Ầm ầm
Đây là một tòa lâu đài hắc ám đủ để xưng là ma vương lâu đài nếu ở kỳ huyễn thế giới.
Xung quanh bao trùm một bầu không khí u ám và kinh dị.
Bầu trời âm u cộng thêm thỉnh thoảng thổi qua gió lạnh càng tô điểm cho nơi đây.
Bên trong đại sảnh
Vô số ấu nữ và thiếu nữ đang đứng run rẩy, lớn nhất cũng chỉ tầm 18 tuổi nhỏ nhất thậm chí chỉ có trên dưới 10 tuổi.
Tựa như sắp hiến tế cừu non các vu nữ bị chính bọn họ thế lực hiến tế cho hung ác và tàn bạo nhất ma vương để thỏa mãn cơn đói khát.
Một số thậm chí vẫn chưa ý thức được vận mệnh bi thảm của bản thân sắp tới, một số vu nữ nhận thức được vận mệnh đang cố gắng kìm nén nước mắt để không chọc giận con sói đang ngủ say.
Phần lớn vu nữ còn lại đang run rẩy sợ hãi không biết làm sao, ở một góc khác có một vị ma nữ tuy sắc mặt cũng hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng so với những nữ hài còn lại ở đây nàng ngược lại trấn tĩnh hơn rất nhiều.
Nhân tiện nhắc lên, ma nữ và vu nữ đều có cùng nguồn gốc cách gọi sẽ khác nhau tùy đất nước.
“Haiz, không biết có bao nhiêu người có thể trụ qua được nghi thức này đây.”
Ấu nữ tóc bạc than thở trước vận mệnh của bọn họ hiện tại, nghi thức càng lớn thì đại giới sẽ càng lớn, đây là quy luật từ xưa đến nay.
Huống chi là triệu hoán dị thần loại này vị cách lớn nghi thức, thế lực sau lưng bọn họ có thể nói là xem bọn hắn như người chết khi đưa đến đây.
Ấu nữ tên là Liliana Kranjcar với mái tóc bạc và đôi mắt lam, là ma nữ thuộc hội Bronze-Black Cross, 12 tuổi đã nhận được phong tước kỵ sĩ, có thể nói là thiên tài trong cùng thế hệ đồng thời ông nội là người đứng đầu Bronze-Black Cross, điển hình nhân vật chính mô bản trong phim kịch tập hợp thân phận, thiên phú, tiền tài và dung mạo đều cao vô cùng ấu nữ.
Nhưng như vậy thì sao, đối với thống trị thế giới này thí thần giả quá yếu ớt, chỉ là một mệnh lệnh của vị đại nhân đó mà tất cả thuần khiết vu nữ hiện tại bất kể thân phận như thế nào đều chỉ là tế phẩm để thực hiện cuộc đi săn.
Liliana chán nản thầm nghĩ.
“Sao vậy Liliana-san”
Bên cạnh tóc màu hạt dẻ ấu nữ âm thanh lo lắng vang lên.
Mariya Yuri, Nhật Bản một trong những vị vu nữ được History Compilation Committee(Ủy ban biên soạn lịch sử) lựa chọn để tham gia nghi thức.
Yuri nhìn vị này mới quen bằng hữu trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, đối với vị này có cùng cảnh ngộ nhưng tính cách càng kiên cường hơn bằng hữu, nàng tương đối lo lắng tình trạng của đối phương.
“Không có gì, chỉ là hơi căng thẳng thôi không có gì đáng lo.”
Liliana nhìn trước mắt vị này bằng hữu mới dáng vẻ lo lắng nhịn không được trấn an đối phương, đối với Mariya Yuri vị này hiền lành và nhút nhát ấu nữ nàng lo lắng đối phương hơn so với chính mình.
Đối với chính mình ma nữ thiên phú nàng tương đối tự tin, ngược lại Mariya Yuri nàng lo lắng tư chất đối phương không chịu được nghi thức này.
