Chương 10
Tôi nhất định là bị ma ám rồi.
Tần Tiếu Dương vừa mới chia tay với Lý Thâm, tôi đã liền đáp ứng đề nghị của hắn, quang minh chính đại dọn vào trong nhà hắn ở, từ đấy hai người bắt đầu sống chung.
Từ ngày đó, Tần Tiếu Dương vẫn luôn chuyên tâm làm việc, không còn nhắc tới Lý Thâm nữa. Chỉ thỉnh thoảng lại thoáng thất thần, ánh mắt mờ mịt nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay kia.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi ở cùng một chỗ với người mình thích, cuộc sống nhất định sẽ phát sinh biến hóa, kết quả lại vẫn là giống như trước kia, sóng yên biển lặng, bình an vô sự.
Quan hệ của tôi và Tần Tiếu Dương, có lẽ là tốt hơn một chút so với bạn bè bình thường, nhưng vẫn còn cách rất xa cái gọi là người yêu.
Một ngày nào đó vào nửa tháng sau, Tần Tiếu Dương vì công việc mà phải ra ngoài xã giao, tôi một mình ngồi ngốc ở trong nhà cảm thấy rất nhàm chán, bèn chạy tới quán bar của Chu Lẫm.
Lúc ấy đang là nửa đêm, chỗ kia tấp nập người ra kẻ vào, đã náo nhiệt lại càng thêm huyên náo.
Tôi chen chúc trong đám người một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được Chu Lẫm đang ngồi bên quầy rượu cười cợt. Vì thế liền bước nhanh qua đó, đưa tay gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Cho một chai bia.”
Hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó lại lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười, bổ nhào tới ôm lấy vai tôi, thân thiết hét: “Tiểu Kỳ thân mến, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Suốt nửa tháng trời không thấy mặt, tôi nhớ cậu lắm nha, nếu vẫn tiếp tục không thấy tung tích cậu đâu, tôi đây chỉ sợ sẽ tương tư thành phát cuồng luôn mất.”
Tôi đẩy hắn ra, tìm đại một chỗ để ngồi xuống, cười mắng một câu: “Nói hươu nói vượn.”
“Hì hì,” Hắn cười ruồi hai tiếng, lại vươn tay ra choàng lấy cổ tôi, hỏi, “Rối cuộc gần đây cậu chạy đi đâu vậy? Điện thoại không bắt, gõ cửa cũng không trả lời, lẽ nào thật sự tu tâm dưỡng tính, đắc đạo thành tiên rồi?”
“Làm gì có chuyện?” Tôi trừng mắt lườm hắn một cái, khẽ thở dài, nhỏ giọng nói, “Tôi… dọn tới nhà Tần Tiếu Dương ở rồi.”
Nghe vậy, Chu Lẫm lập tức há hốc miệng, kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt chớp lên chớp xuống, dáng vẻ vô cùng buồn cười. Một lúc lâu sau, mới hơi hơi lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Nhanh… nhanh vậy sao? Thật không nghĩ tới, thằng nhóc cậu lại lợi hại như vậy.”
Tôi cầm lấy chén rượu trước mặt uống một ngụm, cười khổ, rầu rĩ đáp: “Bất quá chỉ là ở cùng bình thường mà thôi, giữa tôi và hắn, căn bản không có quan hệ ái muội gì.”
“Hả?” Chu Lẫm nhíu mày, càng thêm vài phần kinh ngạc, “Cậu vẫn đang yêu đơn phương?”
Gật đầu.
“À mà, cậu và tay họ Tần kia ở cùng một chỗ, anh cậu lẽ nào hoàn toàn không có ý kiến gì?”
“Hai người bọn họ chia tay rồi.”
“Ò, vậy chẳng phải cậu rất có hi vọng sao?” Chu Lẫm vỗ vỗ lưng tôi, chậm rãi tiến sát tới gần, nói, “Tục ngữ nói, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người hiện tại đã ở cùng dưới một mái nhà, về sau tự nhiên sẽ có nhiều cơ hội. Đừng nản chí, tiếp tục cố gắng, tiếp tục cố gắng.”
“Ừ.” Tôi miễn cưỡng trả lời, trong lúc lơ đãng, lại thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc trong góc phòng.
Trong nháy mắt, ngón tay phát run, khắp người rét lạnh.
Chuyện cũ thời còn trẻ từng cái từng cái hiện lên trong đầu, trải qua nhiều năm như vậy, tôi từng tưởng rằng những ái hận tình cừu ấy sớm đã tan thành mây khói cả rồi, nào ngờ, người kia lại xuất hiện lần nữa.
