Với tư cách là một học bá, nếu ý thức được mức độ mất cân bằng nhất định về cân nặng trong cuộc sống của mình, Phương Hòe Ninh sẽ nhanh chóng điều chỉnh xong, học tập rất quan trọng, nhưng mèo con của hắn cũng rất quan trọng. Hắn dốc hết sức để làm được đó là phân bổ hợp lý thời gian của mình, làm đúng việc vào đúng dịp, học tập chăm chỉ trong phòng thí nghiệm, về nhà cũng chăm chỉ học tập.
Rất dụng tâm, rất cân bằng, học bá đạt tiêu chuẩn!
Mà từ đầu tới cuối Lật Đình không có ý kiến gì với cái này, mỗi ngày Phương Hòe Ninh kề cận cậu cậu không có ý kiến, Phương Hòe Ninh bận rộn cả ngày không gặp được người chỉ về nhà trước khi sắp ngủ cậu cũng không có ý kiến, không hỏi gì cũng không nói gì, nếu như Phương Hòe Ninh ít hiểu Lật Đình một chút thật sự sẽ nghĩ cậu không quan tâm mình. Nhưng cũng vì hắn nhanh chóng mò ra được tính tình mèo con nhà hắn, mới có thể cảm nhận được hiện thực tương phản hoàn toàn, bởi vì đủ tin tưởng một người, cho nên mới có thể tùy ý không can thiệp.
Lật Đình lạ giường, nhưng cậu lại có thể ngủ rất ngon bên cạnh Phương Hòe Ninh, bản thân Lật Đình không hề chú ý đến ăn uống, nhưng mỗi ngày cậu đều dậy sớm làm điểm tâm cho Phương Hòe Ninh. Đối với chuyện này Phương Hòe Ninh ngọt ngào lại đau lòng, sợ Lật Đình về nhà còn vất vả như thế, muốn giúp đỡ, nhưng phần nhiều đều đổi lại ghét bỏ và xem thường của mèo con.
Phương Hòe Ninh không giúp đỡ Lật Đình đã có thể nấu xong đồ ăn trong nửa tiếng, Phương Hòe Ninh vừa giúp đỡ, cậu còn phải san ra nửa tiếng để dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lúc không khéo còn phải san chút thời gian để dọn mình sạch sẽ, rõ là phiền.
Buổi tối Phương Hòe Ninh đều tận khả năng đi đón Lật Đình tan làm, sau đó lại cùng nhau về ăn tối, ngồi trước bàn ăn nóng hôi hổi, không cần sơn hào hải vị, không cần trò chuyện vui vẻ, có đôi khi chỉ là lẳng lặng chia đôi một bát canh, một con cá, lại trao đổi mấy ánh mắt đã có thể biết đối phương trải qua một ngày có tốt không, có nhớ mình không.
Ấm áp lại thỏa mãn.
Mà về mặt chuyên ngành, Phương Hòe Ninh cũng tìm về nhiệt tình nhanh hơn trong tưởng tượng, chuyện này vẫn phải cảm ơn sư tỷ Hứa Diệu Diệu của hắn. Bởi vì chuyện trao đổi đồng giá lúc trước cô ở phòng thí nghiệm bận bịu giúp Phương Hòe Ninh mấy ngày, sư tỷ tiên nữ ban đầu không đặt trọng điểm vào dự án này phát hiện lập luận và ý tưởng của Phương Hòe Ninh rất đáng ngạc nhiên, nảy sinh hứng thú rất lớn, vậy mà chủ động xin lão Nghê cho cùng nhóm với Phương Hòe Ninh. Có một ngưu nhân đốt mạng sống của mình trên máy tính như thế ở đây, Phương Hòe Ninh càng không có thời gian thất thần.
ngưu nhân: ngôn ngữ mạng chỉ người vô cùng giỏi, hoặc làm chuyện người bình thường không tưởng tượng đượcĐương nhiên điều này cũng phải nhờ vào tích lũy ngày thường của hắn, dù bước chậm một khi chạy đi vẫn dẫn trước người khác một khoảng lớn. Kết quả của cường cường liên thủ đó là chẳng mấy chốc hai người đã có thành quả cơ sở, thậm chí một vài điểm sáng trong đó trực tiếp kéo ra ngoài có thể mở ra một đề tài và luận văn mới, lão Nghê hài lòng, gửi cho khách hàng ở thành phố U người ta cũng vô cùng kinh ngạc vui mừng, còn đầu tư thêm vào.
