Vừa lúc thịnh thế, đế đô xa hoa lãng phí dần thành thói quen, người có tiền một chút đi ra đường liền thích phô bày xe ngựa tinh xảo mà tao nhã. Trong số đó, xe ngựa của Ôn thừa tướng tự nhiên nổi bật.
Bên ngoài xe phủ một lớp tơ lụa hoa lệ tuyệt đẹp, cả tấm lụa mỏng che đậy bên ngoài cũng làm từ tơ lụa thượng hạng thêu cảnh sơn thủy cùng chim muông.
Lúc này tơ lụa không biết bị Tịch Chi quăng đến nơi nào, xe ngựa chỉ còn dư lại vải tuyn. Vì hắn dùng phép che mắt, người bên ngoài cũng không thể thấy bọn họ, thế nhưng bên trong nhìn ra bên ngoài vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt của Ôn Ngọc Chương bị yếm che lại, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên người yêu quái nửa người nửa xà, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy cái mông mập nhuyễn bị đè ép biến hình còn cắn côn th*t to dài.
Xe ngựa chầm chậm đi, xóc nảy thân thể Ôn Ngọc Chương lung lay trên dưới vuốt dương v*t nam nhân, mị thịt ướt nhẹp mềm nhũn quấn lấy côn th*t mυ"ŧ vào. Đuôi xà dưới mông vừa ẩm ướt vừa trơn trợt, hai chân Ôn Ngọc Chương gần như không gác được, không thể làm gì khác hơn là giơ cao gác trên rào chắn trong xe ngựa.
Đã như thế, thịt huyệt dâʍ đãиɠ bị một đôi xà hành thao làm đỏ tươi đang đối diện người đi đường. Dương quang rơi trên khe thịt ẩm nhuyễn, có khác biệt với sự ấm áp của dương v*t đại xà, trái lại khiến Ôn Ngọc Chương càng cảm thấy chính mình phóng đãng da^ʍ tiện, biết rõ sẽ không có người nhìn thấy, nhưng vẫn theo bản năng mà rúc vào trong l*иg ngực đại xà.
Dương quang xuyên qua vải tuyn rơi trên người Ôn Ngọc Chương, da thịt trong suốt trắng như tuyết dưới dương quang dường như phát ra ánh sáng. Vì tình triều cuồn cuộn, da thịt trắng ngần biến thành hồng phấn. Y ngồi ở trên đuôi xà theo đại xà rung động chập trùng, miệng lại lãng gọi không ngừng.
Đặc biệt là một đôi núʍ ѵú no đủ, mềm mại nhẵn nhụi mà nảy trước gió, vải tuyn thêu hoa tú cầu ánh lên núʍ ѵú như là thủy mặc đan thanh* l*иg hoa ảnh. Dáng dấp hoa ảnh yểu điệu, môi Tịch Chi theo hoa ảnh rơi trên đỉnh tuyết, hoa ảnh dần dần nở ra từng đoá từng đoá ửng đỏ.
*Thủy mặc đan thanh: tranh được vẽ bằng mực nước hay còn gọi là mực tàu trên giấy xuyên chỉ hoặc lụa.Đợi khi đỉnh tuyết nở đầy hoa, đại xà rốt cuộc hài lòng ngậm vào hồng châu trên đỉnh. Hồng châu lạnh run bị quấn bên trong môi lưỡi đại xà, lãnh đạm quá lâu không dễ dàng phun ra sữa tươi.
Eo Ôn Ngọc Chương cong lùi về sau, muốn né tránh môi lưỡi trêu chọc. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến toàn thân Ôn Ngọc Chương co giật triều thổi không ngừng, nước mắt cũng đã làm ướt cái yếm.
Tịch Chi vững vàng ôm lấy cái mông của y đặt trên dương v*t chính mình, một cái tay khác nắm vυ" to nhào nặn xoa nắn. Thời điểm Ôn Ngọc Chương lay động cao trào, vυ" cũng phun ra cỗ sữa lớn. Mùi vị thơm ngọt quen thuộc tràn vào miệng, đại xà thỏa mãn híp mắt, bắt đầu há lớn miệng uống sữa.
Đến cùng vẫn còn giữ thú tính, thời điểm đại xà uống sữa cực kỳ bá đạo. Bởi vì xe ngựa lay động, vυ" to cũng không ngừng lay động theo, một tay Tịch Chi ôm lấy hai vυ" ép chung một chỗ, vững vàng nắm bắt đầu đồng thời ăn hai cái núʍ ѵú.
