- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Sinh Con Sẽ Phải Chết
- Chương 1-1
Không Sinh Con Sẽ Phải Chết
Chương 1-1
Nơi này trong thôn sắp bị phá bỏ và di dời, đống rác ở ven đường, đèn đường tối tăm, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trên cột điện dán đầy quảng cáo “kéo dài cho đàn ông” và “phá thai không đau”.
Mấy tên côn đồ tóc vàng dựa vào ven đường, trong miệng ngậm thuốc lá, ghé sát nhau thấp giọng nói thầm, không biết đang thương lượng chuyện gì.
Một lát sau, truyền đến tiếng leng keng vang lên, nhóm tóc vàng nháy mắt lên tinh thần, vội vàng dụi tàn thuốc trong tay, mu bàn tay để phía sau, chờ người cưỡi xe đạp xuất hiện ở giao lộ, đồng thời khom lưng, khom lưng, lớn tiếng nói: “Nhiễm tỷ khỏe!”
Khí thế kia, quả thực có thể so với đại duyệt binh quốc khánh, làm người nhịn không được trong lòng xuất hiện khuôn mặt lộ vẻ hiền lành mỉm cười, xúc động phất tay nói “Các đồng chí khỏe các đồng chí vất vả”.
Xe đạp dừng lại, một cô gái ăn mặc quần áo dễ vận động chân thon dài thẳng tắp chống đỡ mặt đất, cô gái trên xe tuổi còn trẻ, bộ dáng ước chừng mười bảy tám tuổi, làn da khỏe mạnh, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt sáng như ngôi sao, ở dưới đèn đường rực rỡ lấp lánh.
Thế nhưng mỹ thiếu nữ này lại là loại vừa soái vừa khốc.
Lục Nhiễm Nhiễm nhướng mày, hơi mang không kiên nhẫn, hỏi: “Có việc?”
Nhóm tóc vàng ngươi đẩy ta ta lui ngươi, cuối cùng tên nhỏ gầy nhất bị đẩy ra.
Tóc vàng nhỏ bị ánh mắt sắc bén nhìn đến sợ rụt cổ, căng da đầu nói: “Hào ca nói, chỉ cần Nhiễm tỷ chịu làm cái bô của hắn …… Về sau…… Về sau……”
Hắn ấp úng không dám nói, chung quanh những tên tóc vàng khác cũng tập thể lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách, miễn cho chờ lát nữa trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Đuôi lông mày xinh đẹp của Lục Nhiễm Nhiễm dương lên càng cao.
Chết thì chết đi.
Tóc vàng nhỏ vừa nhắm mắt, hạ quyết tâm, nói: “Hào ca nói chỉ cần chị chịu làm cái bô của hắn, về sau tiền phá thai không đau anh ấy đều bao!”
Một hơi kêu xong, nghe không thấy động tĩnh, tóc vàng nhỏ mở mắt ra vừa thấy, vừa lúc thấy bàn đạp xe đạp răng rắc rớt đến trên mặt đất, kim loại đều biến hình.
Tóc vàng nhỏ sợ tới mức run run, chờ lát nữa kết cục chính mình, có thể thảm hại hơn cái bàn đạp kia hay không?
Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực, run bần bật……
Ai ngờ Lục Nhiễm Nhiễm cũng không có tức giận, sóng mắt cô quét ngang qua đám người, bị cô nhìn đến tất cả đều theo bản năng rụt rụt cổ.
Môi đỏ gợi lên. Sợ quá.
“Trở về nói cho Vương Hào……” Nhóm tóc vàng nháy mắt vểnh tai lên, liền sợ nghe thiếu một cái dấu chấm câu: “…… Hắn còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi liền băm gà nhỏ của hắn …… Lấy gà làm chân bàn đạp.”
Khi nói chuyện, chân nhẹ nhàng nghiền vài cái trên cái bàn đạp biến hình, tầm mắt có thâm ý khác đảo qua hạ bộ mấy người.
Lộc cộc, một đám người nhìn về phía bàn đạp xe đạp bị dẫm biến hình, đồng thời nuốt miếng nước miếng, theo bản năng kẹp chặt hai chân.
Lục Nhiễm Nhiễm đột nhiên thu cười: “Còn chưa cút?”
Ra lệnh một tiếng, một đám người nháy mắt chim bay thú tán.
Chỉ là tư thế chạy trở về một cái so một cái kỳ quái, giống mại không khai chân giống nhau.
Lục Nhiễm Nhiễm ghét bỏ sách một tiếng, tính này nhóm người vận khí tốt, nàng mau chết đói, vội vàng về nhà phao mì ăn liền, không rảnh thu thập bọn họ.
Khom lưng nhặt bàn đạp chân lên ném vào giỏ xe, trở về sửa một chút hẳn là còn có thể dùng, đổi một phải mất vài đồng tiền đấy!