Phải biết là tư chất càng mạnh thì càng kế thừa nhiều sức mạnh từ nguồn gốc huyết mạch là Thần Tổ, linh thị và chú thuật thiên phú trong đó linh thị là yếu tố quan trọng nhất.
Linh thị là năng lực được giới ma thuật coi trọng nhất một trong, bao gồm nhìn thấu, kết nối U Thế, tiên tri,.....các loại năng lực, nhưng cũng vì thế thường bị các vị thí thần giả dòm ngó,
Dù sao tình báo là yếu tố khá quan trọng trong chiến đâu mà linh thị của vu nữ có thể giúp bọn hắn tìm được ‘tên thật’ và ‘quyền năng’ của dị thần, đồng thời các ma thuật liên hợp cũng xem vu nữ như là tế phẩm thượng hạng để lắng lại lửa giận của thí thần giả hay cống phẩm khi thí thần giả có nhu cầu.
Nghĩ lại như vậy các thiếu nữ có thần tổ huyết mạch đúng là thượng hạng lại dễ dùng ‘công cụ’ a.
Liliana thần sắc buồn bã suy nghĩ.
Liếc mắt nhìn vị này mới quen bạn bè, nói sang chuyện khác.
“Mariya ngươi tính sau khi quay về có dự dịnh gì không.”
“Sau khi quay về sau? Nếu được thì mong muốn có chuyến du lịch đến Hokkaido cùng cha mẹ và em gái, như vậy chắc sẽ rất tuyệt vời.”
Nhìn vị này thần sắc buồn bã chậm rãi giảm bớt và bắt đầu tưởng tượng về tương lai vu nữ, nàng gương mặt không thay đổi chậm rãi thở dài, đến cùng chỉ là mới 12 tuổi nữ hài quá dễ dàng bị đánh lạc hướng.
Đúng lúc này trên bảo tọa chậm rãi truyền đến âm thanh.
“Đã đến lúc bắt đầu nghi thức.”
Âm thanh trầm thấp và lười biếng như một con sói đang gầm nhẹ.
Đây chính là tòa này lâu đài chủ nhân, Lang Vương Marquis Voban.
Bầu không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
Các vị vu nữ nhanh chóng vào đứng vị trí, hốt hoảng nhưng không lộn xộn ngay ngắn đúng vị trí
Tuy gương mặt đầy sợ hãi nhưng các nữ hài vẫn bắt đầu nhắm mắt lại và nhẹ nhàng ngâm tụng lên ngôn linh.
Âm thanh trầm bổng và trang nghiêm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian, trên mặt đất khắc họa vô số chi tiết ma trận, tựa như đêm đom đóm từ chú lực tạo thành tràn ngập lấy đại sảnh.
Toàn bộ khung cảnh như tái hiện lại xa xưa thần thoại, nghi thức, vu nữ và ma vương tạo nên một loại ‘thần bí sắc đẹp’.
Nhìn chăm chú lên cảnh tượng này ma vương khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ vui mừng.
“Sắp tới rồi sao, cuộc đi săn này ‘con mồi’. Haha, nhanh lên nào ta ‘dạ dày’ đã nhịn đói hơn 1 thập kỷ rồi, ta đã không thể chịu đựng được cơn đói khát này lâu hơn nửa.”
Marquis Voban giọng điệu như là bị bỏ đói rất lâu con sói, đói khát và hưng phấn muốn xé nát con mồi.
Ngay lúc Voban cảm xúc đang dần dâng trào thì lúc này trường hợp ngoài ý muốn đột ngột xảy ra.
Lạch cạch!phanh!
Bức tường tòa lâu đài đột nhiên bị phá hủy, một bóng đen xông thẳng vào chính giữa ma trận.
Ken két!!!
Như bị đè nát tấm kính, ma trận từ từ nứt vỡ và biến thành những điểm sáng li ti giữa không khí.