Núʍ ѵú thịt của Ôn Ngọc Chương mềm mại bóng loáng, cũng quá mức căng tròn. Núʍ ѵú vừa hồng vừa lớn khiến đại xà ăn có chút gian nan, hắn liền dùng ngón tay sít sao nắm một cái núʍ ѵú, lại đi ăn một núm khác, đã vậy bàn tay cũng không thành thật, nắn núm thịt tạo thành các loại hình dáng.
Nhưng mà cách thời gian dài như vậy không có thông lỗ vυ", cường độ Tịch Chi hút vừa chậm vừa nhanh, Ôn Ngọc Chương đã đau đến không chịu nổi, lúc này cũng không lo bên ngoài có người đi đường mà khóc lóc cầu Tịch Chi nhẹ một chút.
“Đau quá… A a, tướng công đừng cắn, đừng nhéo mà…” Ôn Ngọc Chương giãy dụa khiến cái yếm che mắt rớt xuống. Bỗng nhiên nhìn thấy người đi đường chen chúc cách một tấm lụa mỏng, Ôn Ngọc Chương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, khóe mắt còn mang theo giọt nước mắt, cả người đều sững sờ, đang khóc cũng không nhớ rõ.
Rốt cuộc hút xong một cái vυ", Tịch Chi ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng Ôn Ngọc Chương như vậy liền không nhịn được cười rộ lên, ôm eo y hiếm thấy dỗ y một câu: “Đừng sợ, không ai nhìn thấy em.”
Ôn Ngọc Chương vốn cũng không là kẻ nhát gan ngượng ngùng, nghe vậy hơi cúi đầu, tận lực không nhìn đến người xung quanh. Y che lại núʍ ѵú bị Tịch Chi ăn, có chút giận hờn nói: “Em đã bảo chàng nhẹ một chút, đau quá.”
Ngón tay của y trắng nõn thon dài, lúc này ôm lấy núm thịt đỏ au bị đại xà đùa bỡn, màu sắc vô cùng trái ngược càng cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ. Tịch Chi liếʍ liếʍ môi, khàn khàn nói: “Một lát nữa ta nhất định sẽ nhẹ nhàng.”
Cũng không chờ Ôn Ngọc Chương trả lời, nắm tay y chạm đến một cái vυ" khác. Ngón tay dài nhỏ xinh như nhân bánh chạm vào núm thịt trơn mềm, Tịch Chi cúi đầu đem đầu ngón tay Ôn Ngọc Chương cùng núʍ ѵú đồng thời ngậm vào miệng.
“A, sẽ té mất…” Ôn Ngọc Chương kinh ngạc thốt lên một tiếng, cảm giác được động tác đại xà quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều, cũng không muốn rút tay ra.
Như vậy Ôn Ngọc Chương chỉ còn lại một tay cầm lấy rào chắn trong xe ngựa. Đại xà vốn đang không ngừng thao da^ʍ huyệt của y, trên đuôi xà dính đầy tao thủy của y, trên đùi trên mông Ôn Ngọc Chương cũng đều là niêm dịch, ngồi đã bất ổn, bây giờ lại thiếu đi một tay chống đỡ, mỗi lúc Tịch Chi thao, Ôn Ngọc Chương lại muốn tụt xuống một chút.
Sợ hãi bị té xuống khiến Ôn Ngọc Chương không thể không dựa vào cổ chân quấn lấy rào chắn. Thời điểm dương v*t lớn như vậy đi vào, Ôn Ngọc Chương thả lỏng eo ngồi ở trên dương v*t đại xà vuốt ve dương v*t của hắn. Song lúc đại xà rút ra dương v*t, Ôn Ngọc Chương không còn chống đỡ không thể làm gì khác hơn là dùng chân quấn lấy rào chắn kéo thân mình lên, dương v*t vẫn chưa hoàn toàn rút ra phốc một tiếng lại tiến vào trong huyệt y, giống như là y đang chủ động hầu hạ lão yêu quái.
Đương nhiên Tịch Chi đang sung sướиɠ không thèm quan tâm y, chỉ hết sức chuyên chú mà ăn cái vυ". Cũng không quá mấy chục lần, Ôn Ngọc Chương đã không còn khí lực, cặp chân dài run rẩy mà treo móc bên người, cái mông căng mẩy trắng như tuyết đã bị đuôi xà đánh sưng lên.
