Chương 10

Dường như cô vĩnh viễn không có khả năng tự bảo vệ mình, cho dù là bạn trai bắt cá hai tay của cô, hay là kẻ thứ ba, hoặc là thư ký vừa gặp, tất cả mọi người đều có

thể bắt nạt cô, anh thực sự hoài nghi ở trong bệnh viện, có phải những

bệnh nhân có thái độ tồi tệ cũng đối với cô như thế hay không.

Đường Gia Nghê không lên tiếng, còn đang trách anh quá hà khắc với thư ký, mặc dù là anh ra mặt vì mình.

Nhưng vài phút im lặng thế này, cô đã muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, bầu không khí này cô không thích.

"Đừng tức giận." Cô vươn tay kéo kéo bàn tay to anh đặt ở trên đầu gối, cúi thấp đầu.

Kỳ thực Doãn Trạch Vũ vẫn không có tức giận, chỉ là đang suy nghĩ một số

vấn đề, nhưng động tác cô lôi kéo tay anh, làm cho anh cảm thấy rất thú

vị, cho nên, anh quyết định giả vờ tức giận, giữ im lặng.

"Này..." Cô mềm mỏng kéo dài giọng, mang theo một hàm ý làm nũng, bộ dáng ngây thơ đáng yêu.

"Đừng tức giận nữa." Cô đứng dậy ôm anh từ phía sau, cũng ghé vào lỗ tai anh thổi hơi.

Doãn Trạch Vũ cảm nhận được hai luồng mềm mại trước ngực cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Đột nhiên xuất hiện lực độ khiến Đường Gia Nghê khẽ kêu một tiếng, cô đã

ngồi ở trên bắp đùi anh, tay nhỏ bé bấu víu ở trước ngực anh, túm lấy

vạt áo trước cổ áo sơ mi của anh.

Mùi trên người thuộc về nhau

tràn ngập xoang mũi lẫn nhau, trên mặt cô một hồi kiều chát, anh từ từ

cúi đầu ngậm lên môi của cô, tức thì bốn phía ngập tràn cảm giác ngọt

ngào, bàn tay to của anh từng chút một thăm dò vào dưới vạt váy của cô,

dọc theo đùi trơn truột của cô dời lên trên.

Mặc dù chỉ có hai

riêng người, Đường Gia Nghê vẫn ngượng ngùng, cách vải váy đè lại bàn

tay to của anh để ngăn lại vuốt ve cùng di chuyển của anh.

Nhưng

vẫn không thể khống chế được bàn tay to của anh di chuyển, chuyển qua

bụng phẳng lì của cô, cũng thăm dò vào trong áσ ɭóŧ của cô dừng ở một

bên trên ngực cô...

...

Đường Gia Nghê cúi đầu sửa sang

lại quần áo xốc xếch của mình xong, dựa vào mép bàn làm việc nhẹ nhàng

mà chỉnh sửa tóc một chút, bóng lưng hướng về phía trước cửa sổ sát sàn.

"Em đi pha cho anh tách cà phê."

"Uh`m." Chờ cho bóng dáng xinh đẹp biến mất ở ngưỡng cửa, cuối cùng anh thả lỏng cơ thể căng thẳng.

Đường Gia Nghê không dám nhìn vào sắc mặt khó chịu của thư ký ngồi ở trước bàn làm việc, chỉ bước nhanh đến hành lang ngoài cửa.

Cô thật không ngờ, thời gian ngắn như vậy, cô lại trở thành đối tượng nghị luận ầm ĩ của cả tòa cao ốc văn phòng.

Đi bộ ở hành lang yên tĩnh, trong tay cầm cái cốc không của Doãn Trạch Vũ, thỉnh thoảng cô nhận lấy ánh mắt nghi ngờ chung quanh, đi vào một gian

phòng nghỉ tương đối vắng vẻ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đặt cái cốc ở dưới bình nước, pha tách cà phê, đột nhiên nghe được phía sau

truyền đến tiếng cánh cửa bị khóa lại, nhất thời một luồng dự cảm chẳng

lành ập vào lòng.