Nguyên bản ma trận sinh ra hậu quả khi bị bạo lực phá vỡ bởi vì nguyên do nào đó mà bị tiêu diệt hoàn toàn, nên có thể nói là không một gợn sóng nào bị phá hủy.
Nghi thức cũng bị dừng lại do thiếu đi ma trận đồng thời các vu nữ cũng bị gián đoạn nghi thức dư ba mà bị bất tỉnh đi.
Dù sao so với chết đi và biến thành người thực vật thì bất tỉnh đã là quá nhẹ nhàng.
Khục khục
Từ trong làn khói đi ra là một thiếu niên tóc đen mắt đen, gương mặt xinh đẹp theo phong cách Châu Á với phong cách quần áo đơn giản là áo T-shirt và quần Jean.
Phủi phủi trên người cát bụi Nhật Trường ho khan nói.
“Sao mà nhân vật chính khác xuất hiện phương thức nào thì quần áo cũng sẽ không dính cát bụi mà ta không được như vậy?”
[......]
[Ta nghĩ so với chuyện đó thì ngài nên chú ý tới đối diện quan trọng hơn]
Tuy miêu tả nhìn như có một khoảng thời gian nhưng trên thực tế toàn bộ quá trình diễn ra chưa tới 2 giây.
“....”
Marquis Voban vừa lấy lại tinh thần nhìn đống hỗn độn trước mặt não bộ chỉnh lý lại toàn bộ quá trình diễn ra.
Trầm mặc, hay nói đúng hơn là sát ý đang dần nổi lên vị này ma vương dùng đến giọng điệu phẫn nộ chất vấn trước mặt ‘người chết’
“Ngươi biết ngươi vừa mới phạm phải tội lỗi gì không, rác rưới.”
Đúng vậy, trong mắt hắn tên này kẻ xâm nhập chắc chắn sẽ chết một cách đau đớn nhất, hắn chỉ cho tên này cơ hội biết nguyên nhân cái chết trước khi xuống Địa Ngục.
“Hmm, giải cứu mỹ thiếu nữ khỏi tay lão ma vương?”
Nhật Trường nghiêng đầu dùng giọng điệu nghi vấn nói.
“........”
Có lẽ là do tức quá thành cười, Voban nhe răng cười dữ tợn nhìn trước mắt tên hề nói.
“Haha, tốt lắm, như vậy xuống địa ngục tiếp tục ngươi anh hùng mộng đi ngu xuẩn.”
Marquis Voban đối với tên này dám phá hoại hắn cuộc đi săn ngu xuẩn đã không kiềm được sát ý.
Voban chẳng lẽ không nghĩ tới việc tại sao Nhật Trường có thể dễ dàng phá hoại nghi thức và đối với hắn sát ý thản nhiên không hề để tâm gì sao.
Voban không phải là trí giả nhưng không có nghĩa hắn là ngu ngốc, chỉ là hắn thân là thí thần giả, là ma vương kiêu ngạo thôi.
Trên đời này chỉ có dị thần có thể chống lại và chém gϊếŧ với thí thần giả, chỉ là kỵ sĩ hay ma thuật sư trong mắt hắn đều chỉ là con kiến.
Hiện tại tồn tại trên thế giới này 5 vị thí thần giả trừ nước Mỹ tên kia đều không phù hợp với kẻ trước mắt này, thông qua đặc thù châu Á cũng có thể loại trừ thích đóng vai anh hùng nước mỹ thí thần giả.
Như vậy trước mắt tên này chỉ là một kẻ thích làm anh hùng ‘con kiến’, dù sao trên đời này kẻ không biết tự lượng sức mình nhiều vô số kể.
Ngay lúc Voban chuẩn bị ra tay, đột nhiên cảm nhận được điều gì đó.
“Không biết lão nhân gia ngài đang chuẩn bị làm gì nhưng có vẻ khá nguy hiểm đây, ta không muốn mấy nữ hài này vừa thoát khỏi nguy hiểm lại gặp nạn tiếp đâu, nên làm phiền ngài thay đổi chiến trường một chút a.”