Sư huynh Ngô Nghị cũng không thể không cảm thán, Hòe Ninh à, học bổng năm nay lại cầm mềm tay rồi, cố gắng thêm chút nữa chuẩn bị nhận thưởng đặc biệt vào năm tới đi.
** ** ** **
Vào hôm lễ tình nhân trắng, Phương Hòe Ninh đã bận rộn một thời gian chưa chung đυ.ng với Lật Đình đã hẹn mèo con đi xem phim. Nếu đổi thành trước kia Lật Đình nào có thời gian rảnh rỗi này, nhưng vừa nhìn buổi chiếu kia và thời gian Lật Đình suy nghĩ giây lát, vẫn đổi ca với Ngụy Bình.
Phương Hòe Ninh cố ý để trống một buổi chiều, vừa qua giờ cơm đã đến Phong Tín Tử đón người, còn gặp Tiền Khôn.
Tuần sau Ngụy Bình sẽ từ chức, đợi sau khi cô chính thức đi làm thời gian hai người ở chung sẽ giảm mạnh, cho nên Tiền Khôn rảnh rỗi sẽ tới ngồi một lúc.
Vừa thấy Phương Hòe Ninh, anh đã nhếch môi lên: “Cậu tiêu rồi.”
Phương Hòe Ninh không hiểu.
Tiền Khôn hất cằm về phía quầy bar, thấy Phương Hòe Ninh nhìn chằm chằm Lật Đình đang làm điểm tâm ở đó, Tiền Khôn cạn lời: “Điều chỉnh tiêu cự, không bảo cậu nhìn người, phía trước, trên bàn.”
Tầm mắt Phương Hòe Ninh lưu luyến một lát mới dời xuống, con ngươi hơi động: “Cái gì kia?”
Tiền Khôn: “Cậu nói xem?”
Cách xa thế này cũng có thể nhìn thấy hình trái tim to đùng bên trên, Phương Hòe Ninh nhíu mày.
Tiền Khôn xòe tay: “Tháng trước nghe dặn dò của cậu tôi đã chặt hết những sô cô la đưa tới trường, ký túc kêu bọn Triệu béo chặn, không nghĩ tới tháng này mấy cô đó đưa thẳng tới đây, thông tin này đúng là nhanh nhạy thật, sang năm có phải trực tiếp đưa tới nhà cậu không?”
Đưa tới đâu Phương Hòe Ninh đều không để ý, cái để ý là đưa tới trước mặt Lật Đình, mèo con có thể không vui không?
Đương nhiên hắn sẽ không nhận sô cô la này, cũng không tiện cầm đi chia cho người khác hoặc là vứt đi, dù sao cũng là tâm ý của người ta, cho nên cách tốt nhất là mình giả vờ như không biết.
Không bao lâu Lật Đình làm xong, Phương Hòe Ninh nhanh chóng tiến lên, vốn muốn giải thích một chút, không ngờ lại có người trước hắn một bước chặn Lật Đình lại.
Một người Phương Hòe Ninh cảm thấy hơi quen mặt?
Lật Đình cũng phải nghĩ mấy giây mới nhớ ra thằng này là ai, vậy mà là nam sinh tên là Uông Cần?
Uông Cần ngập ngừng mới mở miệng: “Chuyện là, xin lỗi… tôi muốn hỏi thăm gần đây Lật Hàm có từng liên lạc với anh không?”
Lật Đình nhìn người gọi là “bạn trai” trong quá khứ này, nói: “Không có.”
Uông Cần thấy biểu cảm của Lật Đình lạnh lùng, vội vàng nói: “Ờm, anh đừng hiểu lầm, tôi với cậu ấy… đã không còn quan hệ gì, chủ yếu là hai tuần gần đây Lật Hàm không đi học, bạn cùng phòng và giáo viên đều nói cậu ấy bị ốm, nhưng tôi sợ có tình huống khác, cho nên muốn hỏi xem.”
