ổn.
Trước đó thì Lương Salsa vô sự bất đăng tam bảo điện[1], cầm một tờ báo cáo
khám thai đi đến phòng làm việc của anh, nói cho anh biết, cô đã có con
với anh.
[1] Vô sự bất đăng tam bảo điện: ý nói có việc gì nên mới đến.
Đây vốn là buồn cười đến cực điểm, mặc dù anh ở trong đám phụ nữ như cá gặp nước, nhưng anh chưa bao giờ để cho bất kỳ một người phụ nữ nào mượn cớ có thai với anh đến gây sóng gió, huống hồ anh và Lương Salsa bất quá
cũng chỉ từng lên giường vài lần, mỗi lần đều có làm biện pháp phòng hộ, cho nên căn bản anh không tin thời gian qua Lương Salsa không vui vẻ
quan hệ nam nữ bừa bãi với người đàn ông khác.
Lương Salsa vẻ mặt âm hiểm đến nói cho anh biết cuối cùng phí sức lại chẳng có kết quả
tốt, tâm can bảo bối Đường Gia Nghê của anh, đã biết được tin tức cô ấy
có thai, mà cô tự nhiên tin.
Doãn Trạch Vũ tức giận đến gần như
muốn bóp chết Lương Salsa, mãi đến cô suýt không thở nổi nữa, anh mới
đẩy mạnh cô ấy ra, bước nhanh đi đến bệnh viện.
Mà tiểu bảo bối
của anh đơn thuần như nước, thực sự tin mọi thứ Lương Salsa nói, tức
giận về nhà, may mà cô không có từ chối gặp anh, để cho anh còn có cơ
hội giải thích.
Anh nắm tay cô, mới cảm giác được đầu ngón tay
của cô lạnh ngắt, vào thu, thời tiết lạnh, anh cởϊ áσ khoác đồ vét của
mình, choàng ở trên người cô.
Một sự ấm áp kèm với mùi của anh
chui vào trong mũi Đường Gia Nghê, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, tròng
mắt là một tầng sương mù.
Bởi vì mới vừa khóc, chóp mũi của cô là hồng hồng, anh muốn nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của cô một cái, cô lại né tránh.
Cô cố tình giữ một khoảng cách, thế nhưng anh lại khát vọng sự dịu dàng
của cô, khát vọng một ánh mắt lượng thứ của cô, nhưng mà anh đọc được,
đối với mình chỉ là sự thất vọng.
"Gia Nghê, tin anh, anh và cô
ấy đã sớm trở thành quá khứ rồi, hiện tại và tương lai của anh sẽ chỉ là em." Lời nói của anh là hùng hồn như vậy, nhưng cô chỉ quăng cho anh
một ánh mắt lạnh lùng.
"Gia Nghê, bây giờ anh sẽ đưa em đi tìm cô ấy nói rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng của cô ấy, tuyệt đối không phải là
của anh." Doãn Trạch Vũ dùng sức nắm bắt cổ tay của cô, sợ cô xoay người một cái rời khỏi thế giới của anh.
Đường Gia Nghê lắc lắc đầu,
cô không muốn đi gây sự, cô không có quyền đi qua hỏi quá khứ của anh,
chỉ là cô không biết sau khi mọi chuyện xảy ra tại đây, cô nên đặt mình
nằm ở vị trí nào.
Lương Salsa kia bày ra vẻ mặt kiều diễm kèm với câu nói chói tai đó, còn có đôi mắt lạnh lùng và phủ nhận với cô, vẫn
cứ ở trong đầu cô gạt không tan, cô đã không còn sức chịu đựng thêm nữa!
Cô biết anh đã từng lợi dụng Lương Salsa, cô hiểu được nỗi đau bị phản
bội, có lẽ cô nên rút khỏi, không đi làm quá nhiều việc gì đó như là bồi thường, chỉ để lại một sự nhượng bộ.
Về phần đứa nhỏ trong bụng, Đường Gia Nghê có công việc ổn định, một mình nuôi lớn cũng không có quan trọng.
Hình như là nghĩ thấu rồi, giải thoát rồi, cô ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng,
"Chúng ta cũng chỉ là người xa lạ, coi như là em chưa từng xuất hiện thì được rồi."
"Em có biết em thế này tương đương với tàn nhẫn cho
anh một dao xuyên vào tim không?" Bởi vì anh lòng nóng như lửa đốt, đón
nhận chính là thờ ơ của cô, trong nháy mắt mâu thuẫn trở nên gay gắt,
anh tức giận hét lên với cô, dọa cô giật mình.