Nhật Trường vừa nói xong lập tức sử dụng quyền năng.
Nhân tiện nhắc lên, kỹ năng chủng tộc bá chủ đúng là thuận tiện a ngay cả kinh nghiệm đều có thể thu được, điều này giúp hắn đỡ tốn thời gian để nghiên cứu quyền năng đồng thời dùng cũng rất thuận tay.
Hôm nay MVP là Chủng tộc bá chủ(cười).
“Gió a, hãy đến đây và đánh bay địch nhân của ta”
Bão tố chi chủ kích hoạt
Ngay lập tức một cơn gió lốc với đường kính 100m ngay lập tức hình thành và đánh về phía Voban.
“Cái gì.”
Marquis Voban chưa kịp bất ngờ đã bị đánh về phía ngoài biển.
“Woa, tuy đã biết được đại khái uy lực nhưng chính mắt thấy vẫn khá là rung động a, cái gọi là quyền năng sức mạnh.”
Nhật Trường đang cảm thán uy lực của quyền năng chính mình thời điểm chợt nhớ .
“Đúng rồi, dù dời chiến trường cách đây hàng chục km nhưng để cho an toàn vẫn là phải thêm biện pháp phòng hộ a.”
“Chủ a, thỉnh cầu ngài hạ xuống ân huệ của ngài xuống đại địa này”
Sau khi sử dụng quyền năng Thánh Nhân cho mỗi nữ hài ở đây một cái gia hộ phòng ngự, Nhật Trường gật đầu một cái hài lòng rồi dùng gió bay đến địa điểm chiến đấu sắp tới.
Nhật Trường vừa bay khỏi nơi đây, trong các nữ hài bỗng có một người đột nhiên cử động.
“Đây là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Liliana nhìn xung quanh đống đổ nát cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra nhưng chỉ nhớ mơ hồ tựa như có kẻ xâm nhập.
.....................................................................................................................
Ríu rít! Xoẹt xoẹt!
Một cơn lốc xoáy lớn đánh về phía bờ biển bán đảo Balkans.
Cơn va chạm tại nên một hố lớn trên bãi cát ngay chính giữa đó là một thân ảnh to lớn.
Toàn thân chỉnh thể chiều dài tới hơn 3m và chiều rộng đạt tới gần 2m, bao phủ toàn thân một bộ đen tuyền lông sói.
Đúng vậy, dựa vào thí thần giả tựa như quái vật trực giác và chiến đấu bản năng, ngay khi Nhật Trường vừa phát động quyền năng Voban tuy chậm trễ một chút nhưng vẫn kịp lúc sử dụng quyền năng lúc đó.
【 Tham lam chi đàn sói 】quyền năng đầu tiên và cũng là một trong những quyền năng được Voban sử dụng nhiều nhất.
Được cướp từ dị thần Apollo Lyceus, có thể triệu hồi đàn sói ma thú thậm chí là thần thú và tự thân có thể biến đổi thành dạng sói hoặc người sói.
Nguyên bản thí thần giả tố chất thân thể có thể nói là cương gân thiết cốt sau khi chuyển biến thành dạng sói hoặc người sói thậm chí vượt xa thần thú.
Trong nguyên tác quyền năng ‘trâu đực’ của Godou bị Voban dễ dàng đón đỡ mà không bị một vết thương nào, có thể nói là kinh khủng tố chất thân thể.
“Ai da, không ngờ tới ta Voban có ngày bị một tên hậu bối đánh lén như thế này. Không nghĩ tới vị thứ 6 thí thần giả đã sinh ra mà không ai hay biết, không, có lẽ là ‘thần chiến’ diễn ra ở Iceland vào khoảng nửa tháng trước.”
Marquis Voban dần dần nhớ lại thông tin thuộc hạ nói lại.