Lật Đình khó hiểu: “Tình huống gì?”
Uông Cần lấy điện thoại ra: “Đây là tin nhắn một tuần trước cậu ấy gửi cho tôi, cậu ấy nói… chuyện trước kia của tôi và cậu ấy bị người nhà phát hiện, tâm trạng cha mẹ vốn không tốt, lần này càng giận đến mức nhốt cậu ấy lại.”
Lật Đình dừng một lát, như cười mà không phải cười: “Tôi không biết, nhưng cậu cảm thấy cha mẹ nó sẽ làm hại nó?”
Uông Cần cũng đã từng đến nhà họ Lật, mơ hồ biết một ít tình hình của hai anh em này, nghĩ đến cưng chiều đối xử của cha mẹ cũng cảm thấy hành động chạy tới hỏi người anh trai này của mình hơi ngu, xấu hổ gật đầu với Lật Đình, Uông Cần quay người rời đi.
Lật Đình nhìn bóng lưng biến mất của đối phương, quay người lại suýt chút nữa va phải Phương Hòe Ninh đang đứng đực mặt sau lưng.
Phương Hòe Ninh hỏi: “Ba em… không, gần đây tâm tình của cha mẹ Lật Hàm không tốt hả?”
Lật Đình không trả lời, chỉ không hiểu nhìn hắn.
Phương Hòe Ninh hoàn hồn: “À, anh cũng chỉ hỏi đại thế thôi.”
Sau khi chuyện này làm gián đoạn, Phương Hòe Ninh cũng quên những cái lộn xộn kia, đợi Lật Đình thay đồng phục hai người đi thẳng đến rạp chiếu phim.
Ngày hôm nay trong sảnh rất sôi nổi, sau khi Phương Hòe Ninh và Lật Đình ngồi vào chỗ, thấy tầm mắt của người sau nhẹ nhàng liếc xung quanh, Phương Hòe Ninh hỏi: “Trước kia em từng đến đây?”
Đáp án y như Phương Hòe Ninh nghĩ, Lật Đình nói: “Từng đến, làm việc.”
“Chưa đến một tháng thì không làm nữa.” Lật Đình lại nói.
Phương Hòe Ninh gật gật đầu, đèn trong rạp chiếu phim tắt, bộ phim bắt đầu.
Bộ phim Phương Hòe Ninh đặt là phim khoa học viễn tưởng phổ biến, nhưng lại không phải loại chém chém gϊếŧ gϊếŧ, mà thiên về phong cách nghệ thuật, cứ thế trong hoàn cảnh tối om vô cùng dễ dàng tạo ra chút bầu không khí kiều diễm, với tri thức nắm chắc của Phương Hòe Ninh, không ít các cảnh kinh điển trong các tác phẩm tiểu thuyết phim đều tồn tại trong rạp chiếu phim, với người như bọn họ mà nói, đây cũng là số ít nơi công cộng có thể quang minh chính đại làm vài động tác thân mật.
Một đoạn phim dài trôi qua, nội tâm át chủ bài hơi chộn rộn, hắn có thể cảm giác được Lật Đình dán bên cạnh mình, mềm mại dựa ở đó, không nhúc nhích, vừa nhấc tay đã có thể kéo vào trong ngực.
Thế là đầu ngón tay của Phương Hòe Ninh tìm kiếm trên tay vịn từng chút một đã bắt được tay của người nào đó bên cạnh, vuốt vuốt nhéo nhéo trong lòng bàn tay, hắn lại muốn ôm eo Lật Đình.
Nhưng trong lúc vô tình quay đầu sang, động tác của Phương Hòe Ninh khựng lại.
Lật Đình không phản ứng, đương nhiên cũng không phối hợp, bởi vì tâm tư của cậu căn bản không đặt trên chuyện này, cậu đang chăm chú nhìn màn hình lớn trước mặt.
