Trí sĩ của Ôn thừa tướng mới vừa bẩm báo, nhà cũ của Ôn gia đã bị san bằng. Ôn Ngọc Chương cùng Tịch Chi gặp qua phụ thân mẫu thân, sau đó quyết định tự lập môn hộ, lập tức mua một tòa nhà ở ngoài thành, cũng không cần người hầu, một nhà ba người giống như những phu thê bình thường, ngày ngày sinh sống bình yên an ổn.
Ở cùng củi gạo dầu muối, tiểu công tử của Ôn gia và lão yêu quái thâm sơn đều phải hít khói bếp.
Ôn Ngọc Chương tẩy thủ tác canh thang*, Tịch Chi ngồi xổm ở kệ bếp nhóm lửa, bị sặc ho chảy nước mắt, hai người mặt mày xám xịt dán hai trán sát vào nhau cười rộ lên.
*Tẩy thủ tác canh thang: trích trong bài “Tân giá nương” của Vương Kiến, đại ý muốn nói Ôn Ngọc Chương giống như mới về làm dâu nhà chồng =))).Mỗi ngày chỉ làm chút việc nhà, khiến năm tháng trải qua nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Mưa thu triền miên, Ôn Ngọc Chương dậy sớm lại lười biếng vô cùng, cầm một quyển sách nằm trên giường sát mái hiên lật xem. Mưa rơi đánh vào cây chuối lách tách bên tai, Ôn Ngọc Chương nghe đến buồn ngủ. Y khép sách lại đang định thϊếp đi một chốc, liền nhìn thấy Tịch Chi che dù trở về.
Tịch Chi thu dù đặt ở cạnh cửa, trực tiếp đi tới, “Tại sao ngủ ở nơi này? Cẩn thận cảm lạnh.”
“Trong phòng ngạt lắm.” Ôn Ngọc Chương làm nũng oán giận một câu, giang tay cho Tịch Chi ôm y lên. Mới vừa nhắm mắt lại, đại xà liền hôn xuống, lưỡi xà êm ái cuốn lấy đầu lưỡi y. Trên người Tịch Chi còn mang theo hơi nước, lưỡi xà cũng lành lạnh. Ôn Ngọc Chương thoải mái cọ cọ trong l*иg ngực của hắn, sự oi bức của mùa thu đều đã quét đi sạch sành sanh.
Chỉ là miệng cùng miệng quấn lấy nhau mà thân thể Ôn Ngọc Chương đã mềm nhũn, ngón tay run rẩy nắm lấy vạt áo Tịch Chi, rầm rì muốn tướng công thao huyệt da^ʍ của y.
Ôn Ngọc Chương chỉ khoác hờ lên một kiện trường sam màu trắng, bên dưới trường sam chỉ có một cái tiết khố. Bàn tay dâʍ ɖu͙© của Tịch Chi nhanh chóng cởi tiết khố rồi nhào nặn cái mông to của Ôn Ngọc Chương. Nước ấm áp từ bên trong khe thịt chảy xuống hậu huyệt y, Ôn Ngọc Chương liền nhấc lên cái mông để ngón tay Tịch Chi thuận tiện sờ huyệt. Cái mông to mềm mại trắng như tuyết bị Tịch Chi vò thành đủ loại hình dáng.
Trên người Ôn Ngọc Chương còn mặc bộ trường sam giống như thư sinh, nhưng động tác hạ eo chổng mông lại cực kỳ dâʍ đãиɠ. Y đang muốn nằm nhoài dưới khố Tịch Chi khẩu giao cho hắn, Tịch Chi bỗng nhiên nắm cằm y, dường như có chút tiếc nuối, biểu tình lão yêu quái có chút ngượng ngùng, “Ngọc Chương, ta muốn dùng cái kia.”
“Cái nào?” Ôn Ngọc Chương suy nghĩ một chút: “Vòng mắt cừu* sao?”
*Một loại sεメtoy, có thể search trên gg nhé, được ưa chuộng từ cổ đại đến hiện đại ngày nay luôn =))).Dù sao cũng chỉ là loài thú đề thương tựu can*, nếu Ôn Ngọc Chương không dạy, Tịch Chi rất ít khi nghĩ đến việc sử dụng da^ʍ cụ, nhưng một khi hắn học xong, nhất định phải chơi chán rồi mới chịu thay đổi cái khác.
*提枪就干: mình không biết để nguyên, ai biết giúp mình với nhé:((.Tịch Chi gật đầu.
“Để em nhớ xem để ở đâu.” Ôn Ngọc Chương đang khổ não, Tịch Chi liền sờ sờ rồi móc ra một cái hộp gỗ từ trong tay áo đặt vào tay Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương: “…”
Đã hóa rồng, tính cách lão già này vẫn còn muộn tao như thế.