"Có ai không? Mở cửa giúp tôi!" Cô liên tục vỗ vài cái lên cửa, bên ngoài cũng không có ai đáp lại.

Nhìn tách cà phê trên mặt bàn tỏa ra hơi khói lượn lờ, cô bất đắc dĩ cười

một tiếng, lúc này, hẳn là lúc vô cùng bận rộn ở trong bệnh viện, nhưng

cô lại ở trong phòng nghĩ của tập đoàn to lớn này, bị mắc kẹt cùng với

một tách cà phê.

Mà bên trong văn phòng, Doãn Trạch Vũ đang

nghiêm cẩn tɧẩʍ ɖυyệt một số hợp đồng... Một khi tập trung tinh thần vào công việc, anh có thể gác lại hết thảy không để ý tới, nhiều năm trôi

qua đây đã thành thói quen, mỗi một điều khoản hợp đồng anh đều sẽ đọc

cẩn thận một lần, bất kỳ sơ hở nào cũng không thoát khỏi phân tích tỉ mỉ của anh.

Lúc anh nghiêm cẩn xem xong hợp đồng, đồng hồ đã chỉ hơn mười hai giờ, anh mới ý thức được Đường Gia Nghê vẫn chưa quay về.

"Chết tiệt!" Trước tiên anh chỉ đoán rằng có lẽ cô bị lạc đường rồi.

Căn lầu này diện tích rộng lớn, ngay cả người làm việc ở đây trong nhiều

năm, cũng sẽ có phát sinh tình huống đi nhầm hướng, nhưng anh không ngờ

rằng là có người khóa trái cô ở trong phòng nghỉ, hơn nữa bởi vì cố ý

trốn tránh những ánh mắt nghi ngờ ấy, cô cũng đi đến một phòng nghĩ vắng vẻ xa văn phòng của tổng giám đốc nhất.

Một cú điện thoại của

Doãn Trạch Vũ, gần như kinh động cả tòa lầu rộng lớn, tất cả nhân viên

an ninh đều nhanh chóng điều phối và phân nhóm nhỏ tiến hành tìm kiếm ở

các tầng lầu, còn lại điều tra giám sát băng ghi hình.

"Tổng giám đốc, tôi nhìn thấy cô ấy cầm cốc nước đi qua bên này, có lẽ là lúc mười giờ sáng." Có mấy người đã gặp qua Đường Gia Nghê chen lấn tiến đến để

cung cấp manh mối.

"Nhưng, đều đã cho tìm khắp phòng nghỉ bên này rồi..." Doãn Trạch Vũ nghi ngờ anh lạnh lùng nhíu mày.

Ngày thường đối với tổng giám đốc này là chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng vào

lúc này tiếp cận nhìn vẻ mặt lãnh khốc của anh ta, còn có khuôn mặt lo

lắng, thậm chí may mắn đối thoại với anh ta, mọi người đều chìm đắm

trong khí chất lạnh lùng của người đàn ông thành công này không cách nào tự thoát khỏi.

Thấy anh để tâm với một người phụ nữ như vậy,

điều này vượt qua lời đồn mà trên tạp chí nhận xét rầm rộ về lễ đính hôn trước đó không lâu, rốt cuộc bọn họ mắt thấy một mặt chân thực của tổng giám đốc lãnh khốc bọn họ, rất nhiều lời đồn tự sụp đỗ.

"Ở cuối

hành lang này, còn có một phòng nghỉ, không biết Đường tiểu thư có ở bên trong hay không?" Có người nhớ tới gian phòng nghỉ ít người đến này.

Doãn Trạch Vũ không nói hai lời bước đi về phía gian phòng nghỉ đó, đến cửa, anh dùng lực gõ vài cái lên cửa, nghe được Đường Gia Nghê đáp lời, liền bảo cô tránh ra một chút, sốt ruột anh cũng không có nhìn thấy khóa,

liền một cước đá văng cánh cửa.