Đây là lần đầu
tiên anh hung dữ với cô, nhìn thấy cô bị mình dọa đến kinh sợ, vì thế
anh rất tự trách mình, một tay kéo cô vào trong lòng, đôi mắt anh tràn
đầy thất vọng.
Xen lẫn với chuyện không thể nắm chắc, cũng như về những gì đã xảy ra không biết phải làm sao, Đường Gia Nghê ủy khuất đến khóc lớn, trong bụng bắt đầu cơn cảm giác khó chịu, cô vừa khóc, vừa
nôn ra nước chua, làm dơ áo sơ mi của anh, áo khoác đồ vét trên người
bởi vì khóc đến quá kịch liệt, cũng rơi xuống mặt đất.
Cô dùng
sức đấm vào ngực của anh, nôn ọe đến rối tinh rối mù, tiếng khóc kinh
động đến người Đường gia, tất cả như ong vỡ tổ từ trong nhà chạy ra.
"Làm sao vậy?" Má Đường vốn còn đang chuẩn bị thức ăn ngon trong nhà, nghĩ
rằng con rể tương lai sẽ đi vào ăn cơm, nhưng không nghĩ tới cách cửa sổ kính nhìn thấy chúng đang tranh cãi, vốn cho rằng chỉ là cuộc ầm ĩ nhỏ
cãi nhau nhỏ giữa tình nhân, sẽ không có chuyện gì, mắt thấy họ ôm nhau, nhưng nghe được tiếng khóc của con gai truyền đến, bà sợ tới mức ném đi nồi chạy ra.
"Mẹ..." Đường Gia Nghê nghe được giọng nói của mẹ,
tránh thoát ôm ấp của Doãn Trạch Vũ, ủy khuất đi vào trong lòng của mẹ,
càng không ngừng nức nở.
Anh trai Đường gia chưa bao giờ thấy em gái đau lòng như thế, tức giận chỉ ngón tay về phía Doãn Trạch Vũ bất lực bên cạnh.
"Cái thằng này có phải cậu bắt nạt em gái tôi không hả?" Anh trai Đường gia
nắm lấy cổ áo của Doãn Trạch Vũ, gân xanh trên trán nổi lên, giương lên
nắm đấm muốn đánh anh.
Doãn Trạch Vũ không có đánh trả, mặc cho anh ta từng đấm từng đấm đánh vào người anh, hừ cũng không hừ một tiếng.
Ông nội vội vàng đi lại ngăn cản cháu trai, để tránh gây ra mạng người,
nhưng anh Đường đang trong cơn giận dữ chỉ muốn đánh cho anh chết.
"Đừng đánh, anh..."
"Gia Nam, con bình tĩnh một chút, ngừng tay!"
"Chảy máu rồi!" Đứa cháu trai lớn bên cạnh che miệng hét lên, sau đó là ông Đường kéo anh Đường ra.
Doãn Trạch Vũ chỉ cảm thấy trong đầu là một sự hỗn độn, toàn thân đau rát,
trong mông lung, anh nhìn thấy Đường Gia Nghê vẫn đang khóc, cả gia đình vây xung quanh cô, khóe miệng rướm máu của anh đột nhiên nở một nụ
cười...
Khái niệm gia đình là hạnh phúc cỡ nào, có người nhà che
chỡ sẽ hạnh phúc biết bao, anh cảm thấy thứ xa xỉ nhất đó, cô đều có
được, cho dù cô không muốn tha thứ cho anh, nhưng cô còn có rất nhiều
tình yêu ấm áp, bản thân cảm thấy rất an tâm.
Anh chỉ hy vọng
cuộc sống sau này, anh có thể dựa vào nỗ lực của mình, xua tan hiểu lầm
của cô đối với anh, và sau đó nhận được một cơ hội ở chung với nhau.
"Anh đi đi, về sau chuyện của em, đều không quan hệ với anh." Trên mặt Đường Gia Nghê mang theo nước mắt, nói lớn tiếng với anh, sau đó xoay người
chạy vào trong nhà.
Đôi mắt của anh bỗng chốc lạnh băng tới cực
điểm, từ từ đứng dậy lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó cúi đầu một cái xin lỗi với người của Đường gia, nhanh chóng xoay người lái xe rời đi.
Trong nhà Đường Gia Nghê, đầy ấp người, cả nhà đều đang bảy miệng tám lời khuyên giải.
Đường Gia Nghê luôn luôn dịu dàng đáng yêu, cho tới nay hoàn toàn đã phá vỡ
hình ảnh của cả nhà, bọn họ đều nhíu chặt mày, hy vọng có thể cho cô lời khuyên tốt nhất.