Nguyên do là Nhật Trường sau khi chiến đấu rời đi quá nhanh chóng nên ma thuật liên hợp phán định là 2 trụ dị thần đồng quy vu tận.
Dựa trên độ tàn phá lúc đó xác nhận là 2 vị dị thần đã xảy ra chiến đấu và sau đó nhanh chóng biến mất sóng thần lực, đồng thời không phát hiện bất kỳ người bất tỉnh tại chỗ nên có thể phán đoán là,
2 vị dị thần xảy ra chiến đấu vì nguyên nhân nào đó và đã song song tử vong, còn về việc không có thí thần giả sinh ra, dựa trên kinh nghiệm các lần trước trừ khi là khu vực không người thì sau khi con người gϊếŧ chết dị thần sẽ ngất đi và sau khi thức tỉnh sẽ thu được quyền năng.
(các ma thuật sư không biết thí thần giả chuyển sinh nghi thức và thí thần giả sau khi rời đi U Thế sẽ mất đi ký ức lúc đó)
Còn về việc sau không đánh lén thí thần giả lúc bất tỉnh, làm ơn, không biết dùng não có thể quyên góp cho người cần nó. Tuy không biết nguyên lý nhưng bọn hắn biết được là thí thần giả lúc ngất đi đã thu được quyền năng và biến đổi hoàn thành, sau đó chỉ là làm quen sự biến đổi và ngủ đi do kiệt sức thôi.
Đánh lén? Sau đó thí thần giả trở tay một cái cho ngươi và tất cả người quen cùng thế lực của ngươi vé một chiều đi Địa Ngục miễn phí.
Còn về thông tin này nguồn gốc, chỉ có thể nói là tiền nhân ăn đắng, hậu nhân ăn quả a.
Ngay lúc này một thân ảnh bay đến cắt đứt Voban suy nghĩ.
Voban nhếch miệng lên: “Tới rồi sao.”
Nhật Trường từ từ hạ xuống.
Cười tủm tỉm nói: “Ya, xin lỗi vì để ngài đợi lâu nhưng để bảo vệ mấy đứa trẻ đó chỉ có thể làm phiền ngài một cái.”
“Tuy bị đánh lén làm ta rất khó chịu nhưng ta cũng không ghét xảo trá ‘sói con’.” Voban nhe răng nói, trong mắt thú đầy vẻ thưởng thức.
Đúng vậy, Voban thường được dùng sói để miêu tả không phải không có lý do.
Ghét vô dụng, hèn nhát, đạo đức giả và không có ý chí người. Những kẻ sở hữu dã tâm, bá đạo và xảo trá ‘sói’ càng được hắn chung ý.
Marquis Voban híp mắt vui vẻ nói: “Cho nên đồng bào mới là kẻ như ngươi vậy ta cũng không chán ghét!”
Nghe được hắn nói như vậy Nhật Trường cũng không biết làm sao “Lão nhân gia ngài nói như vậy làm ta ngượng ngùng a”.
“Tuy so với xảo trá ta cảm thấy dùng từ ‘thông minh’ sẽ dễ nghe hơn”.
“Nhưng mà—
Nhật Trường nghiêng đầu nghi hoặc: “Nhưng?”
Voban cao giọng nói: “Việc ngươi đánh lén lão già này thù cũng nên trả a, muốn ta thừa nhận ngươi có tư cách để ngang hàng với ta thì hãy vượt qua khảo nghiệm này a.”
Marquis Voban ánh mắt bắt đầu nổi lên ánh sáng xanh.
Nhật Trường thở dài một hơi: “Rốt cuộc nói dài dòng như vậy vẫn là phải đánh nhau sao? Như vậy cũng được, nghe này lão già”.
Từ trong hư không xuất hiện một thanh huyết hồng sắc trường thương.
Nhẹ nhàng múa một cái, Nhật Trường cười nói: “Đừng có mà cậy già lên mặt!!!”.