Hắn quay lại từ khi nào vậy? Tại sao lại xuất hiện trong quán bar của Chu Lẫm? Lẽ nào hắn… tới tìm tôi để trả thù?
Càng nghĩ tới, lại càng cảm thấy da đầu phát run, gai ốc nổi đầy người.
“Tiểu Kỳ?” Chu Lẫm bên cạnh nhéo nhéo má tôi, có chút nghi hoặc mà hỏi, “Cậu làm sao vậy? Tự nhiên ngồi ngốc ra ở đó?”
“Hình như… tôi vừa nhìn thấy một người quen.”
“Ò? Tình nhân trong mộng của cậu?”
Tôi
lắc đầu, hạ mắt xuống, không nhìn về hướng kia nữa, chỉ nhỏ tiếng phun ra một cái tên: “Lăng Chính.”
Chu Lẫm ngây người một thoáng, nét mặt cứng đờ, thần sắc nhất thời trở nên dữ tợn khủng khϊếp, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường, quơ quơ đôi dép lông lá lùm xum dưới chân, cười tủm tỉm nói: “Hắn? Làm sao có thể? Cậu nhất định là quá sức mệt mỏi, cho nên không cẩn thận sinh ra ảo giác rồi.”
“Đã bảy năm trôi qua, hẳn là hắn cũng đã ra tù.”
“Vậy thì sao? Cho dù hắn thực sự trở về, cũng chưa chắc còn nhớ rõ hai tên bạn cũ chúng ta.” Nói xong, Chu Lẫm móc ra một cây kẹo lớn từ trong túi, thuần thục bóc vỏ, bỏ ngay vào miệng, hàm hàm hồ hồ nói tiếp, “Thả lỏng chút đi, đừng tự hù dọa chính mình.”
“Ừm.” Tôi miễn cưỡng ứng một tiếng, tinh thần vẫn căng thẳng như trước.
Chu Lẫm liền làm một biểu tình thở dài khoa trương, một tay nâng cằm tôi lên, tay kia cầm bình rượu tới đổ vào. Một lúc sau, đột nhiên chớp chớp mắt nhìn tôi, cười cười nói: “Nhắc đến người quen, tôi lại nhớ tới một việc. Trong nửa tháng cậu mất tích này, thường xuyên có một vị khách quý hạ cố tới quán rượu của chúng tôi.”
“Ai?”
Con ngươi đen của hắn khẽ chuyển, đưa tay chỉ chỉ về phía sau lưng tôi, cười vô lương tâm: “Chính là vị Lý tiên sinh đang đứng sau lưng cậu kìa.”
Tôi lấy làm kinh hãi, suýt nữa thì té khỏi ghế, do dự một lúc lâu, mới ngập ngừng quay đầu lại, gượng cười hai tiếng, yếu ớt kêu: “Anh.”
Lý Thâm vẫn là cách ăn mặc như thường ngày, tây trang cà vạt, áo quần chỉnh tề, cùng với bầu không khí huyên náo trong quán rượu thập phần không hợp. Bản thân anh lại không hề cảm thấy vậy, chỉ hơi hơi nhíu mày, thần sắc nghiêm túc mà nhìn thẳng vào tôi, sau đó mở miệng trào phúng một câu, lạnh lùng nói: “Lý Tân Kỳ, đã lâu không gặp.”
Tôi bất giác thối lui về phía sau, vừa thấy bộ dạng âm dương quái khí này của anh, liền biết anh còn đang vì chuyện ngày đó mà tức giận. Bởi vậy cũng không dám tùy tiện mở miệng đáp lời, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đó, yên lặng chờ xử lý.
Một lát sau, Lý Thâm quả nhiên tiến về phía trước vài bước, thấp giọng nói: “Nửa tháng qua, cậu không về nhà lấy một lần.”
“Ha? Anh, sao anh biết?”
“Ngu ngốc.” Môi mỏng khẽ mím lại, diện vô biểu tình mắng, “Bụi trong phòng cậu tích lại nhiều như vậy, tôi nhìn không đoán ra hay sao?”
“Ách, thì ra là thế.” Gật gật đầu, tự lẩm bẩm nói, “Hù tôi một trận, còn tưởng rằng mỗi ngày anh đều chạy tới nhà tôi chờ chứ.”
Vừa dứt lời, liền thấy vẻ mặt của Lý Thâm biến đổi, hung tợn trừng tới.
Tim tôi đập mạnh, vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.
Sắc mắt anh lúc này mới hơi dịu lại, tiếp tục không nhúc nhích mà chỉ nhìn tôi chằm chằm, con ngươi đen u u ám ám, hỏi tiếp một câu: “Lý Tân Kỳ, có phải hiện tại cậu đang ở cùng với Tần Tiếu Dương?”