Chương 1-1: Chết hết đi!!!

Ngày mười lăm tháng hai, trời xuân se lạnh.

Trong ngoài phủ Trần Quốc Công tràn đầy không khí vui mừng, hôm nay là sinh nhật mười bảy tuổi của đích tử Bạch Chiêu Hoa. Quà mừng của các quý tộc hoàng tộc gửi đến chất đầy mấy gian phòng, các thiếu gia thế gia trong kinh thành dù không thích y, cũng đành phải cắn răng mà đến.

Trong ngày vui mừng như thế này, đám nha hoàn và gã sai vặt trong viện của Bạch Chiêu Hoa lại lo lắng không thôi.

Hôm nay trời còn chưa sáng, các nha hoàn đã nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng, vào xem thì thấy thiếu gia bình thường kiêu ngạo không thôi, giờ lại đang ngồi bất động trên giường, hai hàng lông mi ướt đẫm, ngây ngốc mà rơi lệ.

Mọi người sợ hãi, vội vây quanh kiểm tra rồi hỏi han đủ kiểu nhưng thiếu gia cứ ngơ ngẩn không đáp lời, mà trên người y không có dấu hiệu sốt cũng như không có vết thương nào. Đại nha hoàn Ngọc Thư cảm thấy không ổn, lập tức gọi người đi tìm đại phu.

Vô cớ mà khóc, nếu là người khác, có lẽ mọi người sẽ nghĩ người ấy đã chịu uất ức gì đó, nhưng đây là Bạch Chiêu Hoa – nhi tử duy nhất của tể tướng hai triều Trần Quốc Công, và đích nữ của Thuận Nghị Hầu, có thể nói, y là người được hưởng ngàn sủng vạn ái.

Trong phủ trên dưới đều nâng niu y như ngọc ngà châu báu, làm sao có thể để y chịu một chút uất ức nào chứ?

Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng đã chật kín người, mấy đại phu thay nhau bắt mạch cho Bạch Chiêu Hoa, không ai dám lơ là.

Cuối cùng kết luận là: Không có bệnh, có lẽ bị ác mộng làm cho hoảng sợ thôi.

Đại phu đi rồi, Bạch Chiêu Hoa vẫn không nói một lời nào.

Mẫu thân Hạ Lan Thư gọi y, y cũng không đáp, toàn thân như mất hết hồn vía.

Tình cảnh này làm Hạ Lan Thư sợ hãi vô cùng, gần đây trong kinh thành thường truyền những câu chuyện ma quỷ khó phân biệt thật giả, như yêu quái hút tinh khí, ác quỷ ám hại...Mà lúc này, dáng vẻ của Bạch Chiêu Hoa giống hệt như sau khi trúng tà, bị rút hết hồn vía.

Trần Quốc Công Bạch Hoành Thịnh đã lên triều, Hạ Lan Thư ở sau bình phong hỏi đám gã sai vặt hôm qua thiếu gia đã đi đâu, tính cho người chạy đi mời thầy pháp đến trừ tà, gọi linh hồn nhỏ bé bị mất về.

Nhưng hôm qua Bạch Chiêu Hoa không đi đâu cả!

Hạ Lan Thư tức đến run người, nghĩ đám gã sai vặt này ngày thường quen thói nói dối giúp Bạch Chiêu Hoa, đến lúc này còn không chịu nói thật, lập tức nổi giận đùng đùng, bỗng dưng người trên giường nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, con không sao." Giọng nói khàn khàn, không có sức.

Hạ Lan Thư ngẩn ra, lập tức lao đến: "Ly Nhi, con làm mẫu thân sợ chết mất! Rốt cuộc là chuyện gì? Có ai ức hϊếp con không?"

Thiếu niên khàn giọng nói: "Ai không có mắt mà dám ức hϊếp con chứ? Chỉ là con gặp ác mộng, bị bóng đè thôi."

Hạ Lan Thư mơ hồ cảm thấy nhi tử trước mắt có chút lạ, đặc biệt là ánh mắt nhìn bà, lại mang vài phần bi thương lẫn nhẹ nhõm, cảm xúc mâu thuẫn này từ đôi mắt thiếu niên phản chiếu ra, có một loại đáng thương không nói nên lời.

Ý nghĩ này thoáng qua, bà an ủi: "Không sao là tốt rồi, đừng sợ, lát nữa mẫu thân sẽ mời vài đạo sĩ giỏi đến, để ác quỷ không dám vào giấc mơ của con nữa!"

Bạch Chiêu Hoa ậm ừ đáp.

Hạ Lan Thư thấy y vẫn như có tâm sự, chỉ nghĩ y sau khi tỉnh giấc quá mệt mỏi, lập tức đứng dậy nói: "Con nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay là sinh thần của con, mọi việc đều lấy con làm chủ, khách quý đến sẽ có người tiếp đãi."

Nói rồi quay sang đại nha hoàn Ngọc Thư: "Phải chăm sóc thiếu gia cẩn thận."

Sau khi Hạ Lan Thư rời đi, Bạch Chiêu Hoa lại nằm xuống giường.