“Té… Té xuống…” Hai mắt Ôn Ngọc Chương trắng dã, thân thể mềm thành một bãi nước, mềm nhũn rơi xuống, khiến hơn nửa dương v*t Tịch Chi bị rơi ra.
Tịch Chi vội vàng ôm hắn, Ôn Ngọc Chương đưa cánh tay nắm lấy đồ vật có thể với tới, không ngờ cách vải tuyn ngoài xe ngựa dường như là nắm được lá cờ của một tửu quán ven đường, sau đó liền nghe tửu đồng bên dưới chống nạnh mắng: “Ai đυ.ng đến lá cờ của tửu quán ta làm cái gì chứ!”
Ôn Ngọc Chương lập tức thu cánh tay về, đáng thương núp ở trong l*иg ngực Tịch Chi, thân thể phấn nộn vô cùng căng thẳng, sau đó hai huyệt co rút cắn chặt dương v*t đại xà bắt đầu triều thổi.
Lần này cao trào vô cùng kịch liệt hung mãnh, toàn thân Ôn Ngọc Chương run rẩy tứ chi co giật mà ngã vào trong l*иg ngực Tịch Chi, từng luồng từng luồng d*m thủy phun ra ngoài, da^ʍ vị tràn ngập trong xe ngựa.
Mà lá cờ của tửu quán ven đường có một mảnh vết tích bị lòng bàn tay Ôn Ngọc Chương chảy mồ hôi làm ướt.
Đoan ngọ gần tới, hôm nay khí trời rất tốt, người trên phố đông bất thường, tiếng rao bán cùng tiếng của những tiểu hài tử đùa giỡn huyên náo dọc đường. Đám người chen chúc bao quanh bốn phía xe ngựa của phủ Thừa tướng.
Ôn đại nhân không biết thẹn với trời đất rốt cuộc cũng có lúc không dám đối mặt, biểu tình không thay đổi chôn ở l*иg ngực Tịch Chi, bắt đầu nghi vấn chính mình vì Tịch Chi mà cố ý dung túng hắn đúng là không ổn.
Tịch Chi vốn có dùng phép che mắt, Ôn Ngọc Chương mới thong dong như vậy, lúc này mới phát hiện Ôn đại nhân này càng căng thẳng sẽ càng không muốn biểu lộ ra mặt. Hắn có ý định đùa Ôn Ngọc Chương, làm sao sẽ dễ dàng buông tha. Đại xà ôm đại mỹ nhân sờ eo sờ mông, mỹ nhân thở hồng hộc, yêu kiều rên mấy tiếng, hắn liền xoay Ôn Ngọc Chương lại rồi từ phía sau ôm y, còn vén vải tuyn lên —— núʍ ѵú non mềm, eo thon kiều diễm, da^ʍ huyệt giữa hai đùi không ngừng mấp máy mở ra, cắn nuốt dương v*t đang sung huyết, d*m thủy chảy xuống ướt nhẹp mông lớn, đối diện phố xá náo nhiệt không sót một cái gì.
“Thanh Quy…”
Ôn Ngọc Chương kiên cường chống đỡ mở mắt ra, giọng nói như là đang run rẩy.
“Xuỵt.” Đuôi Tịch Chi biến thành hai chân, chỉ để lại một cái dương v*t, ôm Ôn Ngọc Chương ngồi ở trong l*иg ngực của mình. Hắn một bên mò vυ" y, một bên dọc theo bắp đùi của y mò tới nơi riêng tư, kéo lên hạt đậu xoa bóp.
Ôn Ngọc Chương ngồi thẳng tắp, chỉ trong chốc lát, khe thịt giữa hai đùi truyền ra phốc phốc tiếng nước, mật hoa dọc theo khe mông trượt xuống tích trên đất. Vυ" Ôn Ngọc Chương cũng đã lần thứ hai phun ra sữa tươi, bị ngón tay Tịch Chi quét đi đưa đến môi của hắn.
Ở phía sau xe có một tiểu hài tử chơi đùa không cẩn thận đυ.ng vào vách xe, xe ngựa hơi dừng lại một chút, Ôn Ngọc Chương trượt chân nằm trong l*иg ngực Tịch Chi. May là xe ngựa đi chậm, tiểu hài tử xoay người đánh tên vừa nãy đuổi bắt hắn, cãi nhau vô cùng thú vị.
Có một nữ hài tử vỗ tay cười to: “Các ngươi đừng ồn ào, đây là xe ngựa của Ôn thừa tướng.”