Sau khi mở hộp gỗ ra, bên trong quả nhiên là vòng mắt cừu. Ôn Ngọc Chương trước tiên nằm sấp xuống thả dương v*t Tịch Chi ra, dùng miệng hầu hạ một hồi, đem thịt trụ liếʍ đầy thủy quang.
Ôn Ngọc Chương nằm nhoài trên giường mềm ăn dương v*t đại xà, cái mông to nhổng lên thật cao, lay động trước mắt Tịch Chi. Tịch Chi xốc lên vạt áo chất đống ở eo y, mông thịt đầy đặn liền run rẩy. Cảm giác được ánh mắt dò xét của nam nhân, hai miệng huyệt da^ʍ khép mở phun ra nước. Hậu huyệt đêm qua vừa bị thao mạnh mẽ còn có chút sưng, một vòng mị thịt ngoài miệng huyệt bị lật lên, lộ ra thủy quang đỏ au. Hai mép thịt hoa huy*t nộn nộn mà che giấu nhụy hoa, Tịch Chi lấy ngón tay vạch ra khe thịt, âʍ ɦộ ấm áp lập tức quấn lấy, d*m thủy dính nhớp trên ngón tay đại xà.
Tịch Chi rút ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt mông Ôn Ngọc Chương. Mông thịt phì nộn nảy nảy trong lòng bàn tay hắn, tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong huyệt bị đè ép, phun ra cỗ lớn d*m thủy.
“A… Dùng sức, tướng công đánh mông Chương Nhi, nha…” Hai mắt Ôn Ngọc Chương mơ hồ mà mυ"ŧ vào qυყ đầυ của Tịch Chi, cái mông nhổng càng cao hơn, đưa tới tay Tịch Chi để cho hắn dùng sức đánh chính mình.
Tịch Chi lắc đầu: “Sẽ đánh hỏng.”
Vừa nói vừa xoa xoa cái mông đã bị hắn đánh hồng lên, hắn biết nội tâm Ôn Ngọc Chương yêu thích thô bạo một chút. Ôn Ngọc Chương cầu xin đã lâu, Tịch Chi mới dùng lực đánh mấy lần.
So với vòng eo, cái mông đã bị đánh sưng to rất nhiều. Ôn Ngọc Chương sảng khoái không ngừng lãng gọi, cuối cùng đưa vòng mắt cừu cho Tịch Chi đeoo lên qυყ đầυ.Lông đen thô cưng chỉ cần chạm liền đâm vào tay, bây giờ đã đâm vào trong miệng huyệt mềm mại, vô cùng giày vò người khác. Ôn Ngọc Chương lại càng yêu thích bị hung mãnh xâm phạm, ngược lại Tịch Chi thích giày vò y một cách tinh tế. Ôn Ngọc Chương ngồi thẳng lên, vạt trường sam rơi xuống dưới, che trên cái mông ẩm ướt.
Mưa thu dần dần nặng hạt, giọt mưa tích trữ trên lá chuối tây, tinh tế cọ rửa rồi theo phiến lá rơi xuống đất.
Ôn Ngọc Chương dựa vào trên giường, sau lưng là một bụi chuối tây trong vắt phản chiếu một mảng xanh biếc dịu dàng, càng tô điểm cho da thịt trắng như đọng tuyết của Ôn Ngọc Chương. Y đẩy ra hai chân của chính mình, giữa hai chân đã sớm ẩm ướt triệt để, hai mép thịt bên dưới ngọc hành hơi khép mở, lộ ra khe thịt hồng nhạt. Tầng tầng lớp lớp da thịt nhăn nheo dính nước trong suốt, giống như nhụy hoa đang chờ người đến hái.
“Tướng công… Tiến vào đây.” Ôn Ngọc Chương thô bạo mà vò mở hai mép thịt, ngón tay cắm vào cho Tịch Chi xem nước tràn đầy bên trong. Nhưng một ngày chưa ăn qua côn th*t, nhụy hoa âm đ*o lại khôi phục thành thịt non mềm mại hồng nhạt, khát khao mà nuốt ngón tay Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi kéo ngón tay đang cắm bên trong huyệt của Ôn Ngọc Chương ngậm vào miệng liếʍ láp, ánh mắt lại vững vàng nhìn chằm chằm non huyệt Ôn Ngọc Chương. Vừa nãy hắn tận lực nhẫn nhịn không thao nơi này, chính là vì để đến thời điểm đeo vòng mắt cừu vào sẽ càng thêm kí©h thí©ɧ hơn.