Lật Đình luôn luôn làm việc nghiêm túc, lúc xào rau, lúc đọc sách, lúc làm việc, nhưng phần lớn đều là rèn luyện nghề nghiệp hàng ngày và tập mãi thành quen trong phạm vi trách nhiệm, Phương Hòe Ninh gần như không nhớ ra mình từng thấy đối phương dùng ánh mắt hứng thú như vậy nhìn một vật là khi nào. Đây là bộ phim yếu tố tương lai rất bình thường, cốt truyện bình thường, lời thoại bình thường, hình ảnh bình thường, trong những bộ phim cùng loại vô cùng muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, nhưng đối với Lật Đình luôn chìm đắm trong bận rộn mà nói, đây có lẽ là số ít trải nghiệm của cậu. Nói là từng làm việc ở đây, nghĩ cũng biết cái đồ cuồng công việc này nào có thời gian rảnh tự đi xem?
Một nam sinh ngay cả mượn sách cũng sẽ chỉ mượn sách tham khảo, một thiếu niên đã từng không thể sống mà không có trí tưởng tượng, nhưng cuối cùng lựa chọn vứt bỏ tưởng tượng để đổi lấy cuộc sống, đây không phải lãng quên, cậu chỉ quen làm cho mình không nhớ lại.
Cuối cùng Phương Hòe Ninh rút tay về, đổi thành đan mười ngón tay với Lật Đình, lẳng lặng ngồi bên cạnh, cùng xem hết bộ phim khoa học viễn tưởng cũng không mấy đặc sắc với cậu.
Có lẽ bộ phim này đúng là các phương diện đều bình thường, nhưng vũ trụ Ngân Hà phản chiếu ra từ trong mắt người bên cạnh, lại thật sự thật sự rất đẹp…
...
Xem hết phim, hai người lại đến quán cơm sushi vì chuyện cứu người ở bể bơi lần trước vẫn chưa đến được, sau đó mới cùng nhau về nhà.
Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, mặc dù chưa đầu xuân, nhưng mùa đông đã sắp đi qua, khí lạnh trong không trung còn dư lại không bao nhiêu, gió lạnh thổi tới cũng dịu dàng đi nhiều.
Rất nhiều người đi đường buổi tối, phần lớn đều là thanh niên tầm tuổi họ đi lại, không loại trừ có rất nhiều sinh viên của đại học A, Phương Hòe Ninh muốn nắm tay Lật Đình, lại bị cậu tránh đi. Phương Hòe Ninh chưa từ bỏ ý định, lúc ở chỗ rẽ đợi đèn đỏ lại kéo Lật Đình, tay của mèo con lại giống như đầu cá con, trơn nhẵn không trượt mất vừa hơi dán vào lại trốn.
Phương Hòe Ninh hăng hái, Lật Đình chợt ngừng, chuyển sang dán bên đùi Phương Hòe Ninh, trượt một cái thò vào trong túi quần Phương Hòe Ninh, không nhẹ không nặng cách quần sờ một cái.
Phương Hòe Ninh giật mình, cơ bắp căng ra, đang định nói chuyện Lật Đình lại tự nhiên rút tay về, hỏi: “Làm khi nào?”
Phương Hòe Ninh cúi đầu, đã thấy giữa ngón tay đối phương kẹp một cái thẻ.
Một cái thẻ nạp tiền hội viên của rạp phim.
Phương Hòe Ninh cố gắng tỉnh táo, nói: “Có ưu đãi, thì làm.” Lúc thừa dịp trước đó Lật Đình đi vệ sinh.
Thẻ thư viện, thẻ ăn cơm, thẻ quý của tiệm sách giờ lại đến thẻ phim, từ khi hai người quen biết đến nay, Phương Hòe Ninh cảm thấy mình cũng sắp biến thành một người đam mê sưu tập thẻ.
Lật Đình không nói gì, chỉ vuốt nhẹ tấm thẻ kia trong tay sau đó lại bỏ vào trong túi Phương Hòe Ninh.
“Đừng lãng phí, sau này có thời gian sẽ đi.” Phương Hòe Ninh đề nghị.
Trả lời của Lật Đình là nhẹ nhàng lườm hắn một cái.
Nhưng qua đèn xanh đèn đỏ đi dưới con đường rợp bóng cây, tay Phương Hòe Ninh lại được một bàn tay lạnh như băng dắt đi.
Phương Hòe Ninh không nhịn được cười một tiếng, nắm chặt lại, sóng vai đi về phía trước.