"Gia Nghê!" Anh không quan tâm

đến đám người theo đuôi vây xem, ôm hình nhân khiến lòng anh nóng như

lửa đốt ở trước mặt vào trong lòng, "Đồ ngốc, anh suýt lo lắng gần

chết!" Anh không chút nào che dấu cảm xúc của mình.

"Hu... Em gọi rất lâu, cũng không có ai đáp lại, cho nên lẳng lặng ở chỗ này chờ, em

biết anh nhất định sẽ đến tìm em." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất,

sau đó vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía đám người kinh ngạc không thôi ở phía sau anh.

"Bọn họ..." Trên mặt cô nổi lên hai quệt phi hồng.

"Tổng giám đốc vì cô, suýt hủy đi tòa lầu này!" Một nhân viên quản lý bên cạnh nhẹ giọng nói.

"Mọi người trở về làm việc đi." Doãn Trạch Vũ sơ tán đám người, sau đó quay

người lại ôm chặt Đường Gia Nghê, nhìn về phía trần nhà thở ra một hơi

thật dài.

Nếu như đánh mất cô, anh thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, ở trong cuộc đời ba mươi mốt tuổi của anh, rốt cuộc xuất

hiện một người anh thành tâm sẵn lòng bảo vệ, coi cô như mạng của mình.

Doãn Trạch Vũ ôm lấy cô đi đến nhà ăn công ty, sau khi kéo ra một cái ghế cho cô để cho cô ngồi xong, ngồi xuống ở trước mặt cô.

Lần đầu tiên anh cảm giác cuộc sống là ấm áp như vậy, có thể ngồi ở bên

cạnh người mình yêu, chọn tất cả đều là thức ăn cô thích nhất.

Nhìn bộ dáng chán ăn của cô, Doãn Trạch Vũ gần như muốn động thủ đem thức ăn ngon này đến trong miệng cô, anh biết mình sẽ làm hư cô, nhưng ngay cả thân bất do kỷ cũng muốn đối tốt với cô, cưng chìu cô.

"Trạch

Vũ, sao trễ như vậy mới đi tìm em?" Mặc dù một chút Đường Gia Nghê cũng

không thèm để ý bị nhốt, nhưng mà trễ như vậy anh mới đến giải cứu cô,

cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

"Anh… Anh xin lỗi, bởi vì anh quá

tập trung tinh thần vào công việc, cho nên..." Anh đặt đũa ở trên cái

đĩa, bưng lên nước đá uống một hớp, "Em sẽ không trách anh chứ!"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã bắt đầu để ý đến ấn tượng của mình

trong lòng cô, anh đối tốt với cô, không hề giở trò xấu với cô, ngay cả

trò đùa quái đản cũng không cho phép, lại càng không muốn đề cập đến

những người phụ nữ anh qua lại lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa.

Bởi vì bất kỳ một ánh mắt thất vọng, bất kỳ một sự kinh sợ run rẩy, bất kỳ

một tâm tình bi thương của cô, đều sẽ làm chấn động nội tâm của anh,

khiến cho tim của anh cùng một lúc thất vọng theo, cùng sợ hãi, cùng đau lòng.

Cưng chiều cùng che chở đối với một người khác như vậy, là chưa từng có trải qua trong cuộc đời của anh. Anh rất khẳng định, cô

tỏa sáng như một tia nắng mặt trời đi vào trong cuộc sống nội tâm u ám

của anh, trái tim của anh cố hấp thu phần ấm áp này, cũng nương tựa vào

trên phần ấm áp này.

Nếu như nói đó là một liều thuốc độc tinh

thần, không bằng nói là thuốc hay cứu chữa lạnh lùng của anh, để cho anh hiểu được ngoại trừ lợi ích và quyền lực, trên thế giới có một loại

thuần khiết và hạnh phúc, là tất cả tiền bạc cũng không mua được.

Đó là một sự ấm áp chỉ có con người mới có thể mang lại hạnh phúc, thuộc

về món quà vô tư nhất của cuộc sống, trong sinh mệnh của anh trải qua

những người đó, chưa bao giờ từng làm cho anh vui tai vui mắt như vậy.

