Chương 12: Gặp mặt Phùng Khiếu

Giang Cẩn Du vòng qua cửa quán bar, cô ra khỏi cửa mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, còn rất lớn. Cô mặc vốn đã mỏng, bây giờ bị gió lạnh thổi, khiến cả người trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Hai giờ rưỡi, cho dù đêm nay Phùng Khiếu thật sự tới, hiện tại không chừng cũng rời đi rồi.

Cũng rất tốt.

Giang Cẩn Du thừa nhận mình sợ, cô thừa nhận, có lẽ là do cảm giác mới mẻ, khiến cô sinh ra một chút hảo cảm với vị dịch vụ khách hàng trên mạng kia. Cô không muốn để cho điểm hảo cảm này bị đè bẹp ở trước mặt của hiện thực, dù sao, nói đến hiện thực, không chỉ là linh hồn thú vị, mà còn phải cân nhắc khuôn mặt cùng tiền tài.

Cô có chút cảm giác được niềm vui kiểu thú cưng điện tử của Hạ Dung, một người luôn ở đây, một người dựa vào trí tưởng tượng để tồn tại.

Điện thoại di động rung lên, nói với cô tín hiệu đã được kết nối.

Dịch vụ khách hàng: Cô vẫn còn ở đó?

Giang Cẩn Du mở ra, nhìn xem thời gian tin nhắn này gửi đến, khoảng cách tới hiện tại mới qua mười lăm phút.

Xa hơn nữa, vẫn là lịch sử trò chuyện của bọn họ đêm qua.

Giang Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút thất vọng.

Giống như giọt mưa nhỏ giọt vào vũng nước trước mặt cô, không đáng kể, nhưng lại có thật.

Jade2007: Còn, ở cửa.

Dịch vụ khách hàng: Có chút việc nên chậm trễ.

Jade2007: Hiểu, người bận rộn.

Tin nhắn được gửi đi, cô tắt màn hình.

Mới tán gẫu vài câu, trong lòng cô đã bị hai câu nói đơn giản này quấy nhiễu đến loạn thất bát tao, thật không có tiền đồ.

Cô đội mưa, chạy đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường, mua một bao thuốc lá.

Cô bỏ hút thuốc đã được nửa năm, hôm nay bị như vậy, trong lòng lại ngứa ngáy dữ dội.

Giang Cẩn Du trở về chỗ cô vừa tránh mưa, mở bao bì rút một điếu thuốc ra cắn vào miệng.

Điện thoại lại chấn động, cô không để ý tới, châm điếu thuốc lên trước.

"Khụ——"

Vừa mới hút được một ngụm, cô liền chịu không nổi mà ho khan, cô cau mày lại nhìn hộp thuốc lá.

Cái quỷ mà sặc người như vậy.

Cô có chút chật vật, tóc còn dính mưa, phản ứng thân thể còn rất lợi hại, cả người đều run lên theo.

Cô ho nửa ngày, tay hơi chống lên bức tường thủy tinh sau lưng, đè nén cảm giác khó chịu mới có thể miễn cưỡng dừng lại.

"Mặc ít như vậy, không lạnh sao?"

Bên cạnh cô đột nhiên xuất hiện một thanh âm, Giang Cẩn Du dùng mu bàn tay che nửa khuôn mặt, giương mắt nhìn.

......

Phùng Khiếu?

Trong nháy mắt, cô hoảng hốt không xác định.

Nhưng theo bản năng, lại thập phần xác định.

Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, nhìn khoảng cách anh hẳn là cao hơn cô một đầu, chỉ riêng chiều cao đã đủ mang đến cảm giác áp bách.

Cho dù là ngược chiều ánh sáng, Giang Cẩn Du cũng có thể nhìn thấy đường nét thâm thúy của anh, bởi vì chiều cao chênh lệch, anh phải cúi đầu mới có thể nhìn thấy cô. Cái cúi đầu này càng làm rõ nét ngũ quan sắc bén của anh.

Nếu nói Phùng Khiếu trong tưởng tượng của cô bất quá chỉ là một hình thức ban đầu mơ hồ, vậy Phùng Khiếu xuất hiện lúc này, chính là đem hình thức ban đầu kia, từng nét từng nét, trở nên cụ thể.

Anh đứng trước mặt cô, đằng sau là cơn mưa đêm xuân.

Môi Giang Cẩn Du run rẩy, cô mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Phùng Khiếu?"

“Ừm."

Trời lạnh như vậy, cô lại chỉ mặc một chiếc váy có thắt lưng mỏng, làn da bị gió lạnh thổi không còn huyết sắc gì.

Nhưng hai má cũng vành mắt cô lại đỏ bừng. Ngẩng đầu lên, giống như là bị khi dễ tàn nhẫn, đang rưng rưng nước mắt nhìn anh.

Đáng thương nhưng lại càng thêm câu dẫn du͙© vọиɠ của người khác.