Vừa vào trong nhà, Lật Đình đã bị Phương Hòe Ninh đè lên ván cửa hôn đến thở hồng hộc, kỹ thuật hôn của Phương Hòe Ninh rõ ràng đã tăng lên trông thấy trong vài tháng qua, kỹ thuật trên phương diện khác tựa như cũng ngày càng thành thạo, thỉnh thoảng Lật Đình sẽ cảm thấy tốc độ tiến bộ này của hắn có phần nhanh quá, nhưng thể lực của mình cũng không thể so sánh với người bình thường.
Phương Hòe Ninh ôm chặt người dựa sát vào người hắn, một đường dọc theo cổ của cậu hôn xuống dưới, tay thì thò vào trong vạt áo len.
Lúc này vẫn không quên hợp với tình hình dùng âm thanh kiềm chế nói một câu: “Lễ tình nhân vui vẻ…”
Không biết là câu nói này làm cho Lật Đình tỉnh táo, hay là vì vậy cậu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, người một khắc trước hai chân còn mềm yếu, bỗng nhiên đứng vững, còn đẩy nhẹ đầu Phương Hòe Ninh ra.
Lật Đình hỏi: “Anh có đói không?”
Phương Hòe Ninh vừa ăn cơm xong nói không đói nhưng tên đã lên dây rất đói: “???”
Lật Đình: “Sô cô la nhiều thế này cũng chưa ăn.”
Phương Hòe Ninh: “!!!”
Phương Hòe Ninh đột nhiên nhận ra: “Anh...”
Lật Đình không nghe lời sau của hắn, bèn tự vào phòng bếp: “Vậy ăn cái khác đi.”
Sau đó Phương Hòe Ninh đã thấy cậu móc từ balo ra… mấy cái bánh bao.
Phương Hòe Ninh: “…”
Cũng may lần này có lẽ muốn chia sẻ với Phương Hòe Ninh, Lật Đình còn biết hâm nóng một lát, lúc lấy ra nồi trắng trắng mập mập nóng hôi hổi nom cũng vô cùng đáng yêu lại ngon miệng.
Không biết tại sao Phương Hòe Ninh cứ cảm thấy bánh bao này không giống với lúc trước Lật Đình thường ăn.
Lật Đình chia cho hắn một cái, Phương Hòe Ninh quả quyết nhận lấy, sau khi cầm trong tay vẫn phải nghiêm túc nhấn mạnh một lần: “Thật ra anh không thích ăn sô cô la.”
Lật Đình: “Vậy bánh bao thì sao?”
Với sự nhiệt tình của Lật Đình đối với nó, Phương Hòe Ninh sợ bị cưỡng ép Amway cũng không dám nói thích, chỉ im lặng.
Lật Đình cũng không ép hắn, tự mình ăn.
Phương Hòe Ninh thấy vậy chỉ có thể quyết định ăn xong lại nói, nhưng vừa cắn một miếng đã ngây ngẩn cả người.
Nhai nhai, lại nhai nhai, cố sức nuốt xuống toàn bộ.
Lật Đình thấy cái tên này hai ba miếng đã giải quyết một cái, thản nhiên hỏi: “Sô cô la?”
Phương Hòe Ninh: “Thích.”
“Bánh bao?”
“Thích.”
Lật Đình nhếch miệng.
Phương Hòe Ninh nhẹ nhàng kéo một cái, lôi người lên đùi.
Ôm người yêu, dán lên môi cậu, có thể ngửi thấy hương vị sô cô la ngọt ngào tràn ra trong miệng Lật Đình, Phương Hòe Ninh cúi đầu liếʍ liếʍ, lại nói: “Lễ tình nhân, cũng thích.”
“Còn gì nữa không?” Lật Đình hỏi.
“Còn có em…”
Lời nói sau đó của Phương Hòe Ninh hoàn toàn biến mất trong răng môi lộn xộn thật sâu của hai người, nhưng Lật Đình lại nghe được.
Còn có em…
Rất thích rất thích...
Amway là một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng. Từ ngữ mạng phổ biến của nó nghĩa là đề cử, mãnh liệt đề cử.