Chương 6

Tay cầm chym lớn ngủ ngon cả đêm, ngay cả mơ Bồ Anh Dịch cũng chưa từng mơ.

Tia nắng đầu tiên của sáng sớm chiếu vào trong phòng, mí mắt có chút ấm áp, lại có chút chói mắt.

Bồ Anh Dịch lờ mờ mở mắt ra, trước mắt trắng lóa một mảng, hơn cả buổi cậu mới phản ứng lại đây là làn da của một người, nhìn lên trên, hay thật, bản thân và Cố Ưng đã ôm chặt lấy nhau rồi!

Cậu co rút con ngươi, trong nháy mắt ký ức tối qua tràn vào trong đầu của Bồ Anh Dịch, kinh khủng như vậy, trong lòng cậu chỉ còn lại một suy nghĩ: Toang rồi! Hình như mình đã làm chuyện gì đó khủng khϊếp lắm!

Đang trong nghĩ ngợi lung tung, Bồ Anh Dịch lại bừng tỉnh phản ứng lại là tay mình còn đang nắm một cây dươиɠ ѵậŧ hùng dũng oai vệ!

Mẹ nó! Sao cái này không phải là một giấc mơ chứ!

Giống như cầm chất độc khủng khϊếp gì đó, đột nhiên Bồ Anh Dịch buông tay ra, chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ kia nóng đến khϊếp người, lớn đến kinh người.

Nhưng vừa giương mắt nhìn, lại nhìn thấy cơ ngực căng phồng kia của Cố Ưng, núʍ ѵú mê người…

Mẹ nó, cơ thể tên đàn ông thì có gì đẹp đẽ? Cơ mà tại sao mình có chút, có chút không rời mắt được? Gặp quỷ rồi?

Bồ Anh Dịch nhắm mắt lại nhanh chóng lẩm nhẩm trong lòng: Ồ ồ ồ Hatano Yui, Rola Misaki, Momotani Erika, Suzuhara Emiri, Sakurai Ria… Ngực to âʍ ɦộ nhỏ…

Nghĩ đến ngực phụ nữ, nghĩ rồi nghĩ rồi, lại bất giác nhớ đến Dương Lệ Lệ.

Cái này mẹ nó thật kinh dị, buổi tối xúc phạm tôn nghiêm của Bồ Anh Dịch hiện ra rành rành trước mắt kia.

“Đệch.” Bồ Anh Dịch nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Xúi quẩy!”

“Hử?”

Trên đầu truyền đến giọng nói mơ hồ của Cố Ưng: “Thức rồi à?”

Trong lòng Bồ Anh Dịch kêu gào trời ơi trời ơi trời ơi!

Làm sao đây làm sao đây, có cần dứt khoát giả vờ uống say không nhớ gì nữa không!

“Cảm giác có chỗ nào khó chịu sao?” Cố Ưng hôn lên trán Bồ Anh Dịch, mở miệng một cách tự nhiên “Anh Dịch.”

Anh ta gọi mình là Anh Dịch! Anh ta vậy mà gọi mình Anh Dịch kìa! Người cho mình ăn chym kia lại gọi nhủ danh của mình, đây là còn là nhân vật lớn mình không thể đắc tội được, anh đẹp trai có chym lớn kia gọi mình Anh Dịch…

“Không khó chịu.” Bồ Anh Dịch ma xui quỷ khiến không thể nói ra câu “Tôi uống nhiều không nhớ gì, cũng không biết sao lại trần trụi ôm anh ngủ một đêm” đó.

“À.” Cố Ưng gật đầu, kéo tay Bồ Anh Dịch qua xoa xoa, cúi đầu xuống vùi vào giữa cổ Bồ Anh Dịch, hít sâu một hơi: “Anh Dịch, bên dưới của anh khó chịu quá.”

Bồ Anh Dịch trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn trần nhà, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, bản thân ngủ cả đêm với một anh đẹp trai, đột nhiên đối phương lầm bầm nói với bạn chym của anh ta khó chịu, vậy là muốn làm gì?

Rảnh rỗi đùa bạn chơi.

Đối phương muốn đi tiểu.

Muốn cᏂị©Ꮒ bạn.

Không hề nghi ngờ, Bồ Anh Dịch là người hèn nhát, cậu không đắc tội nổi với Cố Ưng, bây giờ với tình hình này, cậu cảm thấy quả thật quá khó giải quyết, ấp úng cả buổi mới thốt ra một câu: “Vậy? Vậy làm sao mới được đây? Cố tổng.”

“Còn gọi anh là Cố tổng sao?” Cố Ưng cắn thịt mềm giữa cổ của Bồ Anh Dịch xem như trừng phạt, làm cho người ta xém chút nữa không kêu được, mới có chút mất mác mà mở miệng: “Anh tưởng rằng chúng ta đã không phải là quan hệ khách sáo kia nữa rồi…”

Không phải? Bồ Anh Dịch đau đầu nhức óc, hai ta mới gặp qua mấy lần à, cho dù… cho dù bây giờ quan hệ chúng ta nói thật cũng không rõ lắm, nhưng là quan hệ gì chứ?

“Em không định chịu trách nhiệm sao?” Cố Ưng dừng một chút, chống nửa người trên lên, có chút không thể tin tưởng nhìn Bồ Anh Dịch.

Chịu trách nhiệm? Bồ Anh Dịch nhìn chỗ chiếc chăn trượt xuống bụng dưới của Cố Ưng, nửa thân trên trần trụi tràn đầy cơ bắp, chút cơ ngực và cơ bụng kia lại rất đẹp nha.

A Di Đà Phật, thượng đế đã cho anh một dáng vẻ ưu tú như vậy, cũng đã cho anh có con chym to lớn như vậy.

Nhìn lại bản thân đã bình thường, chym cũng tầm thường, chính là kẻ bị thượng đế vứt bỏ cmnr.