Lục Nhiễm Nhiễm cưỡi xe đạp dừng lại ở một khu dân cư cũ xưa.
Khi lên lầu nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua xe hơi dưới lầu, cô lấy kinh nghiệm nghe những tên côn đồ đó khoác lác trang bức, xe này hình như rất giá trị.
Kỳ quái, ở trong tòa nhà này đều là loại nghèo như mình này, chẳng lẽ nhà ai mua vé số trúng năm trăm vạn?
Mới vừa chuyển qua chỗ ngoặt thang lầu, một người đàn ông trung niên mặc tây trang xa hoa cắt may khéo léo chào hỏi: “Xin hỏi, cô là Lục Nhiễm Nhiễm tiểu thư sao?”
Lục Nhiễm Nhiễm tự động xem nhẹ hai chữ tiểu thư: “Là tôi.”
Người đàn ông lập tức mỉm cười khéo léo: “Nhiễm Nhiễm tiểu thư cô khỏe, tôi là quản gia Nhà họ Lục, tôi họ Trương, cô có thể gọi tôi chú Trương, là cha mẹ thân sinh của cô phái tôi tới đón cô về nhà.”
Lục Nhiễm Nhiễm: “???”
Mất mười phút, Lục Nhiễm Nhiễm mới làm rõ tình huống trước mắt.
Mười bảy năm trước, Lục phu nhân mang theo con gái lớn hai tháng tuổi và chồng cùng nhau về nhà mẹ đẻ, ở sân bay gặp được một người phụ nữ ôm con, khéo chính là quần áo hai đứa nhỏ thế nhưng giống nhau như đúc, tuổi cũng không kém bao nhiêu, trắng nõn sạch sẽ, cơ hồ phân không rõ đứa nào với đứa nào.
Duy nhất khác biệt là một đứa là nữ, một đứa là nam.
Người lớn ngồi nói chuyện cùng nhau, người phụ nữ nói cô ta họ Quý, mang con đi nước Mỹ tìm chồng, tới thời gian đăng ký, Lục tiên sinh ôm con gái dẫn theo vợ chào tạm biệt người phụ nữ, lên máy bay.
Dọc theo đường đi bọn họ cũng không phát hiện không đúng, xuống máy bay tới khách sạn khi tắm rửa cho con mới phát hiện, con gái mọc ra tiểu đinh đinh!
Hai vợ chồng lúc này mới phản ứng lại, ôm sai con rồi!
Hai người mau chóng liên hệ công ty hàng không quốc nội, tìm người phụ nữ họ Quý kia, nhưng chuyến bay trước sau mấy ngày đi nước Mỹ đều không có người phụ nữ mang đứa nhỏ họ Quý, đến sau này, hai vợ chồng tra xét một lần toàn bộ công ty hàng không đều không có người phụ nữ mang theo đứa trẻ, không có bất luận manh mối gì.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, đây không phải ôm sai, mà là kế hoạch có dự mưu, tin tức người phụ nữ kia nói, đều là giả.
Hai vợ chồng muốn ném đứa trẻ kia đi, lão gia tử không đành lòng, nhận nuôi nó.
Mười bảy năm qua, nhà họ Lục chưa từng ngừng nghỉ tìm kiếm, hiện tại rốt cuộc tìm được con gái thân sinh của họ rồi.
Lúc ấy người phụ nữ kia mang đứa nhỏ đi cũng không có xuất ngoại, nuôi đến ba tuổi, người phụ nữ chết bệnh, đứa nhỏ được Viện phúc lợi thu dưỡng, cũng chính là Lục Nhiễm Nhiễm hiện giờ.
Quản gia nói xong, còn cầm mấy phần văn kiện ra tới, có thể chứng minh cô
xác thật là đứa nhỏ nhà họ Lục, sau đó chờ đợi nhìn Lục Nhiễm Nhiễm.
Lục Nhiễm Nhiễm trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Bọn họ sẽ cho tôi tiền học phí sao?”
Kinh phí Viện phúc lợi không đủ, mười bốn tuổi cô rời đi nơi đó tự mình kiếm tiền đi học, hiện tại vừa mới từ chỗ làm trở về.
Hơn nữa năm nay cô mới mười bảy, không thành niên, làm công đều phải lén lút, cao trung học tập lại khẩn trương, nói thật……
…… Cô thật sự rất thiếu tiền!
Khóe miệng quản gia giật một chút, nỗ lực duy trì mỉm cười: “Đương nhiên.”
Mắt Lục Nhiễm Nhiễm sáng rực lên: “Sẽ cho tôi tiền tiêu vặt sao?”
Quản gia thở sâu: “Đương nhiên! Trừ những thứ đó ra còn có đãi ngộ mà tiểu thư nhà họ Lục nên có.”