Hắn đè thấp thân thể, đem dương v*t dưới khố nhắm ngay miệng huyệt Ôn Ngọc Chương chậm rãi ấn xuống. âm đ*o mυ"ŧ vào qυყ đầυ càng nhiều, Ôn Ngọc Chương theo bản năng mà co rút lại âm đ*o. côn th*t mang theo vòng mắt cừu chậm rãi trượt vào bên trong khe thịt, lông đen thô cứng lít nha lít nhít mà đâm vào âm đ*o và hạt đậu.
Ôn Ngọc Chương khẽ vùng vẫy, “Thanh Quy a… Nhanh một chút, nha nha ngứa…”
“Nhanh quá sẽ làm em bị thương.” Ngón tay Tịch Chi vững vàng nắm vòng eo của y. dương v*t tiến vào càng sâu, vòng mắt cừu xẹt qua thịt mềm, kɧoáı ©ảʍ cọ quét nổ tung dưới thân. Ôn Ngọc Chương càng giãy dụa, côn th*t lay động càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ lại càng mãnh liệt.
Tịch Chi không thể không dừng lại xoa cái mông Ôn Ngọc Chương, động viên y: “Ngoan, Ngọc Chương đừng nhúc nhích, ta làm chậm rãi.”
“Tướng công nha, thật là thoải mái…” Tịch Chi dừng lại, Ôn Ngọc Chương trái lại uốn éo cái mông nghênh đón ăn dương v*t hắn.
Bàn tay Tịch Chi nắm thật chặt cái mông của y, bắt đầu nhợt nhạt ra vào non bức. Mỗi lần chỉ có phân nửa côn th*t tiến vào, lúc đi ra lại mài miệng huyệt khá lâu. Vòng mắt cừu thô cứng xẹt qua xẹt lại hoa huy*t, làm vòng thịt mềm kia vừa đau vừa ngứa. Ôn Ngọc Chương sảng khoái khóc lên, vẫn luôn kêu tướng công thao sâu một chút.
d*m thủy làm ướt đẫm quần áo dưới mông Ôn Ngọc Chương, càng không nói đến bên trong huyệt. Nước ấm áp không ngừng chảy ra từ da^ʍ huyệt y, trong âm đ*o ẩm nhuyễn cũng ngập nước, ngâm dương v*t Tịch Chi đến cương lớn hơn một vòng.
Nửa người trên còn mặc trường sam rất nghiêm chỉnh, nửa người dưới lại để mông trần ăn dương v*t nam nhân. Tương phản mãnh liệt mang đến gấp đôi kɧoáı ©ảʍ, rất nhanh Ôn Ngọc Chương đã rít gào đạt triều thổi, ngọc hành cứng rồi hồi lâu cũng bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn.
Ôn Ngọc Chương thất thần nằm trên giường mềm, nhìn Tịch Chi rút ra dương v*t, nước trong huyệt liền tí tách tí tách mà tuôn ra, hòa vào tiếng mưa rơi ngoài hiên càng thêm da^ʍ lãng.
âm đ*o đạt triều thổi càng lúc càng ngứa ngáy, vừa nãy dương v*t Tịch Chi cũng không có chân chính tiến vào bên trong, mài hạt đậu và khe thịt sung huyết sưng tấy cũng chỉ càng thêm ngứa.
“Còn chịu nổi không?” Tịch Chi cúi đầu vén lên tóc đã thấm ướt mồ hôi của Ôn Ngọc Chương, một bên trêu ghẹo hỏi.
Ngón tay Ôn Ngọc Chương lung tung xoa bóp hoa huy*t của chính mình, cắn môi nhìn đến dương v*t dưới khố Tịch Chi. Qυყ đầυ phía dưới đeo lên vòng mắt cừu cao cấp vẫn còn óng ánh nước.
Biết Tịch Chi không chịu dùng sức, Ôn Ngọc Chương buông ra hai mép thịt của chính mình, ngửa đầu nói: “Chàng nằm xuống, em tự mình động.”
“Được.” Tịch Chi cười rộ lên, quả thực nằm xuống, ôm Ôn Ngọc Chương để cho y khóa ngồi ở trên người mình.
Hai huyệt da^ʍ của Ôn Ngọc Chương lầy lội, y thử mấy lần, qυყ đầυ đều từ khe thịt trượt ra bên cạnh, nước ấm áp tí tách mà nhiễu trên dương v*t của Tịch Chi. Ôn Ngọc Chương cau mày, bên trong càng ngày càng ngứa, đơn giản lấy vạt áo chính mình cọ sát miệng huyệt trước.
Vải vóc thô ráp ma sát khe thịt, hạt đậu sưng lên cũng bị cọ sát, nước bên trong lại chảy ra càng nhiều. Cứ như vậy, khe thịt càng không ăn được dương v*t.