"Cậu ấm nhà kẻ có tiền đại đa số là đứng núi
này trông núi nọ, Gia Nghê, chúng ta là những người bình thường, cha mẹ
hy vọng con tìm một chàng trai thành thật cùng gia cảnh trong nhà không
sai biệt lắm là tốt rồi." Má Đường lau nước mắt, lo lắng nhìn con gái
tiều tụy rất nhiều.
"Đúng vậy, Nghê Nghê, nghe bà nói, quên hết
chuyện quá khứ, làm việc cho giỏi, sống tốt, sau này nhất định sẽ có một người xuất hiện càng quý trọng cháu hơn." Mặc dù không biết nguyên nhân chia tay, nhưng cháu gái phẩm tính tốt đẹp, quá khứ Doãn Trạch Vũ đối
với cháu gái cưng chiều có tăng, bà là quá rõ ràng, cho nên thân là
người lớn tuổi trong nhà, lời quở trách cô không có nhiều lời.
"Dù sao con cũng không hả giận, em gái của con có cái gì không hợp? Bộ dáng vừa xinh đẹp lòng dạ lại lương thiện! Cậu ta... Con còn là đánh chưa
đã!" Anh Đường nắm chặt nắm đấm cực kỳ giận dữ, bị ông nội bất ngờ đẩy
sang một bên.
"Hành động theo cảm tính nhất nhà chính là cháu!"
Ông nội nhớ tới cháu trai ra tay đánh người, liền giận dễ sợ, "Mọi việc
bất động động não, thì đạt được khí phách một thời, đả thương người, bối cảnh gia đình người ta như thế chọc nổi sao?"
"Cha đánh cho chú Doãn chảy máu rồi!" Đứa cháu trai lớn vẫn không thể quên cảnh đó.
"Thằng ranh!" Nếu không phải là cha kéo con, con đã gây ra mạng người rồi!"
Ông Đường gõ đầu anh Đường, anh Đường đau đến nhe răng trợn mắt.
"Yên tâm, náo không ra mạng người, Doãn Trạch Vũ đã rất nhượng bộ rồi, cậu
ta cố tình không đánh trả, chính là vì không muốn trở mặt." Ông nội thở
dài, "Gia Nghê, rốt cuộc các cháu làm sao vậy?"
Đường Gia Nghê
nhìn mỗi một người trong nhà, cô biết, cô có được ấm áp của bọn họ, cô
cũng biết, có một số việc, chỉ có thể nói thật.
"Hôm nay ở trong
bệnh viện, một người phụ nữ anh ấy đã từng qua lại nói với con, cô ấy có đứa con của Trạch Vũ, con không biết phải làm gì... Người phụ nữ đó và
anh ấy đã từng scandal ầm ĩ, bọn họ đã từng ở với nhau, sau này người
mới xuất hiện là con..." Đường Gia Nghê đỏ mắt, cô không biết thứ tự mặt trước sau trong tình yêu, cô không biết người phụ nữ đó dùng cách nói
có thai đứa con của anh, sẽ đấu với cô ấy thế nào, cô không biết sau khi nhận hết sủng ái của anh, có phải có một ngày cũng thất sủng, cũng
giống như người phụ nữ đó.
Càng nghĩ càng rơi vào lo lắng, cô
không muốn loại cảm giác bất an này, cho nên bất kể anh sẽ giải thích
nhiều hơn nữa, cô đều không nghe lọt.
"Ưmh... Nếu vậy, Gia Nghê,
con nói chia tay là đúng, Doãn Trạch Vũ quan hệ nam nữ lung tung, mặc dù có tiền, nhưng mà không biết gả con cho cậu ta, là chịu khổ nhiều hay
là hạnh phúc nhiều." Ông Đường im lặng rất lâu, cuối cùng mở miệng nói.
"Nhưng... Nhưng... Con có thai, con có con của anh ấy rồi." Đường Gia Nghê vuốt
bụng, lại cắn cắn môi, cuối cùng nói thật hết thảy.
"Cái gì?" Quả thực là sấm sét giữa trời quang, toàn bộ người Đường gia trợn to hai mắt.
"Có phải con có thêm một em trai nhỏ để chơi đúng không?" Đôi mắt to đơn
thuần của đứa cháu gái nhỏ nhìn cô cô của nó, vẻ mặt hiếu kỳ.
"Con nít biết cái gì?" Chị dâu xách nó lên, tay kia thì kéo con trai lớn đi ra ngoài.