"Anh quá ngốc, làm sao em có thể trách anh?" Đường Gia Nghê cười díp mắt,

hai bên cánh mũi nhăn nhăn, để lộ hàm răng trắng, còn vươn ra một tay

bóp chóp mũi của anh.

Động tác thân thiết như thế, đương nhiên sẽ rơi vào trong mắt lãnh đạo công ty ở xung quanh, chẳng qua là ở trước

mặt của cô, Doãn Trạch Vũ không muốn duy trì hình ảnh lãnh ngạo ấy nữa.

"Gia Nghê, tuần sau anh phải bay một chuyến đến New York, em có muốn xin

nghỉ theo anh đi một chuyến hay không?" Anh giọng điệu bàn bạc, ngay cả

cường thế của thời gian qua cũng đã thu hồi, bởi vì tôn trọng cách nghĩ

cùng ý kiến của cô, đã vô tình trở thành một phần hiểu biết của anh.

"Có lẽ em trở về bệnh viện đi làm tốt hơn." Cô ngậm ống hút nước trái cây,

thức ăn ngon đầy bàn cô đều đã nếm mấy lần, vẻ mặt hài lòng.

"Tại sao không muốn đi với anh?" Doãn Trạch Vũ bắt lấy cổ tay mềm mại của

cô, suy nghĩ đến một mình cô ở lại, cảm giác trống vắng liền xâm nhập

vào trong lòng anh, và giọng nói cũng trở nên lạnh như băng.

"Đi

theo anh chỉ biết làm cho anh thêm phiền toái, cho nên em vẫn là ở nhà

chờ anh thôi." Đường Gia Nghê không chút để ý cầm lấy thìa chuẩn bị ăn

món điểm tâm ngọt, một bộ dáng không chịu để tâm làm cho anh cực kỳ

không biết làm thế nào.

Tuy nhiên, ở nhà chờ anh... Là một câu

nói rất ngọt ngào, nhìn cô không chút để ý, bộ dáng vui vẻ ăn món điểm

tâm ngọt, anh thật muốn ôm cô vào trong ngực hôn một cái.

Anh ao ước có một mái nhà, có người nhà quan tâm anh, mà cô thỏa mãn ao ước của anh.

"Nhưng nếu chúng ta quá nhớ đối phương, làm sao bây giờ?" Doãn Trạch Vũ nhìn

vào mắt cô, anh muốn cô cho anh một câu trả lời thỏa đáng nhất, để cho

anh an tâm, một mình cô sẽ rất tốt.

"Nếu rất nhớ, chúng ta gọi điện thoại." Cô mỉm cười.

Anh làm sao không biết, vào lúc nhớ cô, trước tiên sẽ muốn nghe được giọng

nói của cô, trong lòng anh, đã được lắp đầy bằng tình yêu của cô, thậm

chí còn yêu cô sâu sắc hơn bản thân mình.

Doãn Trạch Vũ lặng lẽ

nở nụ cười, quá khứ tổn thương không ích phụ nữ, giờ phút này cuối cùng

anh cũng hiểu cảm giác bước đi trên băng mỏng, hóa ra... Anh cũng sợ

mình được ăn cả ngã về không, thua cả ván bài, ngay cả như vậy, lại

khăng khăng làm theo ý mình, không tiếc mọi thứ cưng chiều cô.

Mắt thấy anh bước lên chuyến bay bay vào trời cao, trong lòng Đường Gia

Nghê là trùng trùng cảm giác mất mát, có lẽ là quen nếp cưng chiều của

anh, anh rời đi khiến cô khó chịu không lý do hồi lâu.

Đầu ngón

tay lướt qua cửa sổ thủy tinh từ airport departure terminal rơi xuống

đất, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía chân trời, người yêu của cô, cứ

như vậy biến mất ở chân trời bát ngát, mặc dù có ngày quay lại, nhưng

trong lúc chờ đợi anh trở về, một mình cô phải chịu cô quạnh.

Chỉ là cô thật không ngờ, cô phải thừa nhận, xa không chỉ những thứ này,

hiện tại trước mặt cô, là một khuôn mặt đã từng có gặp qua một lần.