“Đúng rồi, ta nhớ có hoa tú cầu in phía trên kia!”
“Đừng đánh, đυ.ng phải thừa tướng về nhà sẽ bị mắng.”
Mấy tiểu hài tử cười đùa rồi chạy đi xa.
Thần sắc Ôn Ngọc Chương có chút không đúng, tình hình bên trong luôn luôn thuận theo đại xà, dù nỗ lực nhưng thân thể vẫn căng thẳng, theo bản năng chống cự.
Lão yêu quái này đã sắp lười biếng thành một lão già, đương nhiên cũng không vội vã. Ôn Ngọc Chương làm việc chưa bao giờ cấm kỵ hắn, Tịch Chi từ trước đã vô tâm, nhưng so với nhiều người khác cũng hiểu rõ y hơn. Hắn ghé vào tai Ôn Ngọc Chương, thấp giọng nói: “Ôn đại nhân, không muốn nhìn thịnh thế do một tay em bồi dưỡng sao? Em xem, có thân em là trời yên biển lặng.”
Ôn Ngọc Chương cụp mắt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Chàng cũng không sợ thánh hiền từ cổ chí kim tức giận mà sống lại hay sao?”
Đại xà phơi nắng: “Quản bọn họ làm gì.” Nói rồi dùng dương v*t tách ra hai mông Ôn Ngọc Chương, mông thịt đầy đặn non mềm bị cự vật chèn ép xâm lấn. Thân thể Ôn Ngọc Chương hoàn toàn thanh tĩnh lại, mềm mại mà dựa vào l*иg ngực đại xà dùng da^ʍ huyệt nuốt vào côn th*t của Tịch Chi.
“Động động… Tướng công, phía trước cũng muốn… A…” Ôn Ngọc Chương đỡ rào chắn nâng lên cái mông đón ý Tịch Chi thao làm. Có lẽ thân thể ăn quen hai cái dương v*t nên không thể thỏa mãn như vậy, Ôn Ngọc Chương cắn môi quay đầu nhìn lại Tịch Chi, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước lấp lánh.
Đại xà cúi đầu ngậm môi Ôn Ngọc Chương, một bên lôi kéo ngón tay của y đặt trên hai mép thịt. Ôn Ngọc Chương bị hôn mơ mơ màng màng, mυ"ŧ lưỡi đại xà nói: “Quá nhỏ…”
“Còn có ta đây.” Tịch Chi thấp giọng nỉ non, cùng ngón tay Ôn Ngọc Chương đồng thời cắm vào bên trong khe thịt ngọc ngà. Bên trong khe thịt bị bốn ngón tay nhét đầy, vách thịt bị mấy ngón tay bất đồng khí lực xoa nắn, d*m thủy róc rách trào ra xối xuống tay của hai người.
Đối diện với đám người chen vai thích cánh*, Ôn thừa tướng mở lớn hai chân bị nam nhân thao huyệt. Dương quang sáng rực chiếu trên người y, mồ hôi d*m thủy thoa khắp thân thể đẫy đà, hai vυ" trước ngực như tuyết trong gió, hậu huyệt đỏ tươi bị dương v*t thô to nhanh chóng rút ra cắm vào, mà hoa huy*t bên dưới còn bị ngón tay của chính mình gian thao.
*Chen vai thích cánh: đua sức với nhau để cùng làm việc gì.Đoàn người xa dần, xe ngựa chạy đi, tốc độ thao làm của Tịch Chi cũng càng lúc càng nhanh. Ôn Ngọc Chương ngước cổ rít gào, ngón tay mò huyệt vô lực tuột ra buông thả bên người.
Sau đó không lâu, đại xà rốt cuộc bắn ra, kéo theo Ôn Ngọc Chương bắt đầu triều thổi.
Xe ngựa nhanh chóng lướt qua tiểu cô nương bán hoa bên ven đường, một luồng nước vừa vặn phun vào rổ tú cầu, như là giọt sương nhiễu xuống cánh hoa.
Một lát sau, xe ngựa chạy như bay ngừng lại, một vị huyền y nam tử từ trên xe bước xuống, mua đi hoa tú cầu của tiểu cô nương.
✰✰✰
Tác giả có lời: Chương sau tiểu xà sẽ ra sân.
Giải thích một chút, không phải ngược mãi, nhưng không trải qua một chuyện, đại xà mãi mãi cũng không hiểu tình cảm.