Lục Nhiễm Nhiễm: “Được, tôi trở về với chú.”
Kỳ thật cô cũng có chút tò mò cha mẹ thân sinh có bộ dáng gì.
Chiếc siêu xe dưới lầu kia chính là của nhà họ Lục, trình độ lái xe của tài xế cực kỳ tốt, không có một chút xóc nảy, đương nhiên càng có thể là bởi vì xe tốt duyên cớ, trong xe còn bật nhạc nhẹ, bận một ngày Lục Nhiễm Nhiễm bất tri bất giác dựa vào trên ghế ngủ.
Còn làm một giấc mộng rất quỷ dị mà rõ ràng.
Trong mộng thế nhưng cô sông trong một quyển tiểu thuyết, lại là một pháo hôi có kết cục thê thảm.
Đứa con trai kia được lão gia tử nhà họ Lục đặt tên Trạch Dương, vợ chồng nhà họ Lục thấy hắn liền nhớ tới con gái không biết chịu khổ ở đâu, đối với hắn thực hà khắc. Sau khi Lục lão gia tử đi rồi, địa vị Quý Trạch Dương ở nhà họ Lục ngày càng lụn bại.
Sau khi Lục Nhiễm Nhiễm về nhà, cuối cùng cuộc sống của hắn tốt hơn một chút.
Hai người tuổi xấp xỉ, còn học cùng lớp ở cùng một trường học, ngày thường tuy rằng không thế nào nói chuyện, nhưng quan hệ cũng không tệ lắm.
Tuy Quý Trạch Dương ở nhà họ Lục không địa vị, nhưng trong trường học lại là nhân vật phong vân, mười nữ sinh ít nhất năm muốn làm bạn gái hắn, dư lại năm muốn làm vợ hắn.
Trong lớp cô có một người tên Lâm Tĩnh Xu, là số một fans cuồng nhiệt của Quý Trạch Dương.
Sau khi thi đại học, bạn bè trong lớp cùng nhau đi ra ngoài du lịch tốt nghiệp.
Ngoài ý muốn đã xảy ra, lúc ấy trời mưa to, Lục Nhiễm Nhiễm không biết bị ai đẩy một cái, từ đường núi trượt xuống.
Quý Trạch Dương tay mắt lanh lẹ, cứu cô đi lên, chính mình lại rớt xuống.
Chờ đội cứu viện đuổi tới, đã chậm.
Sau đó, Lâm Tĩnh Xu làm một chuyện điên cuồng sự.
Cô ta thế nhưng nhờ người lấy t*ng trùng Quý Trạch Dương, làm thụ tinh nhân tạo, sinh ra nam chính quyển sách này, Quý Mộc.
Quý Mộc là thiên tài, hơn nữa cố chấp cuồng còn thờ phụng chủ nghĩa trung thực, tính tình thuận ta thì sống nghịch ta thì chết.
Hắn từ trong miệng Lâm Tĩnh Xu biết được “Chân tướng” lúc ấy, cho rằng là Lục Nhiễm Nhiễm hại chết cha mình, cùng ngày Lục Nhiễm Nhiễm kết hôn bắt đầu trả thù.
Ngay sau đó ba Lục đầu tư thất bại, nhảy lầu; người chồng vừa mới kết hôn với Lục Nhiễm Nhiễm ly hôn, sau đó Lục Nhiễm Nhiễm bị Lâm Tĩnh Xu dùng mẹ Lục uy hϊếp đến hội sở giải trí làm, mẹ Lục vì con gái, tự sát……
Mẹ kiếp, mạnh như vậy sao?
Lục Nhiễm Nhiễm bị cốt truyện quỷ dị này doạ tỉnh.
Chẳng lẽ là muốn gặp cha mẹ thân sinh quá khẩn trương, nhưng dù khẩn trương cũng không đến mức mơ giấc mơ thần thần kinh kinh như vậy chứ.
Nàng chịu không nổi lông mi run run, nhưng còn chưa mở mắt ra, nghe quản gia và tài xế trong xe nói chuyện, hai người đang thương lượng về việc học tập của mình.
“…… Nhất Trung quản rất nghiêm, Nhiễm Nhiễm tiểu thư đi phỏng chừng theo không kịp, Trạch Dương thiếu gia thành tích tốt, có thể nhờ cậu ấy không có việc gì thì phụ đạo một chút việc học tập cho Nhiễm Nhiễm tiểu thư ……”
Lục Nhiễm Nhiễm lặng lẽ hít vào một hơi, cắn đầu lưỡi một chút, đau, không phải mơ, nhà họ Lục thật sự có đứa nhỏ tên Trạch Dương.
Vậy vừa rồi cô làm chính là chuyện gì? Mơ thấy tương lai?
“Là tôi cho cô xem đó.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Không Sinh Con Sẽ Phải Chết
- Chương 1-1