Tịch Chi dù bận vẫn ung dung mà mở ra vạt áo Ôn Ngọc Chương, bên trong y không có mặc yếm, hai vυ" căng tròn mềm mại nhảy ra ngoài. Tịch Chi xoa đầu núm thịt của y, huyệt lại ra càng nhiều nước, khiến Ôn Ngọc Chương cưỡi dương v*t càng khó hơn.
Rất hiếm khi nhìn thấy Ôn Ngọc Chương bị khi dễ, Tịch Chi đương nhiên không vội giúp y.
Ôn Ngọc Chương giận dỗi: “Chàng đừng làm loạn thêm.” Nói rồi nâng tay ngắt xuống một đóa hoa chuối màu đỏ. Trên cánh hoa còn dính nước mưa, Ôn Ngọc Chương liền nhét nó vào trong miệng huyệt chính mình, d*m thủy liền bị chặn lại.
Y hơi cúi người, để cho Tịch Chi càng thuận tiện nghịch vυ" y, sau đó nhắm ngay dương v*t Tịch Chi mà ngồi xuống. Đỉnh qυყ đầυ đẩy cánh hoa mềm mại lạnh lẽo trượt sâu vào trong âm đ*o, vòng mắt cừu cũng đồng thời đi vào. Huyệt thịt mềm mại đâu chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này, từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ hung mãnh ập đến. Ôn Ngọc Chương ngửa đầu vừa khóc vừa rên, sảng khoái muốn ngất đi.
Thích ứng chốc lát, Ôn Ngọc Chương ngồi xổm dưới khố Tịch Chi, bắt đầu đung đưa lên xuống, dùng hoa huy*t vuốt ve dương v*t của hắn.
Vòng mắt cừu tiến vào càng sâu, mị thịt bên trong so với miệng huyệt càng mẫn cảm mềm mại, bị cọ sát không ngừng run rẩy, lại không nỡ buông ra dương v*t của nam nhân, lạnh run mà mυ"ŧ vào qυყ đầυ của Tịch Chi.
Khe thịt càng ngày càng chặt, Ôn Ngọc Chương nhờ trọng lượng mà ăn côn th*t Tịch Chi sâu vào, cánh hoa bị đâm loạn chen bên trong miệng tử ©υиɠ. Cánh hoa bị thao vừa mềm vừa nóng cùng đại dương v*t tuyệt nhiên bất đồng xúc cảm, nhưng đều mang tới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như nhau.
Không ngừng luật động lên xuống, cánh hoa rốt cuộc bị đâm vào trong miệng tử ©υиɠ. Ôn Ngọc Chương cũng dần dần không còn khí lực, động càng lúc càng chậm, nhưng lại càng ngứa hơn.
Đặc điểm của vòng mắt cừu chính là không cần sâu và chậm rãi, làm Ôn Ngọc Chương ma xui quỷ khiến động chậm lại càng đạt triều thổi không ngừng, cổ họng cũng gọi khàn.
Tịch Chi hưởng thụ Ôn Ngọc Chương chủ động hầu hạ, bàn tay vẫn luôn đùa bỡn hai vυ" của y. Hai vυ" mềm mại trắng như tuyết đều in dấu tay, màu sữa trắng đυ.c đâu đâu cũng có.
“Tướng công…” Ôn Ngọc Chương nằm nhoài trong l*иg ngực Tịch Chi, thấp giọng làm nũng: “Chương Nhi không có sức, nha… Muốn tướng công nhúc nhích.”
Y đè ép hai vυ" của chính mình nâng lên trước mặt Tịch Chi, giọng nói càng câu dẫn: “Sữa tươi chảy ra rồi… Đều cho tướng công uống.”
Tịch Chi không có biện pháp nào từ chối y, không thể làm gì khác hơn là để Ôn Ngọc Chương cẩn thận nằm nhoài trên người mình, hai tay nắm chặt bắp đùi rung động. Động nhanh hơn, vòng mắt cừu nhanh chóng ma sát bên trong huyệt, bên trong lại bắt đầu sưng lên lần nữa. Ôn Ngọc Chương đau không chịu được, rầm rì mà khóc.
“Được được, sẽ chậm một chút.”
Từ khi thành tiểu nương tử của lão yêu quái, Ôn công tử trở nên yếu ớt không ít.
Tịch Chi gỡ xuống vòng mắt cừu, dương v*t ra vào liền thuận tiện. Ôn Ngọc Chương ôm cổ hắn nhấp nhô lên xuống, sảng khoái đến trắng dã hai mắt, đầu lưỡi vô thức duỗi ra bên ngoài. Tịch Chi quấn lấy lưỡi y mυ"ŧ vào, động tác nhanh dần, cũng nhiều lần làm đến miệng tự cung. Ra vào gần trăm lần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm mới tưới vào miệng tử ©υиɠ của Ôn Ngọc Chương.