Chương 1-2:

Ngọc Thư dẫn vài nha hoàn đến lau mặt cho y, đến giữa chừng, thiếu niên xua tay: "Ta muốn ngủ, các ngươi ra ngoài hết đi."

Lời của y không ai dám làm trái, nha hoàn và gia nhân lui ra ngoài, mỗi lúc lại lén vào thăm nom, cho đến khi người trên giường ngủ say mới yên lòng.

Khi Bạch Chiêu Hoa mở mắt ra vào buổi trưa, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh, y rêи ɾỉ liên tục "không muốn", cuối cùng đầu nghiêng sang một bên, người hôn mê bất tỉnh.

Trước phủ Quốc Công là tiệc mừng rộn rã, phía sau lại ảm đạm lo lắng mời danh y, bón thuốc, đốt hương cầu phúc cho thiếu gia...

Trần Quốc Công tức giận lôi đình khi trở về phủ, tra hỏi hết người bên cạnh Bạch Chiêu Hoa, cuối cùng qua nghĩa tử Tống Dĩ Minh tìm ra nguyên nhân.

Ba ngày trước, Bạch Chiêu Hoa cùng tùy tùng đi chơi ở hồ Bạch Hạc, lúc lên thuyền du hồ, tình cờ gặp thế tử Định Ninh Vương Triệu Kha đang giả dạng du ngoạn.

Thế tử chứng kiến Bạch Chiêu Hoa đá một người bán hàng, một mặt đá người ta đến nôn ra máu một mặt chửi rủa, sinh lòng chán ghét, nói y hành động thô lỗ, làm trò cười cho mọi người, đã thích đánh, không bằng đấu với người bên cạnh ông ta.

Lúc đó đi cùng thế tử, là thiếu tướng quân trẻ tuổi vừa lập được nhiều chiến công Biện Thành Tục.

Nghe đến đây, Bạch Hoành Thịnh lập tức sa sầm mặt: "Chẳng lẽ Biện Thành Tục đã đánh con ta? Bọn họ từ nhỏ đã chơi chung, rất thân thiết, sao có thể..."

Tống Dĩ Minh đáp: "Phụ thân không biết đó thôi, một năm trước, khi họ cùng học ở Quốc Tử Giám, đã xảy ra xung đột, Biện Thành Tục lúc đó đã cắt đứt quan hệ với đệ đệ rồi."

"Gì cơ?!" Bạch Hoành Thịnh vỗ bàn đứng dậy.

Tống Dĩ Minh cũng không rõ chuyện đó lắm, chỉ kể tiếp chuyện ba ngày trước: "Thế tử bảo Lê nhi và Biện Thành Tục đấu võ, nhưng Biện Thành Tục không nương tay, chỉ vài chiêu đã quăng Lê nhi xuống nước."

"Hắn to gan thật!" Bạch Hoành Thịnh gầm lên, "Trời lạnh thế này, hắn rõ ràng là muốn mạng con ta!"

Tống Dĩ Minh cúi đầu không nói.

Dù hắn ta và Bạch Chiêu Hoa không hợp nhau, nhưng trong chuyện này, Bạch Chiêu Hoa không chủ động gây hấn với thế tử và Biện Thành Tục, việc đá người bán hàng, cũng có nguyên nhân trước. Nhưng trong cái lạnh thấu xương, Biện Thành Tục lại ném y xuống hồ băng... Nếu không phải hắn ta cùng vài tùy tùng kịp nhảy xuống cứu người lên, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Biện Thành Tục lúc đó không hề có ý định cứu người.

Bạch Chiêu Hoa được kéo lên thì run rẩy không ngừng, y chỉ vào Biện Thành Tục chửi vài câu, lại sợ người khác cười nhạo, rất nhanh đã cứng cổ bỏ đi.

Về đến phủ Quốc Công, y sợ chuyện này truyền ra sẽ mất mặt, nên ra lệnh bọn họ không được nói ra.

Tống Dĩ Minh biết y lần này chịu khổ, sợ y bị cảm lạnh, đêm đó canh giữ trong viện của Bạch Chiêu Hoa, hôm sau thấy y khỏe mạnh mới rời đi. Ai ngờ ba ngày sau, vào đúng ngày sinh thần, y lại phát bệnh.

Bạch Hoành Thịnh lại không thấy kỳ lạ: "Lê nhi từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu thiệt thòi, đột nhiên chịu uất ức lớn thế này, lại nén không nói ra, nhất định sinh bệnh trong lòng!" Ông càng nghĩ càng tức giận: "Tên súc sinh Biện Thành Tục... ta tuyệt đối không để hắn yên!"

Nghe vậy, Tống Dĩ Minh vội nói: "Phụ thân không cần ra tay, chuyện này để con giải quyết, nhất định sẽ thay Lê nhi xả giận!"