"Vậy con định làm thế nào?" Má Đường lo lắng hỏi, Đường gia luôn luôn là dân chủ văn minh, không quan tâm nhiều về việc bà mẹ độc thân và đứa trẻ,
nhưng tất cả mọi người muốn biết Đường Gia Nghê muốn làm gì tiếp theo.
Trên mặt Đường Gia Nghê có một nụ cười rất tình thương của mẹ, "Mặc dù cha
của đứa bé không có xử lý tốt quan hệ nam nữ, nhưng mà đứa bé là không
có sai, con quyết định sinh đứa bé ra."
"Cũng đúng, Gia Nghê từ
nhỏ đến lớn, ngay cả động vật nhỏ đều không nhẫn tâm làm hại, làm sao có thể lại tùy tiện vứt bỏ đứa con của mình? Bất kể Gia Nghê quyết định
thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ, kế tiếp, con xin nghỉ dài hạn là tốt
rồi, để cho mẹ chăm sóc con thật tốt." Má Đường yêu thương nắm lấy hai
vai Đường Gia Nghê, trong ánh mắt cho cô dũng khí và sức mạnh.
Có người nhà ủng hộ, Đường Gia Nghê đem mối tình tổn thương này ẩn dấu ở
đáy lòng, cô chỉ hy vọng mọi thứ đều có thể bình thường trở lại, kể cả
yêu thương khó mà dứt bỏ kia.
Chớp mắt một cái hơn ba tháng đi qua, ngoài rào chắn sau vườn Đường Gia Nghê, một bóng dáng cao lớn vẻ mặt cô đơn đứng ở nơi đó.
Bao nhiêu ngày rồi, anh dừng chân ở ngoài cửa của Đường gia, chỉ vì để có
thể nhìn cô một cái, nhưng một lần lại một lần tan vỡ hy vọng, dường như cô vẫn trốn tránh anh.
Nếu như không phải lo lắng để lại ấn tượng xấu ở trước mặt người nhà của cô, anh đã sớm phá cửa mà vào rồi.
Doãn Trạch Vũ chọc hai tay vào túi, vẻ mặt vốn là lạnh lùng bởi vì khoảng thời gian tưởng nhớ này, thâm tình u buồn nhiều hơn.
Di động vang lên, là trợ lý gọi điện thoại tới, bởi vì chuyện làm lần
trước của thư ký Lý đối với Đường Gia Nghê bị anh nhận diện được từ các
băng giám sát, đã bị anh sa thải, hiện tại anh đã thuê một người trợ lý
nam mới.
Anh cau mày, vẫn còn rất nhiều việc phải làm, giày đen bóng nhẹ nhàng đá bậc thềm cửa sau, anh tiếp nhận điện thoại của trợ lý.
"Nói đi."
"Doãn tổng, tôi thật sự bận không qua nổi rồi, ngài có thể trở về nhanh chút
hay không?" Đầu bên kia điện thoại, trợ thủ đắc lực của anh một bộ loay
hoay sứt đầu mẻ trán sau đó giọng nói mềm nhũn.
"Được rồi, cậu ứng phó trước, tôi trở về ngay bây giờ." Anh cúp điện thoại di động.
Bỏ điện thoại vào trong túi, Doãn Trạch Vũ đang muốn xoay người rời đi, cửa sau nhà Đường Gia Nghê "két" một tiếng mở ra.
Tim anh đập mạnh một hồi, nhìn về phía khe cửa nửa mở kia, anh mong đợi nụ
cười xinh đẹp của cô từ trong nhà đi ra ở một màn kia biết bao, nhưng
khiến anh thất vọng chính là, chân mang một đôi giày màu đen nhỏ từ phía sau cửa thò đầu ra ngoài.
Nhưng đối lập với chỉ có thể nhìn thấy được một căn nhà tiêu điều cho tới nay, cuối cùng giờ phút này có người xuất hiện cũng đã đủ khiến anh mừng như điên, sợ bứt dây động rừng, anh trốn đến phía sau gốc cây rậm rạp chằng chịt tản ra mùi hương cây hoa
quế ngào ngạt.
Tiếng nói chuyện rất nhỏ giọng, một cậu bé từ
trong nhà thò đầu ra, nó nhìn ngó phía bên ngoài, cảm thấy không có ai,
liền quay đầu, lấy một cái chậu rửa mặt nhỏ, ôm hai cây súng nước đồ
chơi ra ngoài, theo sát ở phía sau nó, còn có một cô bé mặc đồ ngủ giống như là vừa mới tỉnh ngủ, bím tóc buộc xiêu xiêu vẹo vẹo.