Ông trịnh trọng gật đầu với cô, vài phút sau đó, bọn họ đã mặt đối mặt ngồi ở trong phòng ăn của sân bay.

"Doãn tiên sinh, xin chào." Ngồi ở trước mặt Doãn Chí Hãn, sau lưng Đường Gia Nghê lại thấy lạnh cả người, hóa ra lạnh lùng trên người của Doãn Trạch Vũ, cùng cha của anh là giống hệt nhau.

"Đường tiểu thư, lần này tìm cô, hơn nữa tìm cô là lúc Trạch Vũ đang đi công tác, tin rằng cô

thông minh như vậy, sẽ hiểu vì sao tôi đến đây."

Đường Gia Nghê

biết, tất cả tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng đều sẽ có một cảnh như vậy, cô chỉ im lặng không nói, cô không thích đoán, đối với chuyện

gì cũng là nghiêm túc và kiên trì, tất cả đây đều là bản tính vui vẻ

thời gian qua của cô.

"Đường tiểu thư là người hiểu chuyện, tôi đây sẽ không vòng vo mà nói thẳng, tôi không muốn cô ở bên cạnh Trạch Vũ."

"Tại sao?" Cô cười khẽ, "Là ý của Trạch Vũ sao?"

Mặc dù cảm nhận được cưng chiều của anh, nhưng cũng sẽ không thể lúc nào

cũng hưởng thụ mà không sợ mất đi, đó là mỗi một sự bất an của những

người có ở trong tình ái, sợ rằng có một ngày nào đó sẽ bị mất đi.

"Không, đương nhiên không phải là ý của nó, mà là sứ mạng cuộc sống của nó,

trách nhiệm của nó, khiến nó không thể làm theo cảm tính."

"Nhưng, anh ấy muốn ở bên cháu." Cô nhếch môi.

"Cô hiểu sao? Biểu hiện ra hòa nhã, điều kiện là không thể nhu với muội cả

đời, điều kiện trước tiên là, cuộc đời của nó do cái gì mà tạo thành, nó nhất định phải lấy phương thức thế nào để hoàn thành cuộc đời của nó.

Cũng giống như sự xuất hiện của cô, cho nó một cảm giác mới mẻ, nhưng mà cảm giác mới mẻ qua đi, có lẽ nó sẽ lạnh nhạt với cô, sau đó khoát khỏi cuộc sống của cô, con trai của tôi tôi quá rõ, thực sự nó không thể ở

bên cô." Doãn Chí Hãn nhấp một ngụm trà, liếc xéo cô một cái.

"Bác thân là cha, không muốn để cho con trai bác được trải qua hạnh phúc

sao?" Câu nói của Đường Gia Nghê làm cho ông suýt nữa phun ra ngụm trà.

"Hạnh phúc? Cuộc đời của chúng tôi, là không nói đến vui vẻ hạnh phúc gì đó,

chỉ biết nghĩ đến lợi ích và quyền lực, hạnh phúc có thể cho cô cơm áo

không lo, quyền cao chức trọng không? Tôi nghĩ câu trả lời là không."

Doãn Chí Hàn khinh thường nói.

"Cháu cho rằng mỗi người nên tìm

kiếm hạnh phúc, mà nổ lực tạo ra vật chất, cũng là để cho cuộc sống của

người nhà tốt hơn, chứ không phải là phải cướp đoạt đi hạnh phúc để đạt

được vật chất mong muốn. Mặc dù Trạch Vũ có trách nhiệm vốn có của mình, nhưng cháu vẫn cảm thấy anh ấy cần được sống hạnh phúc, bác là cha anh

ấy, bác càng không thể cướp đoạt đi quyền theo đuổi hạnh phúc của anh

ấy, không nên kiểm soát cuộc đời của anh ấy, chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ

của một mình bác, để cho người nhà bác mất đi hạnh phúc, thực sự rất ích kỷ."

"Cô là đang dạy dỗ tôi sao?" Mặt Doãn Chí Hãn lộ ra vẻ giận dữ.